[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi
Chương 103 : Ngoại truyện 3: Phác Xán Liệt + Biện Bạch Hiền
【 Bạch Hiền 】
“Hi, mình là Phác Xán Liệt ….”
Bạch Hiền vĩnh viễn nhớ rõ thời điểm nhập học sơ trung, thiếu niên ngồi ở phía sau kia, vươn tay hướng về phía mình chào hỏi..
Bộ dạng cậu ta tương đối chói mắt, chói mắt đến mức hấp dẫn tất cả mọi người xung quanh. Trên thực tế, đối với một nam sinh mới vào sơ trung, chuyện như thế thật hiếm có khó gặp.
Dáng người so với các bạn cùng lứa thì đều cao gầy hơn một chút, tóc đen, đôi mắt rất to mà dài, ánh mắt lại trong suốt giống như suối nước bập bềnh, cười rộ lên đầy nhiệt tình, không hề có chút toan tính.
Thanh tú mà xinh đẹp đến gần như con gái, liếc mắt một cái nhìn sang liền làm cho lòng người sinh hảo cảm.
Ở giữa những người xa lạ trong trường lớp mới, người Bạch Hiền biết đầu tiên chính là Phác Xán Liệt. Kỳ thực Bạch Hiền không biết lúc đó điều gì đã thúc giục Phác Xán Liệt đưa tay về phía mình trước, nhưng cậu biết từ đây bọn họ nhất định sẽ trở thành những người bạn tốt.
【 Xán Liệt 】
Phác Xán Liệt từ nhỏ chính là một đứa trẻ vô cùng thân thiện.
Dường như đối với loại người gì, tuổi tác như nào cũng có thể dễ dàng trao đổi tự nhiên, trở thành bằng hữu.
“Phác trăm đáp.”
Đây chính là biệt danh mà bạn bè đặt cho Xán Liệt.
Xán Liệt đối với biệt danh này không hề thấy xấu hổ, ngược lại còn rất lấy làm vinh dự.
Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hiền, người kia mặc áo T-shirt màu xám đơn giản, vóc dáng thật nhỏ, làn da rất trắng, bộ dạng không tính là đặc biệt xuất chúng, nhưng khóe mắt lại hơi hơi rủ xuống, có vẻ thanh thuần lại cực kỳ ngây thơ.
Phác Xán Liệt đối với loại hình nam sinh nho nhỏ, đáng yêu như này luôn cảm thấy đặc biệt có thiện cảm, cho nên vui vẻ vươn tay ra chào hỏi là đương nhiên.
Nhưng Xán Liệt không nghĩ tới, việc chủ động kết giao kia cư nhiên khiến cho mối quan hệ giữa mình và Bạch Hiền gắn bó lâu dài.
【 Bạch Hiền 】
Phác Xán Liệt là như vậy, xét ở mức độ nào đấy thì cùng Bạch Hiền có rất nhiều điểm tương đồng.
Tính cách hoạt bát sáng sủa, thích ngoạn náo, thích trò đùa dai, không lúc nào ngồi yên một chỗ được, nhao nhao ầm ĩ nói những câu lan man vô nghĩa, cho nên bọn họ thật dễ dàng có thể hoà mình.
Sau này kết nhóm hảo hữu, trong ba người thì chín chắn nhất, hoặc là nói bình thường nhất chính là Độ Khánh Thù.
Độ Khánh Thù lần nào cũng sẽ bị hai người bọn họ kết phường trêu đùa sau đó trưng ra vẻ mặt cam chịu không biết làm thế nào.
Khánh Thù rất ít khi phát hỏa, nhưng nếu thật sự bị hai người kia trêu đùa đến khó chịu cũng sẽ cáu kỉnh giận dỗi. Sau đó Bạch Hiền cùng Xán Liệt lại phải nghĩ hết cách chọc cho Khánh Thù cười trở lại..
Thêm nữa, Bạch Hiền và Phác Xán Liệt lúc nào cũng gây ra vô số chuyện phiền toái, mà Độ Khánh Thù nhất định lại là người đi theo sau thu dọn tàn cục.
【 Xán Liệt 】
Xán Liệt còn nhớ rõ ngày chụp ảnh tốt nghiệp sơ trung.
Áo khoác đồng phục cấp hai màu lam trông rất khó coi, mặc lên người vô cùng khó chịu kỳ quặc, lại còn phải ở nhà cùng ba ba học cách thắt cravat mất nửa ngảy.
Khi đó Bạch Hiền mang theo cái camera khổng lồ muốn chụp thật nhiều ảnh kỉ niệm, kết quả lại để quên trên bàn, bản thân đành phải cùng Bạch Hiền trở về tìm.
Xán Liệt còn nhớ rõ ngày tốt nghiệp, mình lôi kéo Bạch Hiền chen vào trong đám đông chật chội chụp ảnh, giống như hai con cá chạch. Chờ đến khi Độ Khánh Thù kịp lấy lại tinh thần thì đã tìm không thấy bóng dáng bọn họ đâu, chỉ có thể ở bên ngoài gào thét tên hai người, đôi mắt mở to vô cùng lo lắng.
Nhớ lúc ấy trong trường học có một nam sinh bộ dáng khá ưa nhìn, ngày tốt nghiệp nhất định bắt Bạch Hiền ký tên lên áo. Xán Liệt vừa lôi kéo Bạch Hiền vừa chạy bán sống bán chết, chạy đến khi cả hai đều kiệt sức, chống đầu gối thở hổn hển, lúc này Bạch Hiền đột nhiên phản ứng kịp.
“Chờ một chút, không phải chỉ là ký tên thôi à? Sao mình lại phải chạy theo cậu vậy?”
Sau đó hai người chẳng biết tại sao ngồi dưới đất cười ha ha, cười đến nước mắt đều chảy ra, cho đến khi Độ Khánh Thù vất vả tìm được bọn họ phẫn nộ tuyên bố muốn tuyệt giao mới thôi.
【 Bạch Hiền 】
Rồi bọn họ vào cấp ba.
Vẫn cùng chung một trường học, cùng chung một lớp, vẫn là bộ ba như cũ không thể tách rời.
Bọn họ trong giờ học, nghỉ trưa, thời gian tan học cũng như trước luôn cùng một chỗ. Ngoại trừ những khi tạm thời tách ra tham gia hoạt động câu lạc bộ thì giống như không có gì thay đổi cả.
Phác Xán Liệt cũng giống như mình, bắt đầu vui đùa thì sẽ mãi không dừng lại được, cười ha ha qua hết mỗi ngày. Trong mắt người ngoài, thế giới của ba người người khác rất khó có thể bước vào.
Bạch Hiền vẫn cho rằng sẽ cứ như vậy mãi đến khi tốt nghiệp trung học, ba người bọn họ vẫn luôn luôn là bộ ba như cũ.
【 Xán Liệt 】
Cho đến khi Kim Chung Nhân xuất hiện.
Lần đầu tiên gặp Kim Chung Nhân là ở sân vận động tiết thể dục. Đứa nhỏ kia mặc đồng phục tân sinh năm nhất, vẻ mặt ngây ngốc, bộ dáng như ngủ như không, gương mặt anh tuấn khiến mình theo thói quen bắt đầu “gào khóc”.
Chỉ là không nghĩ tới sự xuất hiện của Kim Chung Nhân lại dần dần chia rẽ tam giác sắt vốn cho rằng sẽ không gì phá vỡ nổi của bọn họ.
Thực ra, sau ngày quen Bạch Hiền cùng Khánh Thù, Xán Liệt từ chỗ “Cùng ai cũng là bằng hữu, nhưng không có ai là tốt nhất”, đối với người nào cũng có thể kề vai sát cánh liền chuyển thành khi người khác hỏi ai là bằng hữu tốt nhất của mình, Xán Liệt sẽ không chút do dự mà trả lời: “Tất nhiên là Bạch Hiền và Khánh Thù rồi.”
Cho nên khi biết được Kim Chung Nhân thích Bạch Hiền, Xán Liệt nói không ra tâm tình thế nào.
Có lẽ là… tâm trạng giống như một đứa bé sau khi đã tìm được món đồ chơi vừa lòng yêu thích, cuối cùng lại nhận ra món đồ chơi ấy sẽ không thể thuộc về mình.
Phi! Mình không phải món đồ chơi! Sao cậu lại so sánh kì cục vậy?
Nếu Bạch Hiền nghe được, nhất định sẽ tức giận khinh bỉ.
Nhưng…
Tuy rằng Khánh Thù nếu nghe được điều này có lẽ sẽ mất hứng, đối với Xán Liệt mà nói, Bạch Hiền rất gần với cái gọi là “soulmate”, bởi vì quen thuộc cùng hiểu biết lẫn nhau quá sâu, cho nên không còn khoảng cách.
【 Bạch Hiền 】
Đối với Bạch Hiền, Phác Xán Liệt rốt cuộc có vị trí thế nào?
Có lẽ là giống như “soulmate” phải không?
Bản thân đã thành thói quen cùng Phác Xán Liệt đùa giỡn vui đùa, thói quen bày những trò nghịch ngợm không đầu không đuôi, thói quen mỗi khi muốn tìm tới một người chia sẻ cảm xúc, Phác Xán Liệt lại luôn là người không cần đối phương lo lắng giải thích mà lập tức có thể hiểu được mình muốn nói gì.
Nếu Kim Chung Nhân không xuất hiện, có lẽ tất cả sẽ không thay đổi.
Vốn đã dự định về một cuộc sống trung học vô tư thoải mái cùng hai người bạn thân như ngày xưa, lại không nghĩ rằng sẽ bất ngờ bị cuốn vào tình yêu từ một thiếu niên mang đến.
Cho nên tất cả mộng tưởng trước đây về những năm tháng trung học cùng Phác Xán Liệt đã dần tan biến một cách bí mật.
【 Xán Liệt 】
Độ Khánh Thù cùng Biện Bạch Hiền là không đồng dạng như vậy.
Xán Liệt biết rất rõ, ở trong lòng mình, Độ Khánh Thù và Biện Bạch Hiền đang ở vị trí bất đồng… Không thể nói ai quan trọng hơn một điểm, chỉ có thể nói, định vị là bất đồng.
Khánh Thù là người bạn rất thân, là huynh đệ vô cùng tốt.
Bạch Hiền…
Bạch Hiền cũng là người bạn rất thân, nhưng không chỉ là bạn thân đơn giản như thế.
Xán Liệt thật thích đem Bạch Hiền đè dưới tay dùng sức vuốt ve, thích đến mức rất muốn đem cậu ấy về làm của riêng, nuôi ở trong lồng, mỗi ngày cùng nhau chơi đùa, hi vọng mỗi khi bản thân có chuyện gì quan trọng, thì Bạch Hiền chính là người đầu tiên mình sẽ chia sẻ.
Bởi vì Xán Liệt biết có lẽ những ý nghĩ này của mình, chỉ có Bạch Hiền mới lí giải nổi, những chuyện kỳ quái bất chợt nảy ra trong đầu, cũng chỉ có Bạch Hiền sẽ không chút do dự cùng nhau làm.
Xán Liệt đối với Kim Chung Nhân cũng không có ác cảm gì lớn, ngược lại, Xán Liệt sẽ là người đi đầu trong chuyện gán ghép trêu chọc Bạch Hiền và Kim Chung Nhân, trong lòng cũng sẽ nóng như lửa đốt thời điểm bọn họ hồi lâu không hề có tiến triển.
Xán Liệt chỉ hi vọng, bất kể như thế nào, Bạch Hiền sẽ có được hạnh phúc thật sự.
Và Bạch Hiền cũng đặt mình tương đồng với vị trí của cậu ấy trong lòng mình.
【 Bạch Hiền 】
Đồng dạng là bằng hữu, nhưng cũng sẽ chia làm rất nhiều loại, tỷ như bằng hữu bình thường và bạn tốt.
Đồng dạng là bạn tốt, cũng có thể chia làm rất nhiều loại.
Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù, chính là hai người bạn tốt nhất của Bạch Hiền, nhưng lại không hoàn toàn có vị trí như nhau.
Khánh Thù là bằng hữu mình thật thích thật thích. Bạch Hiền thích bắt nạt cậu ta, thích xem bộ dáng trợn tròn mắt như là đối với thế giới này tràn ngập tò mò, cũng thích mỗi lần phiền muộn lại tìm đến Khánh Thù cầu cứu. Có đôi khi gây họa, nhìn Khánh Thù vừa tức giận vừa muốn tìm cách giúp bọn họ giải quyết, sẽ cảm thấy thật hạnh phúc lại cắn rứt.
Xán Liệt cũng là bằng hữu mình thật thích thật thích, là người đầu tiên tìm đến mỗi khi bản thân gặp chuyện vướng mắc…
Kỳ thực có lẽ trước đây, khi Bạch Hiền đối với cái từ “Tình yêu” này vẫn còn chưa hiểu rõ, từng hồ đồ lờ mờ nghĩ rằng nếu về sau không thể tìm được một người phù hợp, thì có lẽ cả đời cùng Phác Xán Liệt cũng vô cùng tốt.
Ít nhất..
Ít nhất sẽ mãi vui vẻ như hiện tại.
Ít nhất, sẽ có một người hiểu rõ bản thân, cùng mình hợp phách đến thế, giống như một nhân bản khác của chính mình.
【 Xán Liệt 】
Lần nào Xán Liệt lật xem lại ảnh chụp trước đây, sẽ vẫn cứ nhịn không được mà cười phá lên.
Hầu hết đều là mình, Bạch Hiền, Khánh Thù chụp ảnh chung, thỉnh thoảng có tấm chụp riêng với Khánh Thù, rồi chụp riêng với Bạch Hiền, nhưng tất cả đều là tư thế kì cục.
Nếu không phải hình Xán Liệt cầm dải băng màu vàng buộc lên cổ Bạch Hiền, cũng là hình Xán Liệt muốn nghịch cái vòng tay mới mua của Bạch Hiền, kết quả bị Bạch Hiền huých tay giả bộ đánh một cái. Hay khi hai người chụp ảnh chung, Xán Liệt chiều theo ý Bạch Hiền đứng ở bậc thềm phía dưới bù lại sự chênh lệch chiều cao, làm cho Bạch Hiền ngạo kiều cười rất thỏa mãn.
Vô luận là tấm hình nào, hai người bên trong đều là cười.
Nụ cười xán lạn, cong lên ánh mắt, lộ ra răng nanh, không mang theo một chút che giấu.
Xán Liệt luôn luôn biết mình là người thích cười, nhưng cũng hiểu rõ, chỉ những lúc cùng Bạch Hiền ngoạn náo thậm chí bắt nạt Độ Khánh Thù, nụ cười của bản thân mới là chân thực nhất, rạng rỡ nhất.
Kỳ thực nếu..
Nếu đến khi ba mươi tuổi, hai người đều còn không tìm được người thích hợp, như vậy kỳ thực cùng một chỗ suốt đời cũng là rất tốt đi?
Mỗi ngày đi làm tan tầm, trở về nhà cùng nhau xem tivi, chia sẻ chuyện tình khoái trá, cuối tuần đến thăm bạn bè, xem bộ dáng bọn họ và người yêu cùng một chỗ. Có lẽ còn có thể cười nhạo Độ Khánh Thù sau rất nhiều năm sau đã có một nửa kia, nhìn biểu tình lúc cậu ta bị bọn họ trêu chọc đến bất đắc dĩ trợn tròn mắt.
Ít nhất…
Ít nhất đã từng nghĩ như vậy…
【 Bạch Hiền 】
Xán Liệt là không đồng dạng như vậy.
Có lẽ không phải như tình yêu, nhưng nhất định là rất đặc biệt.
【 Xán Liệt 】
Bạch Hiền là không đồng dạng như vậy.
Có lẽ không giống với tình yêu, nhưng nhất định là không đồng dạng như vậy.
【 Bạch Hiền 】
Cảm giác tuyệt đối sẽ không quên lần đầu tiên nhìn thấy Xán Liệt.
So với bạn cùng lứa tuổi đều nổi bật hơn nhiều, cao gầy, mái tóc đen tuyền không hề nhuộm, gương mặt tuấn tú, ánh mắt sáng ngời rất đẹp, nụ cười xán lạn, giống như là ánh nắng loá mắt chiếu thẳng vào mình.
Cậu ấy vươn tay mỉm cười nói.
“Hi, mình là Phác Xán Liệt ….”
Mỉm cười lộ ra mười sáu cái răng, trong nụ cười không hề có chút toan tính, thẳng thắn thành khẩn nhiệt tình.
【 Xán Liệt 】
Xán Liệt còn có thể nhớ rõ cảnh tượng khi lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hiền.
Vóc dáng nho nhỏ, T-shirt màu xám, gương mặt không coi là đẹp trai xuất chúng, nhưng lại nhẹ nhàng khoan khoái giống như sương sớm đọng trên lá cây, óng ánh trong suốt, lúc cười rộ lên vô cùng khoan khoái, giống như là hào quang rực rỡ.
Nghiêng người ngồi xuống chỗ trống đằng trước mình, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt hồn nhiên ngơ ngác.
Lúc bản thân đưa tay ra tự giới thiệu, ngạc nhiên ban đầu qua đi, trên mặt vẽ ra nụ cười.
“Xin chào, mình là Biện Bạch Hiền.”
Nụ cười khoe hàm răng trắng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười tươi ngọt thân thiết.
【 Phác Xán Liệt + Biện Bạch Hiền 】
Nếu…
Nếu ở lớp mười một năm ấy, định mệnh không đưa Kim Chung Nhân xuất hiện trong cuộc đời bọn họ, tình cảm chân thành tha thiết, ôn nhu, ưu thương kia không làm rung động Bạch Hiền, như vậy sau bao nhiêu năm, cảnh tượng bọn họ đều từng đã nghĩ tới có lẽ sẽ thật sự phát sinh.
“Này, nếu chúng ta ba mươi tuổi mà đều chưa có chốn bình yên trở về, vậy thì cứ cùng bên nhau cả đời đi.”
Nếu quả thật là thế, vậy cái tên gắn liền phía sau Biện Bạch Hiền sẽ không phải “Kim Chung Nhân “, mà là “Phác Xán Liệt “, có lẽ bọn họ thật sự sẽ cứ như vậy cả đời ngoạn náo, vui vẻ.
Dù sao bọn họ hữu đạt đã ngoài.
Cũng có lẽ, trong tương lai vẫn sẽ xuất hiện một người giống như Kim Chung Nhân, đem một người kéo ra khỏi vòng tròn nho nhỏ kia, sau đó dẫn vào thế giới của mình.
Dù sao bọn họ người yêu không đầy.—–~~~——
Có thể cảm nhận được rằng, tình cảm của Bạch Hiền và Xán Liệt trong câu chuyện này vượt xa rất nhiều so với “tình bạn” thông thường, nhưng lại vẫn không đủ để chạm đến ranh giới “tình yêu”. Đó chính là ý nghĩa của “hữu đạt đã ngoài”, mà “người yêu không đầy”
Liệu có ai trong số các bạn cũng có bên cạnh mình một người như thế? Một người mà bản thân tin rằng, nếu không tìm được đối phương phù hợp, vậy thì chỉ cần dựa vào người bạn này mà sống vô tư vui vẻ suốt cuộc đời?
Nếu Chung Nhân không xuất hiện, liệu Xán Liệt và Bạch Hiền có thể đến với nhau không?
Trong lúc edit, tôi đã tìm được bài hát này. Ca từ của nó rất sâu sắc, có lẽ thật hợp với câu chuyện này. Hãy cùng lắng nghe nhé ^^
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
18 chương
19 chương
50 chương
16 chương
64 chương
10 chương