Dịch giả: Tiểu Băng "Kiếm đủ rồi?" Đường Vũ Lân mừng rỡ, đầu nó choáng váng một cái, nó thấy mình đã lại tiến vào không gian hắc ám. Quang ảnh màu vàng nhạt xuất hiện trước mặt, lần này, không phải nó đang mơ màng, mà nó đang rất tỉnh táo. "Đúng vậy, ta đã kiếm đủ." Đường Vũ Lân khẩn trương nhìn thân ảnh, hỏi: "Ta nên xưng hô với ngài như thế nào?" Quang ảnh màu vàng chậm rãi nói: "Ngươi gọi ta là lão Đường." "Lão Đường?" Đường Vũ Lân thấy quái dị, hắn cũng họ Đường? Cùng họ với ta? "Chẳng qua chỉ là xưng hô mà thôi. Ừ, ta đã cảm nhận được khí tức của chúng nó, ngươi đã vất vả. Ngươi đã chuẩn bị để phá phong ấn chưa?" Đường Vũ Lân trừng mắt, "Còn phải chuẩn bị cái gì?" Lão Đường trả lời: "Chuẩn bị khá nhiều, nhẫn nại, kiên cường, dũng khí, cố chấp. Lúc cởi bỏ phong ấn, sẽ rất đau đớn, làm người ta luôn muốn bỏ cuộc. Nếu ngươi không chịu đựng được, thì sẽ không chịu nổi sức mạnh phong ấn đem lại, ngươi sẽ mất mạng." Đường Vũ Lân giật mình, "Lần trước người đâu có nói chuyện này? Không phải người nói, chỉ cần tìm được ba thứ đồ kia thôi..." Lão Đường thản nhiên: "Ngươi nghĩ một phong ấn có khả năng đưa ngươi vào chỗ chết lại dễ cởi ra vậy sao? Trên thế giới này, chưa bao giờ có chuyện không làm mà hưởng. Muốn có cái gì thì cũng phải trả giá tương xứng, sống bình thường cũng vậy, tu luyện cũng vậy. Một Hồn Sư, nếu không gian khổ cố gắng, chịu đựng sự cô đơn, đau đớn, cố chấp, lì lợm thì làm sao trở nên cường đại được?" "Tình hình bây giờ cũng thế thôi. Ngươi muốn tinh hoa trong phong ấn Kim Long Vương dung hợp với cơ thể ngươi, nó cũng có nghĩa là cải tạo thân thể của ngươi, thì ngươi phải chịu đựng đau đớn. Dù ngươi còn nhỏ, thì cũng vậy." Đường Vũ Lân im bặt, từ nhỏ, nó đã được phụ thân dạy rất nhiều điều, nó hiểu được, những lời này lão Đường, đều là vì tốt cho mình. "Nếu không có lựa chọn nào khác, như vậy, ta nhất định có thể." Đường Vũ Lân kiên định. Nó còn muốn đi tìm cha mẹ, còn muốn đi tìm Na Nhi, còn muốn hỗ trợ đồng bạn thi đấu thắng lợi. Vậy thì phải chấp nhận để được mạnh lên! Nó không thể lùi bước. "Xin ngài nói cho ta biết, giờ ta phải làm gì?" Đường Vũ Lân hỏi. Lão Đường nói: "Ngươi tìm một chỗ yên tĩnh, ít nhất mấy ngày không được có ai tới quấy rầy. Tìm một đồ đựng kín, bỏ hai linh quả vào, đổ máu của long vào, đậy kín lại, chờ sau khi trong đó không còn chấn động nào nữa, thì uống hết, bắt đầu giải phong ấn." "Được." Lão Đường nói tiếp: "Làm xong, ta tự nhiên sẽ chỉ dẫn cho ngươi cách đột phá. Ngươi phải nhớ, trước khi uống thuốc, phải ở trong trạng thái đỉnh phong, tâm tình yên tĩnh." Nó mở mắt. Nó thấy mình vẫn ở trong phòng nhỏ, ngoài kia tiếng gió và mưa rất to, có cả sấm sét cuồn cuộn, tiếng lôi điện nổ vang. Đường Vũ Lân nhìn qua bàn, rồi lấy máy truyền tin Hồn Đạo, bấm số Tạ Giải. "Này? Vũ Lân, sao ngươi chưa về? Bão tới rồi, ngươi đang ở đâu?" Tạ Giải bắn liên hồi, âm thanh chập chờn, rõ là do bão. Đường Vũ Lân nói: "Ta không sao, ta đang ở phòng rèn. Ở ngoài mưa to quá, ta chưa về được. Vừa lúc ở đây ta có một nhiệm vụ rèn. Ta gọi để báo cho ngươi yên tâm. Ngươi có nghe rõ không?" "Hơi khó nghe, nhưng mà hiểu rồi. Ngươi không sao là được rồi, bão tới rất hay, hãy xem ca tu luyện mấy ngày, không chừng sẽ đột phá song hoàn, đánh cho đám Lớp Một kia răng rơi đầy đất." Đường Vũ Lân nói: "Ngươi đừng quá đốt cháy giai đoạn, an toàn mới là quan trọng." Tạ Giải cười hắc hắc, nói: "Yên tâm đi, không sao đâu, Vũ lão sư cho ta đặc quyền mà. Lẽ ra cho cả ba đứa, nhưng ngươi chưa về. Chỗ bên lão sư, ta sẽ giấu cho ngươi, đợi bão giảm đi, phải mau trở về." "Ừ, hiểu." Tắt máy, Đường Vũ Lân kiểm tra lại cửa sổ, xác nhận đều khóa kỹ, mới trở về bàn. Đốt cháy giai đoạn? E là mình mới là kẻ đang đốt cháy giai đoạn. Ở phòng rèn, vật đựng kín không thiếu, tự tay mình rèn ra một cái là bài học cơ bản về rèn. Nó lấy một cái chén kim loại, để lên bàn. Bắt đầu luôn? Không được, lão Đường nói, phải làm ở trạng thái đỉnh phong, tâm tình bình ổn. Minh tưởng, điều tức, khôi phục Hồn Lực xong, khi Đường Vũ Lân tỉnh lại, cả người nó đều khoan khoái Bên ngoài vẫn ầm ào tiếng gió và tiếng mưa rơi, lần này, Đường Vũ Lân không dừng lại, nó lấy Băng Tinh Quả và Xích Viêm Quả bỏ vào chén kim loại, mở bình sứ, đổ thứ chất dịch tanh tanh màu tím vào trong. Một luồng năng lượng mạnh mẽ trào ra khỏi chén, cái chén run lên. Đường Vũ Lân vội đậy nắp, ôm vào trong lòng. Trong chén vang lên những tiếng nổ lụp bụp, Đường Vũ Lân phải thả cái chén ra, vì cái chén đã đỏ bừng, nóng bỏng, ngay sau đó, màu đỏ trên nắp biến mất, thay vào đó là một tầng băng. Mơ hồ có tiếng long ngâm vang lên trong chén. Xích Viêm Quả và Băng Tinh Quả đều là thiên tài địa bảo loại Linh quả, tới trăm năm, đã có Linh tính dạng đơn giản. Băng, Hỏa là hai trạng thái cực đoan, để chúng vào chung một chỗ, đương nhiên sẽ sinh ra bài xích mãnh liệt, nhưng diện tích chứa quá nhỏ, làm sự bài xích chuyển sang thành công kích lẫn nhau. Máu của hồn thú trở thành chất xúc tác điều hòa, ba thứ linh vật hòa vào nhau, tạo ra những phản ứng hóa học. Đường Vũ Lân theo bản năng lùi lại mấy bước, vì nó mơ hồ cảm giác được trong chén có một luồng năng lượng khổng lồ đang muốn bùng ra. Liệu nó có nổ không? Nếu bị nổ, là sẽ mất tất cả. May mắn, những tiếng nổ lụp bụp nhỏ dần, thân chén lập loè hai màu đỏ, lam đã dần dần an tĩnh lại. Nhưng Đường Vũ Lân vẫn cảm nhận được luồng năng lượng khổng lồ kia, nó không biết cảm giác đó từ đâu tới, hình như… là từ trong đầu nó. Chính xác là, từ lúc nó mở cái bình máu hồn thú ra, thì bắt đầu có cảm giác này, giống như đây là thông điệp máu long hồn thú nói với nó. Trong đầu lại vang lên lời dặn của lão Đường, nó không dám chần chờ, vội mở chén ra, một thứ mùi tanh tanh quái dị xông vào mũi, làm Đường Vũ Lân suýt nữa hắt hơi.