Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 486 : Đánh cho quỳ xuống

Ầm! Thiết chùy rất lớn bỗng chốc văng lên cao vài mét! Sau đó mãnh liệt rơi xuống phía dưới, nện lên mặt sàn gây chấn động và tạo ra một vết lõm thật sâu. Một khối tinh thiết lớn như quả dưa hấu mãnh liệt nện xuống mặt đất, tất nhiên là gây ra áp lực đến cực điểm. Huống chi, trong đó còn ẩn chứa lực lượng Phiên Thiên Ấn cự đại của Vương Siêu, cho nên khi mặt đất chấn động. Gan bàn chân của mọt người tiếp xúc với mặt sàn đều cảm thấy tê rần, người ở nơi này đều có công phu cao minh tất nhiên là đều cảm giác được sự chấn động của mặt sàn, do đó có thể tưởng tượng lực lượng của một kích này kinh khủng tới cỡ nào. Keng keng keng..... Chấn động trôi qua, tiếp theo lại là thanh âm những khối sắt rơi xuống mặt đất. Đó là những mảnh vỡ của tấm đại thuẫn bằng tinh thiết bị một chiêu Phiên Thiên Ấn đập thành mấy khối rơi xuống mặt đất nên mới tạo ra những âm thanh như vậy. Sắc mặt Ấn Tình tái nhợt, nửa ngồi trên mặt sàn của đạo trường quốc thuật, hai tay trống trơn, tóc mai toán loạn, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng mà thân thể lại không chịu một chút tổn thường nào. Chỉ là thể lực tiêu hao quá lớn, cơ thể bị chấn động kịch liệt khiến cho khí huyết tán loạn, tạm thời không còn chút sức lực nào nữa. Hiển nhiên, vừa rồi giao phong trong nhát mắt, Vương Siêu cũng không có thật sự làm tổn thương nàng. Thanh âm ngừng lại, những người ở đây thấy tình cảnh như vậy, đều im lặng như tờ. Chỉ tiếp xúc một hiệp, chỉ trong một chiêu này, Vương Siêu đã triệt để đánh nát tấm thuẫn của Ấn Tình, đánh văng đại chùy quá khổ! Ấn Tình nửa ngồi, cũng không để ý tới mồ hôi trên trán của mình, chỉ có hai con mắt cứng đờ trừng trừng nhìn về phía Vương Siêu đang đứng tựa như thiên thần, trong nội tâm tràn đầy sự khó tin và kinh hãi. Vừa rồi nàng thi triển Niễn bộ, vận dụng đại thiết thuẫn vòng lên đưa xuống, bao lấy toàn bộ thân thể, không hề có chút sơ hở. Sau đó mới vọt tới trước mặt Vương Siêu, bất ngờ đánh ra một chùy. Uy thế như vậy, Ấn Tình tự nhận là, cho dù Lã Bố cưỡi ngựa Xích Thố, tay cầm Phương Thiên Họa Kích chạy nước rút, lực lượng so với bản thân chưa chắc đã hơn. Nếu như ở thời cổ đại, những nữ tướng như Hoa Mộc Lan, Phàn Lê Hoa, hết thảy đều xa xa không bì kịp. "Công phu của ngươi rất tốt, nếu như ở cổ đại, với trọng trang như vậy, đủ để đánh cho ba người cưỡi ngựa xông tới thành bánh bao nhân thịt. Nếu như ta không có Như Lai chi lực thì cũng không thể khinh suất mà tiếp đòn tấn công của ngươi". Vương Siêu nhìn thấy thần sắc nghiêm cẩn của Ấn Tình, đầu hơi nhấc. Dùng giọng điệu lạnh lùng khen ngợi. Sau khi Vương Siêu đánh một kích kia, toàn thân đứng thẳng, tóc hơi dựng lên, quần áo toàn thân không gió mà bay, vang lên những âm thanh phần phật. Sau khi kết thúc, vẫn nói chuyện trầm ổn, phong độ như vậy khiến cho người ta có cảm giác cao lớn không thể nào với tới. "Đa tạ ngươi đã khen ngơi. Nhưng mà là bại tướng, ta cũng không nói nhiều. Xem ra ta phải tuân thủ hứa hẹn, gia nhập Đường Môn". Ấn Tình cười khổ một tiếng, lại gỡ hồ lô bên hông xuống, uống một ngụm rượu, sắc mặt mới bình tĩnh trở lại. "Ấn tiểu thư là võ thuật gia xuất sắc, gia nhập Đường Môn, đương nhiên chúng ta vô cùng hoan nghênh". Vương Siêu cười cười. "Ấn tiểu thư, vừa rồi cô cầm thuẫn bài Niễn bộ bộ trùng sát, đại chuỳ đột kích. Là một loại phương pháp cực kỳ cổ điển chính là bộ binh phá kỵ binh thường được dùng trên chiến trường thời cổ đại. Vốn là ta chỉ từng thấy qua trong Không Thủ Đạo rất xa xưa của Nhật Bản. Không thể ngờ rằng, lại có thể trông thấy phương pháp này trong võ thuật gia người Hoa, hẳn là năm đó khi Nhật Bản đánh với kỵ binh Mông Cổ đã dùng thủ đoạn này. Không biết có phải là học trộm công phu của Không Thủ Đạo hay không?" Đúng lúc này, một cái thanh âm già nua vang lên. Người nói chuyện chính là lão nhân đang nhìn bầy kiến, là người của gia tộc Gracey ở Brazil. Lão đầu này, giờ đây đã đứng lên, lời nói phát ra chính là Trung văn Hán ngữ, thanh âm vang dội như chuông đồng, từng chữ phát ra rất rõ ràng, người có mặt ở nơi đây đều nghe rõ mồn một. Vương Siêu nghe thấy lời này, lập tức đưa ánh mắt phóng tới hồ nước cạnh quảng trường, rồi dừng lại ở trên người lão nhân của gia tộc Gracey. "Ánh mắt thật là khủng bố!" Khi mà Vương Siêu đưa ánh mắt phóng về phía lão đầu của gia tộc Gracey, cách lão nhân của gia tộc Gracey chính là Lý Vĩnh Cơ cùng với Tank, Hắc quyền hoàng của thế hệ trước. Hai người kia đều là cường giả. Nhưng mà, khi ánh mắt của Vương Siêu đảo qua bọn họ, thì trong nội tâm bọn họ dâng lên một cảm giác kinh hoảng khó hiểu! Trái tim mãnh liệt nhảy lên hai cái. Lúc này, mặt trời đã dần hạ xuống, sắc trời nhá xem tối. Nhưng mà, hai người kia lại nhìn thấy rõ ràng, ở phía xa xa trong đạo trường quốc thuật, ánh mắt của Vương Siêu tựa như hai bó đuốc. Nguyên nhân trái tim bọn họ kịch liệt nhảy lên, chính là bởi vì bọn họ cảm nhận được rằng, mặc dù giờ đây đứng cách xa mấy trăm mét, nhưng mà chỉ cần bị ánh mắt như vậy theo dõi, thì không thể nào trốn thoát được! Hơn nữa khi ánh mắt của Vương Siêu đảo qua, bọn họ càng thêm khắc sâu một loại cảm giác, chính là loại cảm giác tựa như một tòa núi khổng lồ, theo ánh mắt của họ mà áp xuống, làm cho bọn họ sinh ra một cảm giác là không thể nào kháng cự, có cảm giác đành phải bất lực chờ chết. "Thượng Đế ơi! Ánh mắt cùng khí chất tinh thần như vậy, thì nồng đậm tới mức độ nào chứ?" Trong nội tâm Tank triệt để chấn kinh! Hắn là Hoàng đế đã từng tung hoành khắp Hắc thị quyền, cũng biết rằng, một số cường giả chân chính, tinh thần cùng khí chất khí chất đậm đặc tới mức độ có thể phóng ra ngoài, một ánh mắt nhìn qua, khiến cho người bị nhìn có cảm giác như nhãn quang bị một đầu mãnh thú hung tàn đánh tới. Loại cường giả này, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể đánh tan tinh thần của kẻ khác. Bản thân Tank cũng đã tu luyện tới cảnh giới như vậy. Đã từng có một cao thủ Hắc quyền nói về Tank như thế này: Tank chỉ liếc ta một cái, ta liên cám thấy như có một đầu mãnh hổ khát máu đã lâu đánh về phía ta, làm cho da đầu ta run lên. Nhưng mà, tinh thần cùng với khí chất nhãn thần của hắn ngày đó thể hiện ra, giờ đây quả thật là không cách nào so sánh được với Vương Siêu. Một bên là mãnh hổ hung dữ, một bên là thần sơn vô cùng to lớn. Hai cái này không thể xếp cùng một bậc. "Bị ánh mắt không thể kháng cự đó áp tới, lão đầu kia sẽ phản ứng như thế nào? Có vẻ là sắp bộc phát là thực lực chân chính rồi!" Tank đưa ánh mắt nhìn về phía nhìn về phía lão nhân của gia tộc Gracey. "Saro Gracey!" Vương Siêu đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão nhân của gia tộc Gracey, đó đột nhiên kêu lên một cái tên. Đó là tính danh của lão đầu này, người của gia tộc Gracey, tự nhiên là có họ Gracey, Hai chữ Saro phía trước chính là tên của lão. Thanh âm của Vương Siêu không lớn. Nhưng mà từng chữ giống như búa tạ kích vào nội tâm mỗi người, làm cho lòng người bối rối. "Vương Siêu!" Lão đầu Saro kia, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Vương Siêu, đột nhiên đứng thẳng thân thể lên, gân cốt toàn thân vận động kịch liệt. Nước da toàn thân trở thành màu hồng, mái tóc tung bay, cả thân thể giống như là trẻ lại mười tuổi, trong khoảng thời gian ngắn, tinh thần phấn chấn! Đồng thời lão cũng lớn tiếng hét lên tên của Vương Siêu, khí thế vậy mà không chút nào yếu hơn! "Lão già này, dưới áp lực to lớn như vậy, dường như đã phát huy đến tận cùng sinh mệnh lực của bản thân! Tiềm lực của con người quả nhiên là rất lớn...Nhất là những đấu gia như chúng ta, thường thường dưới trọng áp mãnh liệt thì mới có thể đột phát bản thân. Xem ra hôm nay đến Indonesia là đúng đắn! Cũng tốt, để cho thân thể cảm thụ áp lực đến từ Vương Siêu càng nhiều càng hay". Tank trông thấy Saro bộc phát ra sinh mệnh lực cường đại nhất của bản thân, khí thế vượt qua hắn rất nhiều, trong nội tâm cũng vô cùng kích động, lập tức muốn nhanh chóng chân chính đối mặt với Vương Siêu. "Hoắc Linh Nhi, giảng giải qua cho Saro lão tiên sinh về lịch sử của phương pháp này". Vương Siêu nói. "Được!" Hoắc Linh Nhi tiến tới hai bước, âm thanh vang lên trong đạo trường quốc thuật rộng lớn, nhưng rất ró ràng, mỗi người đang ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng. "Nguồn gốc của Không Thủ Đạo chính là Đường thủ của Lưu Cầu. Đường thủ, tên cũng như ý nghĩa. Là thừa kế từ quyền pháp của người đời Đường, phương pháp bộ binh phá kỵ binh bằng cách dùng thuẫn và chùy chính võ công của Đường triều. Ở thời kỳ Trinh Quán(niên hiệu Vua Đường Thái Tông, Lý Thế Dân, 627-649), bộ binh của Lý Tĩnh nhiều lần đánh nhau với thiết kỵ Đột Quyết, đã tuyển chọn cao thủ đừng trước cầm đại chùy và thiết thuẫn để đối chọi với kỵ binh. Lúc đó, có cao tăng Thiếu Lâm là Đàm Tông, Đàm Thần, Đàm Mãnh đảm nhiệm làm tiên phong dùng thuẫn với chùy đánh ky binh. Một đường thẳng tiến, thế như chẻ tre, đánh cho người Đột Quyết xương thịt thành cháo. Điều này được Lý Tĩnh viết rõ trong Dịch Cân Kinh, năm đó ta ở Nhật Bản học tập nhu đạo, chỉ cần là những đạo trường cao cấp thì đều có giờ tụng niệm, không thể không học. Còn nhu thuật của Brazil thì có nguồn gốc từ Nhật Bản. Hơn năm mươi năm trước, khi đó Saro tiên sinh mười ba tuổi được tới bên đạo quán của Nhật Bản nghe giảng, học tập một thời gian ngắn, hẳn là không thể không được giảng giải về điều này. Theo như lời ngài nói Nhật Bản chiến thắng thiết kỵ Mông Cổ bằng phương pháp thuẫn phá kỵ binh, đó cũng là do được lưu truyền từ Đường thủ. Điểm này Trúc Sơn Đại Chi tiên sinh cũng có đề cập tời trong sách của mình. Chẳng lẽ ngài không biết sao?" Hoắc Linh Nhi trước tiên dừng Trung văn nói một lần, sau đó lại dùng tiếng Nhật nói một lần, cuối cùng là dùng tiếng Anh nói một lần nữa, khiến cho tất cả người ở đây đều hiểu rõ ràng. "Lịch sử sâu xa, sự thật bị bóp méo thổi phồng, đổi trắng thay đen, nói thật thành giả, sớm đã không thể dùng làm bằng chứng". Con mắt Saro nheo lại, lão cũng không thể ngờ được rằng, Hoắc Linh Nhi lại am hiểu lịch sử võ thuật của Nhật Bản đến mức độ như vậy, nhưng ngữ khí vẫn ương ngạnh như trước. "Vương Siêu tiên sinh, lời vừa rồi ngươi nói vẫn còn có tác dụng chứ? Nếu như ta dùng binh khí, ngươi có thể tiếp ta ba chiêu?" Saro nhìn về Vương Siêu ở phía xa xa. "Đương nhiên". Vương Siêu nói: "Tài liệu về ngươi ta cũng đã xem qua một ít, ngươi luyện lập nhu thuật, sát chiêu chính thức là Thập Tự thương của Bảo Tàng Viện Lưu thương thuật ở Nhật Bản. Thật vừa khéo, nơi này của ta có một cây thương chữ thập dài ba bốn mét, nặng tám mươi, không biết, ngươi có thể sử dụng không?" Trong lúc Vương Siêu nói chuyện thì một bước nhảy tới bên cạnh giá binh khí, trở tay rút ra một thanh trường thương dài nhất! Cây thương này cũng không phải là một đầu thương, mà là một hình chữ thập. Biên giới của hình chữ thập vô cùng sắc bén, tứ phiá đều nhắn bóng, màu mũi nhọn của chữ thập cũng thật dài, nếu như đâm xuyên qua thân thể một người thì còn lộ ra một đoạn. Cây thương chữ thập đúng là một loại hung thần sát khí. Vương Siêu vừa nói xong thì trở tay ném ra. Xoẹt! Ầm ầm! Cây thương chữ thập dài bốn mét giống như một mũi tên phá không mà bay đi, phát ra những âm bạo kéo dài trong không khí, làm cho người ta cho rằng đó là tiếng máy bay chiến đấu đang bay xẹt qua bầu trời. Thương chữ thập trực tiếp xuyên qua quảng trường, rơi xuống trước mặt Saro. Phập! Ngay sau đó cắp vào mặt đất, thân thương ngập dướu đất mất chín phần mười, chỉ để lại một đầu thương dài một thước ở trên mặt đất! Giống như giá chữ thập của một mộ phần phương Tây! Mặt nền của đạo trường quốc thuật Nam Dương đều bằng xi măng. Vương Siêu ném thương, lực lược không nhỏ chút nào, tốc độ cũng nhanh như tia chớp. Lấy thương, ném thương, lao xuống đất, cắm vào mặt đất, đều hoàn thành trong nháy mắt, làm cho người ta không kịp quan sát. Lão đầu Saro đang nghe Vương Siêu nói, cũng không ngờ rằng động tác của Vương Siêu nhanh như vậy. Sau khí kết thúc chữ cuối cùng của câu nói kia, thì trước mặt đất đã chấn động, tiếng va chạm giữa sắt và đá vang lên. Do sự cọ xát mãnh liệt, khiến cho mùi tanh của cương thiết bị bốc cháy xông vào mũi. Đồng thời, trước mắt có một cái giá chữ thập hàn quang tỏa ra bốn phía, đó chính là đầu thương. "Hay lắm!" Khi trường thương cắm ở trước mặt mình, Saro cũng không có lui bước mà mạnh mẽ bước tới. Đá lên phía trên thân thương, đột nhiên xoay người một cái, một tay giống như là đang cắt cỏ, quắp lại sau đó quấn lấy phần chữ thập của thương, mạnh mẽ kéo lên. Trường thương lập tức từ trong mặt đất chui ra, bay lên không trung. " Ồ? Lực rút rất mạnh." Vương Siêu trông thấy chiêu thức đó của Saro, ánh mắt cũng tràn ngập tán thưởng. Chiêu này chính là điếu yêu đại bàn trong nhu thuật, cũng tương đương với chiêu thức bạt thảo tầm xà(nhổ cỏ tìm rắn) trong đích võ thuật truyền thống Trung Quốc, chính là dùng lực lượng để kéo vật gì đó lên. Nhu thuật luyện tới cực điểm, chỉ cần khẽ cong eo, sau đó bắt lấy chân của địch nhân, động tác như tia chớp, có thể nhấc kẻ địch lên cao vài mét, đến khi rơi xuống thì ngã gãy cổ. Hòa thượng Ba Nhĩ Mã đã từng ném một con voi lên cao hơn hai mét, l lực lượng của Vương Siêu so với Ba Nhĩ Mã càng cường đại hơn, dùng cách diễn đạt của Phật giáo mà nói, thì đã đạt tới Như Lai chi lực. Trong nháy mắt ném đi một thương cắm sâu trong mặt đất. Mà từ một chiêu kéo lên kia của lão Saro có thể thấy được công phu lão cũng vô cùng thâm hậu. Sau khi thương chữ thập bay lên bầu trời. Lão đầu Saro dẫm mạnh vào mặt đất bật lên, giống như là một đầu mãnh hổ có ánh, tiếp lấy trường thương trên không trung, sau đó rơi mạnh xuống mặt đất phát ra âm thanh như vật nặng rơi từ trên tầng mười xuống đất, sau đó chạy băng băng về phía trước. Chạy nước rút với tốc độ cao với cự ly trăm mét! Trong lúc chạy nước rút, trường thương chữ thập mà lão cầm trogn tay giống như là chiếc máy xay gió, xoay tròn với tốc độ cao, tạo thành hình xoắn ốc, xoay tròn kịch liệt, khiến cho không khí phía trước phát ra âm thanh như tiếng quạt máy bay phát ra trước khi cất cánh. Đây là chính là ý nghĩa sâu xa trong Thập Tự thương thuật của Bảo Tàng Viện Lưu: "Đột kích theo hình xoắn ốc!" Nhu thuật của gia tộc Gracey tại Brazil là do đại sư nhu thuật Tiền Điền Quang Thế truyền lại cho gia tộc Gracey. Về sau phát dương quang đại, tạo nên một lưu phái tiếng tăm vang dội, cho nên nhu thuật Gracey ở Brazil, khắp nơi đều có bóng dáng võ thuật của Nhật Bản. Năm đó Saro còn được chỉ thị tới Nhật Bản để đào tạo sâu hơn. Lão đầu Saro cầm trường thương dài tới bốn mét, với phương thức phát lực hung mãnh, chạy nước rút mấy trăm mét. Có thể tưởng tượng được sẽ mãnh liệt tới mức độ nào. Người ở nơi này nhìn thấy uy thế của lão, trái tim cũng mạnh mẽ nhảy lên. "Vọt về phía trước với tốc độ như vậy, cho dù một ngọn núi ngăn trước mặt, cũng bị đâm xuyên qua". Trong nội tâm Tank một lần nữa cảm thấy khiếp sợ. Trong nháy mắt, Saro vọt tới phía trước đạo trường quốc thuật, lúc này trong lòng lão đột nhiên tiến vào một cảnh giới kỳ diệu, dường như lão đã quên hết tất cả cảm xúc, toàn bộ tinh thần đều tập trung hết vào một thương này. Khi ánh mắt của lão quan sát thấy còn cách xa Vương Siêu chừng hai mươi mét thì đột nhiên lão cảm thấy toàn thân mình dường như ở trong trạng thái nửa trong suốt. Huyết dịch toàn than lưu động, trong đầu cảm nhận rất rõ ràng. "Đây là.... Đột phá!" Lúc này, trong nội tâm Saro chợt có một ý nghĩ như vậy. "Ồ?" Trong nháy mắt đó, Vương Siêu cũng cảm nhận được rất rõ ràng, trạng thái tinh thần của đối thủ đã thay đổi? "Lão đầu này lại có thể đột phá? Bước chân vào Đan đạo? Khá lắm!" Đối mặt với tốc độ lao tới nhanh như vậy, đột nhiên lúc này cước bộ của Vương Siêu dẫm mạnh lên mặt đất! Thân thể tránh sang hai bước làm cho thương chữ thập đang mãnh liệt xoay tròn quét qua sát đầu mình trong khoảng khắc. Đồng thời, trong nháy mắt, bàn tay biến hóa, một thức Phiên Thiên Ấn lại vỗ lên thân thương. Thương bỗng chốc bị đánh bay. Tay kia của Vương Siêu nhanh như thiểm điện nhấn một cái vào đầu của Saro. Tâm linh Saro đang tiến nhập cảnh giới kỳ diệu, trong nháy mắt bị phá vỡ, trong sát na lão tỉnh lại thì lập tức cảm giác được một cỗ trọng áp từ trên đầu truyền xuống. Đè ép tới mức làm cho lưng của lão khom sâu xuống dưới, hai đầu gối không thể chống đỡ mà khụy xuống, thoáng cái quỳ gối trên mặt đất. Hóa ra là trong lúc Vương Siêu ra tay đánh bay thương của lão, thì tay còn lại đè lên đầu lão, làm cho lão quỳ trên mặt đất! Lúc này, Saro xấu hổ và giận dữ muốn chết. "Saro tiên sinh, thương thuật của ngài rất tốt, nhưng lực lượng cùng tốc độ phản ứng vẫn còn hơi kém". Sau khi Vương Siêu nhấn một cái thì đưa tay về phía trên, chụp lấy cây thương chữ thập bị đánh bay, tiện tay hất lên, thương chữ thập lập tức cắm vào giá binh khí. Nghe thấy câu nói đó, Saro đột nhiên ngẩng đầu lên, hét lớn một tiếng, lao đầu về phía bức tường bên cạnh. Ầm! Huyết hoa, não tương văng tung tóe khắp nơi, trong nháy mắt lão đã đâm đầu tự sát. Nhu thuật đại sư Saro đang sống sờ sờ đột nhiên đâm đầu vào tường mà chết. Khi lão đối địch cùng Vương Siêu, tinh thần chịu áp lực rất lớn, sau cùng khi dùng chiêu thức Thập Thự thương mà viện bảo tàng lưu lại "Đột kích, xoay tròn xông tới!", thì đã dem sinh mệnh của mình thăng hoa tới một cảnh giới đặc biệt, tạo thành đột phá trước nay chưa từng có, bước vào cung điện cao nhất của võ học, cấp bậc Đan kình. Đây gọi là một bước lên trời. Bước một bước này cũng chẳng khác nào đánh vỡ giới hạn giữ người và trời. Tiến nhập vào một loại cảnh giới mà người tu hành suốt đời theo đuổi. Nhưng mà, sau khi cực sự vui mừng tới điên cuồng trôi qua, Vương Siêu lại dội cho lão một gáo nước lạnh, thi triển lực lượng tới cực đại không thể chống lại,chỉ một quyền đã đánh bay thương của lão, lại còn đè đầu lão làm cho lão quỳ gối trên mặt đất. Đây là một sự nhục nhã vô cùng lớn, đặc biệt đối với võ thuật gia thành danh mà nói. Loại nhục nhã này bám theo cả đời, là vết bẩn không thể xóa đi, thậm chí cho đến khi chết đi đã nhiều năm thì vẫn bị người đời nhắc tới. Càng thêm tồi tệ chính là Saro vừa bước vào tầng lớp Đan kình tuyệt đỉnh, chẳng khác gì là bước vào Thiên đường, còn chưa được thưởng thức cảnh đẹp của Thiên đường thì đã bị Vương Siêu mạnh mẽ đánh rơi xuống Địa ngục! Chênh lệch lớn lao như vậy, cho dù tâm lý của người có khả năng chịu đựng tốt nhất thì cũng thể chịu nổi. Thật giống như là một người bình thường trong năm trăm vạn người trúng xỏ số, còn chưa kịp đến tiền thì biết được tiền này là tiền phi pháp, chẳng những bị tịch thu toàn bộ mà còn phải ngồi tù. Cho nên sự nhục nhã này với cảm giác hưng phấn lúc vừa đột phá, thì chênh lệch của chúng chẳng khác nào mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, nhu thuật đại sư Saro thân kinh bách chiến, tâm lý vô cùng trầm ổn cũng không thể chịu dựng nổi. Saro của gia tốc Gracey tron nháy mắt đụng đầu vào tường, sử dụng khí lực vô cùng lớn, triệt để đập vỡ đầu mình, lập tức về chầu ông vải! Thân thể của lão lăn lóc trên mặt đất, con mắt mở to lồi cả ra ngoài, thật là dọa người. Hiển nhiên là chết không nhắm mắt. "Ài... Đưa đi chỗ khác, an trí cho tốt, thông báo cho người của gia tộc Gracey tới mang người về". Vương Siêu trông thấy tình huống như vậy, thở dài một hơi thật dài, sau đó phân phó thuộc hạ. Vừa rồi khi Saro tự sát, Vương Siêu cũng có thể tùy thời ngăn cản, nhưng mà hắn lại không có ngăn cản, thân thể cũng không hề nhúc nhích, đây cũng không phải là hắn chủ tâm muốn đối phương chết đi. Mà là do đối phương quyết tâm muốn chết, ngăn cản cũng vô ích, vậy thì cứ để cho lão thoải mái mà tự sát. Hôm nay, hắn mời những người này tới đây, mục đích cũng không phải là đê giết người, mà là để lập uy, trước khi diễn ra đại hội võ đạo. Là bước chuẩn bị cuối cùng. Hôm nay nhiều người hội tụ ở nơi này, quả thật là rất hiếm thấy. Có thể nói, từ trước đến nay ở đây chưa từng có lần nào lại tụ hội nhiều cao thủ như vậy. Mặc dù đang ở nơi này đều là những cao thủ ẩn cư, nhưng mà những người này trước kia cũng là những nhân vật đã từng có một thời huy hoàng. Lực bọn hưởng của bọn họ không hề nhỏ. "Saro sao lại tự sát, không có lý do gì mà phải làm vậy? Lão cũng đã dày dạn kinh nghiệm, từng tu luyện qua Nhẫn đạo của Nhật Bản, có thể chịu nhục, lần này lão đại biểu cho thế hệ trước của gia tộc Gracey tới đây, tất nhiên cũng hiểu rõ sự lợi hại của Vương Siêu, đã chuẩn bị bại mà trở về. Cho dù thất bại cũng sẽ không tự sát? Vậy mà thật là kỳ quái? Chẳng lẽ Vương Siêu kia biết ma thuật? Saro cầm thương chữ thập lao nhanh về phía trước một trăm mét công kích Vương Siêu. Một màn này tất cả những người ở nơi này đều ngừng thở theo dõi, thấy rất rõ ràng. Sau khi Saro đâm đầu vào tượng tự tử, ở nơi này một hồi lặng ngắt như tờ, sau đó âm thanh bàn luận vang lên, ở góc tường của đạo trường quốc thuật, dưới cây, ở tường vay, ở những nơi vắng vẻ âm u, trên cây, khắp nơi đều ngẫu nhiên vang lên những thanh âm trao đổi. Tuy ở đây đều là cao thủ, nhưng mà vừa rồi Vương Siêu dùng tay không đánh bay thiết thuẫn và thiết thùy của Ấn Tình, sau đó lại văng thương chữ thập của Saro. Hai trường chiến đấu kinh thiên động địa khắc sâu vào trong đầu óc bọn họ. Vào lúc này, tại một góc tường có hai người khoác áo choàng màu đen đứng thẳng, không hề chớp mắt, đó là một lão nhân cùng một người còn trẻ tuổi. Tường mạo hai người có phần giống nhau. Dường như là có quan hệ huyết thống. Hai người kia khi thấy một màn xa xa ở trong đạo trường quốc thuật, thì ánh mắt đồi co rụt lại. Người trẻ tuổi cũng không tồi, nhìn từ xa thấy khí chất cao ngạo, hiển nhiên cũng không phải là một nhân vật dơn giản. Nhưng mà nhìn qua lão đầu kia thì khí tức toàn thân cũng không có gì đặc biệt, so với người trẻ tuổi thì còn kém hơn một ít. Trông thấy Saro tự sát, vẻ mặt của người trẻ tuổi có phần nghi hoặc, dùng một loại thanh âm nhỏ tới mức chính bản thân cũng không nghe rõ, thì thào nói với bản thân. Hắn đối với việc Saro tự sát vẫn cảm thấy khó hiểu: "Tây Quy, ánh mắt của ngươi còn có phần non kém..... Dùng thần ngữ( Nói chuyện bằng mấp máy môi) mà nói chuyện với nhau. Lần này chúng ta đã thấy rõ thủ đoạn của Vương Siêu, cũng không nên đánh giá về hắn. Vương Siêu này cảnh giới quyền pháp đã đạt tới minh tâm kiến tính, có thể tiếp xúc với cảnh giới Như Lai, đại trí tuệ, đại triệt, đại ngộ, tiếp cận cõi Niết bàn siêu thoát. Cuối cũng hẳn là sẽ phá toái mà bước vào cõi Niết bàn. Cho nên chúng ta tuy ở cách xa hắn mấy trăm mét, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi hắn cũng có thể nghe thấy. Người này vô cùng khủng bố, ngươi khó có thể tưởng tượng được hắn khủng bố tới mức nào". Lão đầu này nhắm mắt lại, môi hơi mấp máy, không nghe thấy âm thanh phát ra, chỉ có thể từ hình dáng môi mà phán đoán lão muốn nói gì. "Trong phút chốc Saro thi triển thương thuật xông vào đạo trường quốc thuật, ta đã hiểu rõ là hắn dùng võ nhập đạo, Kim Đan đã tiểu thành. Nếu như không chết thì trải qua trăm ngày bồi dưỡng nguyên khí, thành,"Bão thủ anh nhi" thì Kim Đan sẽ đại thành, tiến vào một cảnh giới mới. Đạt tới cảnh giới đó, toàn bộ tu luyện giả trên thế giới ước chừng cũng chỉ có vài người. Thật là đáng tiếc, đáng tiếc. Đó là do sự chênh lệch quá lớn, làm cho hắn không chịu nổi đả kích cho nên mới tự sát". Môi của lão nhân kia lại nhúc nhích, làm da trên mặt hơi nhúm lại, dường như là do tuổi tác quá lớn, làn da trên mặt trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, giờ đây đã hiện ra dấu hiệu của sự già nua. Những lời nói phát ra từ trong miệng lão, đều rất huyền diệu, khó hiểu. "Cái gì là Kim Đan có chút thành tựu? "Bão thủ anh nhi là gì? Cái gì mà Niết bàn? Phá toái? Lão thúc công? Ngài cho rằng đó thật sự là tu tiên ư? Cái gọi là Kim Đan, ta cũng từng đọc qua một ít sách vở của Đường Môn, Đường Môn nói về cảnh giới này rất là kỹ lưỡng và rành mạch, nhưng mà chỉ có về ngưng luyện huyết dịch, trở thành hình tròn, khiến cho từng viên lưu động. Trong võ thuật của Đường Môn có Minh kình, Ám kình, Hóa kình. Sau này phân hóa ra lại càng thêm kỹ càng. Chính là nội cương, ngoại cương, Đả phá hư không, kiến thần bất phôi. Trong đó cũng không có cái gì là anh nhi gì gì đó".