Lớp trưởng mỹ nhân có bệnh
Chương 21 : Phương trận
Edit+beta: Diệp Hạ
(*Phương trận: trong chương này giống như là bộ đội dàn các hàng đều nhau thành hình vuông rồi đi đều hô khẩu hiệu ý.)
Hội thể thao diễn ra sau đợt thi tháng, đầu tháng mười, thời tiết mới vừa nổi lên chút lạnh lẽo, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm tăng lớn, thời tiết lúc này rất thích hợp để tổ chức hoạt động ngoài trời.
Sau kì thi hàng tháng, nhiều lão sư không hẹn mà cùng sôi nổi thảo luận về đệ nhất các ban, đồng thời cũng là người duy nhất, mang vinh quang của trường học(?).
“Ý tứ của từ ‘nhân’ trong đoạn thứ hai này chúng ta chưa từng học qua, không thể lấy tích lũy cứng nhắc trước kia để lý giải, ban chúng ta cũng chỉ có một người đáp đúng, Diệp Khả.”
“Cuối cùng là câu hỏi kéo điểm, rất khó, tuy rằng không nhất định có thể lấy được toàn bộ điểm, nhưng cũng không thể từ bỏ như vậy, câu hỏi nhỏ đầu tiên vẫn có thể làm, dựa theo các bước mà cho điểm, lấy một bước là một điểm. Tư duy giải quyết câu cuối cùng của Diệp Khả rất tốt, mọi người có thể xem một chút.”
“Nói đến viết văn, có một ít sai lầm về ngữ pháp đơn giản các em ấy hoàn toàn có thể tránh được, chính là không đủ cẩn thận, Diệp Khả làm văn, bọn họ nên nhìn mà học, sử dụng từ ngữ thoả đáng, làm văn chương có vẻ logic lại càng nghiêm cẩn.”
……
Diệp Khả, đúng là kẻ vạn năm hạng nhất, đại nhân hoàn mỹ trong câu “con nhà người ta”, làm người theo không kịp, tự biết xấu hổ.
Nếu nàng chỉ là một học bá cao lãnh, mọi người có khả năng sẽ có tâm lý kháng cự, theo bản năng kéo khoảng cách với nàng. Nhưng Diệp Khả cố tình lại là một nữ sinh ngoan ngoãn trắng như tuyết, mặt thon gọn, đặc biệt nhỏ, tính cách lại cứng cỏi nhu hòa, gồm nhiều mặt kiên cường mềm ấm, sẽ không làm bản thân bị khi dễ, cũng rất nguyện ý cùng các bạn học chia sẻ bút ký, dạy bọn họ làm bài.
Nói tóm lại, nhân duyên của nàng rất tốt, không có bởi vì được lão sư khen mà xa lánh các bạn học.
Thời gian gần đây, học sinh cao tam không biết có phải bởi vì áp lực học tập quá lớn hay không, muốn tìm ai đó tay trong tay kết bạn cùng ngao du ở đại dương tri thức, thừa dịp thời gian cuối cùng nói chuyện tình yêu trước khi tốt nghiệp. Các lão sư mơ hồ phát hiện chút không thích hợp, triệu tập toàn thể học sinh cao tam, nói một hồi khuyên nhủ.
“Ngày các em thi đại học cũng chỉ còn lại 235 ngày nữa, đừng tưởng rằng thời gian này còn rất nhiều, mỗi một phút một giây đều đang trôi đi, thời gian tôi đang nói chuyện cũng vậy, rất nhanh sẽ hết! Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc*, các em một khi không lưu ý sẽ bị người khác đẩy xuống! Một năm này, là một năm quan trọng nhất trong cuộc đời các em, quyết định tương lai các em, lấy đâu ra thời gian cho các em yêu đương lãng phí. Hiện tại vất vả, là vì tương lai hưởng thụ, chờ các em vào đại học, muốn chơi như thế nào thì chơi, hơn nữa khi đó các em đã là người trưởng thành rồi, yêu đương cha mẹ cũng sẽ không ngăn cản, hà tất phải lấy tương lai của mình đi đánh cược, tốt nghiệp còn không phải sẽ chia tay sao.”
(*Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc: vô số quân lính chen nhau đi qua một chiếc cầu gỗ, ý nói sự cạnh tranh khốc liệt.)
Nói một đoạn thật dài, lời nói chủ nhiệm leng keng hữu lực, lên xuống phập phồng, thiếu chút nữa muốn cầm tay điên cuồng đánh thức bọn học sinh chấp mê bất ngộ.
Học sinh cao tam có chút nghe lọt, mà có chút giống như là xem tuồng, mùi ngon mà nghe qua liền quên.
Hội nghị mở xong, Quý Trạch thân là lớp trưởng bị lưu lại tiếp tục mở họp nhỏ, các học sinh khác cãi cọ ầm ĩ mà trở về phòng học.
Vu Hoa Canh hứng thú ngẩng cao bát quái: “Có ai hiểu thấu không a?”
Chuyện tình yêu mọi người luôn có chút bất đồng, vô ý thức rải cẩu lương, là có dấu vết để lại. Vu Hoa Canh căn cứ ngày thường nhìn thấy, là có thể đoán ra tám chín phần.
Người khác lớp, nghe một chút bát quái liền thôi, Vu Hoa Canh cũng không có quan tâm nhiều, nàng càng để ý chính là bạn học lớp mình, nhất là người thân cận, đương nhiên càng hy vọng bọn họ có thể hữu tình nhân chung thành quyến thuộc*.
(*Câu thành ngữ kinh điển của Trung Quốc: Nguyện thiên hạ hữu tình nhân chung thành quyến thuộc, nghĩa là cầu nguyện cho những người có tình yêu trong thiên hạ sẽ được nên đôi thành thân thuộc.)
Giống như, Diệp Khả.
Nàng yên lặng yêu thầm một nam sinh cùng lớp một thời gian thật dài, nhưng bởi vì nguyên nhân tính cách, cùng đối phương nói vài lời cũng làm không được. Là một trong số ít người biết chuyện, Vu Hoa Canh nhìn bọn họ như thế đều rất nóng vội, nữ thẹn thùng không dám tiến lên tiếp xúc, nam lại trì độn muốn chết, cái gì cũng chưa nhìn ra.
Vu Hoa Canh hận sắt không thành thép mà bĩu môi: “Trái bóng ngu ngốc này.”
Chính vì cuộc họp này mà những sinh viên ban đầu nghiện học không thể tự thoát ra đã có ý thức trò chuyện sau cuộc họp, không khí nhất thời thả lỏng.
Tranh luận lớn nhất đúng là câu “Lên đại học yêu như thế nào chơi như thế nào cũng được” kia.
Này điển hình là lời nói dối con cháu a.
Có mấy học sinh nghe anh chị thân thích nói, sau khi lên đại học, mới phát hiện lão sư cao trung cho ta nhiều lời nói dối đẹp đẽ như vậy. Đại học không phải là tháp ngà như cao trung, nó càng giống một cái xã hội nhỏ, cho bạn nhìn thấy nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên*, ở cao trung bọn học sinh so đo chỉ là học tập, nhưng lên tới đại học, mọi người còn có các kỹ năng khác, ở mọi mặt đều là cạnh tranh kịch liệt. Hơn nữa ở đại học, không có lão sư mỗi ngày đốc thúc bạn học tập, hết thảy đều dựa vào tự chủ, nhưng từ nhỏ đến lớn đã có thói quen bị quản, thật vất vả thoát ly quản chế, một khi không cẩn thận, liền tự mình phóng túng. Cho nên, những người từng trải đều nói với bạn, nếu bạn thật sự muốn học gì đó khi lên đại học, bạn sẽ bận rộn như một con chó, căn bản không có thời gian chơi. Bởi vì những gì bạn muốn học đã không giới hạn trong sách giáo khoa nữa rồi, có rất nhiều rất nhiều.
(*Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài sẽ có người tài hơn.)
Bọn học sinh vẫn luôn bị cho biết, nhiệm vụ của bạn chính là đọc sách học tập. Nhưng tình cảm tuổi dậy thì nảy mầm, cũng không phải nói dừng lại liền dừng lại, bọn họ ở tuổi này, trong lòng nai con đúng là thời điểm có tinh thần nhất, những va chạm đầu đời, cơ hồ có thể nói mỗi một chút đều lợi hại mà đụng vào đầu quả tim. Bất đồng với người trưởng thành, con nai trong lòng đã già rồi, gặp được một cá nhân, cũng chỉ là ngậm thuốc lá nói, “Cứ như vậy? Không đâm đầu.”
Cho nên, tình yêu tuổi này chỉ là thuần túy nhằm vào động tâm trước mắt, không trộn lẫn tiền, gia đình, củi gạo mắm muối, tương lai từ từ, dắt dắt tay trò chuyện đã vui mừng thỏa mãn, tốt đẹp như vậy, mọi người đương nhiên cũng muốn trải nghiệm.
Vu Hoa Canh liền tò mò, hỏi Giang Hạo, “Quan điểm về tình yêu của cậu là gì? Muốn yêu đương ở cao trung không?”
Giang Hạo mới vừa lấy hai bình nước trở về, nghe thấy câu hỏi, thật đúng là nghiêm túc suy tư một hồi, “Tình cảm cao trung đúng thật rất thuần túy, nhưng cũng quá mức bồng bột, còn chưa có năng lực gánh vác trách nhiệm, có thể đi tiếp rất ít. Theo tôi mà nói, hoặc là không nói chuyện(yêu đương), một khi nói chuyện thì phải nghiêm túc, tốt nhất có thể đi đến kết hôn.”
Vu Hoa Canh không ngờ sẽ nhận được câu trả lời nghiêm túc như vậy.
Nàng cư nhiên có điểm bị dọa rồi: “Ngày thường luôn không đứng đắn, không nghĩ tới cậu còn nghiêm túc bảo thủ như vậy a, còn kết hôn, về sau ai cùng cậu yêu đương xác định sẽ có áp lực rất lớn.”
Lại ôm quyền, “Tư tưởng giác ngộ của cậu quá cao, tại hạ bội phục, bội phục.”
***
Hội thể thao rốt cuộc cũng đến rồi!
Mỗi ban là một đội, đem ghế dựa dọn tới sân thể dục phân ra các khu vực, ấn định theo lớp mà ngồi, vây quanh bên ngoài đường băng hình thành một cái vòng lớn.
Ánh nắng tươi sáng, trời cao thanh mát, sân thể dục đặc biệt náo nhiệt, trên đài chủ tịch nhẹ nhàng trào dâng khúc quân hành, trường học tràn ngập tinh thần phấn chấn bồng bột.
Vị trí cao tam ban năm vừa lúc ở phía dưới một thân cây, bọn học sinh đáng thương đã chịu ánh nắng bốn phương tám hướng chiếu vào mãnh liệt bắn tới ánh mắt ghen ghét.
Một đám bọn nhỏ ban năm khoe khoang cười vui sướng khi người gặp họa.
Lớp khác nổi giận, cọ xát bàn tay của mình, muốn làm ban mình vẻ vang, hơn nữa quyết tâm muốn cho người ban năm nhìn thấy, nghiền áp bọn họ, tức chết bọn họ.
Ở trường học khác, nơi học sinh cao tam còn có cơ hội tham gia hoạt động này, họ sẵn sàng bỏ ra thời gian cho trường học. Đổi lại là một vài cao trung khác, khi các lão sư chịu cho học sinh một ít thời gian thả lỏng, gia trưởng sẽ là người luống cuống trước, cố ý đến trường học yêu cầu thêm nhiều thời gian học bù, ngàn vạn lần đừng làm cho bọn nhỏ quá lơi lỏng.
Lúc này, bệnh của Quý Trạch đã tốt lên rất nhiều, ít nhất có thể tiếp tục tham gia hội thể thao. Cậu chấp nhất với hội thể thao như vậy, đương nhiên cũng là có nguyên nhân, hai năm trước, cậu bởi vì chuyển từ hè sang thu đột ngột, thời tiết đột nhiên hạ nhiệt, cậu bị cảm mạo cùng viêm phổi, vượt qua ở bệnh viện.
Mà năm nay, đã là năm cuối cùng ở cao trung, lần này lại bỏ qua, sẽ không bao giờ có khả năng cùng lớp và các bạn học tham gia đại hội thể thao. Hai trăm ngày về sau phải ôn thi đại học, bọn họ phải đường ai nấy đi, không biết khi nào mới có thể tụ lại cùng nhau. Học chung từ nhỏ, hiện tại đã mười mấy năm tình cảm, có ai nguyện ý tách ra đâu, đến lúc đó có thể không khóc hồng mũi là tốt rồi.
Đại hội thể thao này rất hiếm, người lúc trước nói ngại nóng ngại mệt, hiện tại lại nhiệt tình hơn so với bất kì ai, quả thực nếu ai cầm vòng lửa ra trước mặt bọn họ, bọn họ cũng có thể giẫm chân nhảy qua nhẹ nhàng! Nếu là một lớp, đương nhiên phải cùng chơi mới được a, thiếu ai, cảm xúc cũng sẽ không trọn vẹn.
Mở đầu đại hội thể thao, đương nhiên đầu tiên là lễ khai mạc, mỗi lớp đều phải xếp thành một phương trận đi qua đài chủ tịch, kêu khẩu hiệu, sau khi đi xong một vòng, lại xếp thành hàng, nghe hiệu trưởng trường diễn thuyết, tuyên bố bắt đầu, biểu diễn luân phiên theo lớp.
Nhưng là, một bộ phận học sinh cao tam không đến tham gia, rốt cuộc khi chuẩn bị biểu diễn, chờ diễn tập quá phí thời gian. Ngay cả đi hô khẩu hiệu, họ cũng quyết định vội vàng trong hai phút trước khi kết thúc buổi tối sửa chữa hôm trước, nhiều bạn học còn chưa có hoàn toàn nhớ kỹ.
Đứng ở sau hàng thứ bốn của phương trận, bọn họ còn đang tập hô cùng nhau, lâm thời ôm chân Phật đọc một lần khẩu hiệu.
Lão Điền đứng ở bên cạnh, chợt nhớ tới hỏi: “Ai kêu một hai ba ngẩng đầu lên?”
“……”
Mọi người trong khoảng thời gian ngắn đều ngây dại, lại quên chuyện này!
Lão Điền bất đắc dĩ đỡ trán, không diễn tập quả nhiên sẽ có vấn đề. Được rồi, ít nhất trước khi xuất phát có phát hiện, bằng không đi qua đài chủ tịch, chỉ có thanh âm hữu khí vô lực kêu khẩu hiệu rải rác thì quá mất mặt.
“Ai kêu? Lớp trưởng đi.”
“Ân! Lớp trưởng thích hợp nhất!”
Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là nghĩ đến Quý Trạch, nhưng việc này cần kêu rất lớn, thực mau bọn họ lại bắt đầu lo lắng.
Quý Trạch nghĩ tiếp được nhiệm vụ này, cậu nói: “Không có việc gì, tôi chỉ cần một hai ba kêu lớn tiếng, khẩu hiệu nhỏ giọng chút không có việc gì.”
Mọi người không có một ai đáp ứng, vẫn đang do dự.
Giang Hạo nhìn cậu, tích cực đề nghị: “Vậy hai người cùng nhau kêu a, tôi nguyện ý kêu.”
Thanh âm chân thành kiên định, khiến cho lời nói không giống như là kêu khẩu hiệu, mà giống lúc chứng hôn nói "tôi nguyện ý".
Lão Điền lại nói: “Người hô nên đứng ở giữa, để mọi người có thể nghe thấy, em đứng ở giữa được sao...?”
Thân cao gần một mét chín, giống như cây gậy trúc đứng ở kia, chắc chắn rất chói mắt.
Giang Hạo thần thái sáng láng, tinh thần trạng thái đều ổn, “Không có việc gì, em đứng ở sau cùng chú ý Quý Trạch, chỉ cần cậu ấy nhìn về phía đài chủ tịch chính là đánh ám hiệu, em cùng cậu ấy kêu lên.”
Lão Điền nói: “Như thế cũng được, vừa lúc tránh cho thanh âm khúc quân hành quá lớn, bạn học đằng sau không nghe thấy. Vậy đi, nếu không có ý kiến gì nữa, cứ quyết định như vậy.”
Khi người ban năm bước đều đi qua đài chủ tịch, diện mạo tinh thần của tất cả mọi người đều rất tốt, thanh âm nhịp điệu khi bước tuy không tính là chỉnh tề, nhưng mỗi một bước đi đều kiên định hữu lực, như là đạp đến tương lai quang minh.
Giang Hạo vẫn luôn nghiêm túc nhìn Quý Trạch ở giữa, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy cái ót cùng lỗ tai, nhưng dựa vào thời gian hơn một tháng ở chung, hắn có thể dễ dàng tưởng tượng ra bộ dáng Quý Trạch hai mắt đen bóng, hơi hơi nhấp môi. Chờ khi cậu vừa chuyển đầu, lộ ra hình dáng sườn mặt. Giang Hạo lên tiếng kêu:
Một! Hai! Ba!
Ban năm vừa ra, ai cũng tranh phong, quét ngang sân thi đấu, duy ta xưng hùng;
Huy động tình cảm mãnh liệt, thả bay mộng tưởng, đoàn kết giao tranh, thụ ta hùng phong.
Toàn bộ mọi người thanh âm lảnh lót, leng keng hữu lực, tràn ngập nhiệt huyết thiếu niên mênh mông, tựa như liệt hỏa thiêu đốt, rực rỡ lóa mắt.
__________
Chương này viết hay quá uwu
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
187 chương
12 chương
36 chương
44 chương
115 chương