Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 565 : Kinh diễm ra sân
Biên soạn: Đức Uy -
- --
Ở giữa hội trường dạ tiệc, có một sân nhảy rộng lớn đường kính lên đến 50 mét. Âm nhạc vang lên, sau khi nhóm nhảy được phía Tinh La Đế Quốc sắp xếp nhảy xong tiết mục mở màn, cũng tuyên bố buổi dạ tiệc lần này đã chính thức bắt đầu rồi.
Đúng vào lúc đó, lối vào, hai bóng người chậm rãi bước vào. Trong nháy mắt khi bọn họ đi tới, bởi vì trùng hợp với âm nhạc bắt đầu vang lên, một chùm sáng vừa vặn chiếu thẳng vào ngay lối vào.
Chùm sáng dẫn dắt ánh mắt của mọi người. Thời điểm chùm sáng còn chưa chuyển đi nơi khác, đám người tham gia dạ tiệc, nhất thời nhìn thấy hai người xuất hiện tại cửa này.
Một người thiếu nữ xinh đẹp như tinh linh, mặc một bộ đầm màu trắng bạc. Trên chiếc váy màu bạc nọ, có rất nhiều hoa văn tinh tế, mái tóc màu đen xõa trên bờ vai, giữa hai lông mày có thêm mấy phần khí chất thanh lãnh và cao quý.
Nàng không phải là đặc biệt đẹp, nhưng không hiểu tại sao, ở trong ánh đèn chiếu rọi, nàng lại như là vầng trăng sáng nổi bật giữa đại dương sóng biển, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Loại khí chất làm người ta khó có thể hình dung kia, dẫn dắt tiếng lòng của mỗi người.
Làn váy không dài, vừa vặn tới đầu gối, lộ ra một đôi bắp chân thon dài trắng nõn nà. Chân của nàng vô cùng đẹp, thẳng tắp nuột nà đầy cân đối, thêm một chút sẽ mập, thiếu một chút sẽ ốm. Phối với một đôi giày pha lê màu bạc trong suốt như thủy tinh, nàng chẳng khác nào một tiên nữ vừa hạ xuống phàm trần.
Hai tay của nàng mang theo găng tay cũng là màu bạc, được chạm khắc thành hình đóa hoa tuyết, kéo dài đến tận khuỷu tay, không hề có bất kỳ trang sức dư thừa nào khác.
Tay trái của nàng ôm lấy người thiếu niên bên cạnh, vóc người chàng trai kiên cường, cao ráo nhưng không gầy gò, bờ vai rộng rãi, sống lưng thẳng tắp. Một mái tóc cũng đồng dạng màu đen mềm mại xõa tung. Quần màu đen, hai bên li quần có đường viền chạy dọc thẳng tắp, thắt lưng cũng có màu đen, áo sơ mi trắng trăm nếp gấp từ trên xuống dưới, che đi phần cúc áo, một chiếc nơ màu đen. Trong ánh đèn chiếu rọi, bắt mắt nhất chính là chiếc áo vest nhung màu tím của hắn, phần cổ áo có màu đen tuyền.
Nếu như nói, khí chất của thiếu nữ bên cạnh hắn hấp dẫn toàn trường, trong khi đó, ngoại trừ vóc người và quần áo của hắn ra, tướng mạo anh tuấn của hắn mới chính là thứ tạo ra không biết bao nhiêu tiếng suýt xoa trầm trồ khắp toàn trường.
Hai mắt thật to, một đôi lông mi dài khiến cho hầu hết phái nữ phải đố kị, sống mũi thẳng tắp. Chỉ riêng vẻ đẹp trai của hắn, dù cho là không cần cân nhắc đến khí chất, cũng đã hoàn mỹ như vậy. Lại có thêm một thân lễ phục này tôn lên sự rạng ngời, hắn đủ mười phân vẹn mười.
Nếu như nhất định phải soi ra một ít tỳ vết, có khả năng chính là vì hắn còn quá trẻ, ít nhiều trên mặt còn mang theo một vài nét trẻ con. Mặc dù như thế, trong nháy mắt khi hai người bọn họ xuất hiện, vẫn như trước gây nên thật nhiều tiếng hô kinh ngạc. Họ trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường.
Người điều khiển đèn sân khấu, thời điểm khi ánh đèn trùng hợp bắt được hai bóng người này, rất tự nhiên lập tức dừng hẳn lại ở trên người bọn họ. Thời khắc này, hai người khác nào vương tử và công chúa, nhân vật chính của buổi dạ tiệc đêm nay?
Đứng ở vị trí khá cao, Tư Mã Lam Tiêu liếc mắt liền thấy bọn họ. Hơn nữa hắn có thể khẳng định, một đôi tuyệt phối này đến từ chính Đấu La Đại Lục, bởi vì mỗi một người thuộc sứ đoàn Tinh La Đại Lục hắn đều quen biết, đều có ấn tượng ở trong lòng. Đã gặp qua là không quên được, đây là năng lực cần có của một vị Ngoại vụ đại thần.
"Xem ra, giải thưởng ngày hôm nay của chúng ta đã có thêm ứng cử viên với năng lực cạnh tranh rất mạnh, hoan nghênh các ngươi đã đến. Xin hỏi, các ngươi đến từ nơi nào của Đấu La Đại Lục?"
Đường Vũ Lân mặc quần áo kiểu này, kỳ thực là có chút không quen lắm. Bình thường quần áo của hắn đều rất tùy ý, chủ yếu thoải mái là được. Mỗi ngày tu luyện, rèn đúc, nào cần phải lo lắng đến bề ngoài. Lễ phục vô cùng vừa vặn, cũng mang ý nghĩa có chút hạn chế đối với cơ thể của hắn. Nhưng hắn cũng có thể cảm giác được rõ ràng, thân thể của chính mình tựa hồ bởi vì có lễ phục mà trở nên cứng cỏi hơn.
Cổ Nguyệt rất tự nhiên ôm lấy cánh tay hắn đi tới. Thời điểm ánh đèn chiếu rọi đến hai người bọn họ, Đường Vũ Lân lại sững cả người một trận.
Nhưng dù gì thì hắn cũng từng trải qua rất nhiều cảnh tượng hoành tráng, một một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, đã kịp phản ứng lại.
"Chúng ta đến từ Đấu La Đại Lục, Sử Lai Khắc học viện." Âm thanh Đường Vũ Lân dễ nghe nhưng không vội vã, âm thanh nghe vào rất ôn hòa, nhưng lại truyền đi rất xa. Tuy không có Hồn Đạo Máy Phóng Đại Thanh Âm, chỉ vẻn vẹn sử dụng sức lực và hồn lực của mình thúc đẩy, đã đủ để cho tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được rõ ràng.
"Hoan nghênh các ngươi!" Thần sắc Tư Mã Lam Tiêu hơi động, mỉm cười nói.
Chùm sáng rốt cục rời khỏi Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt. Âm nhạc vang lên, các vũ công ở trung tâm sân khấu bắt đầu uyển chuyển nhảy múa, các loại đồ ăn cũng được mang lên.
"Ui chao, lớp trưởng, ngươi như vậy không được hay cho lắm đâu!" Hứa Tiểu Ngôn là người đầu tiên nhảy nhảy nhót nhót chạy tới.
Đường Vũ Lân nghi ngờ hỏi: "Làm sao lại không hay?"
Hứa Tiểu Ngôn nở nụ cười hì hì, "Trang phục của ngươi đẹp như vậy, soái ca như vậy, liền không sợ ta yêu ngươi sao?"
Đường Vũ Lân lườm một cái, "Ngươi ngày hôm nay cũng rất đẹp mà!"
Hứa Tiểu Ngôn kéo lấy cánh tay Cổ Nguyệt, "Nguyệt tỷ, là nhờ ngươi sao? Ta không tin rằng lớp trưởng sẽ có thể tự mình chuẩn bị được như vậy! Bất quá, ngươi không sợ hắn bị những thiếu nữ khác câu dẫn đi mất sao? Ta vừa nãy có lượn một vòng, tiểu cô nương xinh đẹp cũng không ít đâu nha!"
Cổ Nguyệt khẽ mỉm cười, "Ta không sợ."
Ba chữ rất đơn giản, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, lại hoàn toàn tự tin.
Đường Vũ Lân có chút bất đắc dĩ nhìn các nàng. Theo tuổi tác của mọi người tăng lên, cũng đã đến giai đoạn thanh xuân nảy mầm, dù cho là hắn, đối với sự quan tâm của các cô gái cũng hiểu rõ hơn trước đây rất nhiều. Nếu như không phải vì tu luyện quá cực khổ, có lẽ, hắn cũng sẽ dành một sự quan tâm nhiều hơn ở phương diện này.
Hắn vẫn luôn khắc chế mình, không dám phân tâm. Cũng có thể là vì ngọn núi lớn về việc cha mẹ mất tích đè nặng trong lòng, nên hắn luôn tâm niệm, phải nỗ lực rèn luyện, tranh thủ sớm ngày đi cứu cha mẹ.
Những người khác cũng đều đã đi tới, khóe miệng Nhạc Chính Vũ rõ ràng khẽ nhúc nhích một chút. Bộ độ này của hắn so với Đường Vũ Lân, ngay cả chính bản thân hắn cũng cảm thấy mình có chút đơn bạc. Then chốt là, tướng mạo Đường Vũ Lân thực sự là quá anh tuấn, luận về tướng mạo, vóc người cũng đều cao hơn hắn một bậc. Thế này...làm sao mà so!
"Đường Vũ Lân, ngươi như vậy, sau này sẽ không còn bằng hữu, ngươi biết không?" Nhạc Chính Vũ căm giận nói.
Đường Vũ Lân liếc hắn một cái, "Ồ? Bằng hữu của ngươi rất nhiều sao?"
Khóe miệng Nhạc Chính Vũ thoáng co giật, nhìn vẻ mặt Đường Vũ Lân tựa như cười mà không phải cười, hừ một tiếng, "Ta phải cách ngươi xa một chút!"
Hắn đang chuẩn bị rời đi, lại phát hiện phía sau có chút...hỏng bét. Từng gương mặt có chút quen thuộc xuất hiện ở trước mặt. Còn có thể không phải là những vị học viên của Tinh Lan Hoàng Gia học viện ban ngày vừa mới gặp sao?
Nhân số bọn họ rõ ràng là nhiều hơn một chút, sắc mặt tất cả đều bất thiện nhìn Nhạc Chính Vũ. Miệng lưỡi tên này thật quá đáng ghét, thật làm cho người khác phẫn hận.
Đường Vũ Lân khẽ mỉm cười, "Chào mọi người, chính thức làm quen một chút, ta là đội trưởng của nhóm học viên Sử Lai Khắc học viện lần này đi tới Tinh La Đại Lục giao lưu, ta gọi là Đường Vũ Lân."
Hắn chủ động đi lên trước, che ở trước mặt Nhạc Chính Vũ.
Lúc này và buổi sáng không giống. Đây là trường hợp chính thức, thân là đội trưởng, hắn bụng làm dạ chịu!
Phía Tinh La Hoàng Gia học viện, một gã thanh niên thân hình cao lớn, nhìn qua khoảng 18, 19 tuổi tiến lên một bước, giơ tay ra bắt lấy tay Đường Vũ Lân, "Xin chào, ta là đội trưởng đội Tinh La Hoàng Gia học viện lần này đi tới Đấu La Đại Lục giao lưu, Lạc Thanh Hàn."
Hai người bắt tay nhau. Trong nháy mắt, Đường Vũ Lân cũng cảm giác được một nguồn sức mạnh từ trên bàn tay đối phương truyền đến, chẳng khác nào một gọng kìm sắt.
Nơi này là dạ tiệc, một khi hắn bị bóp đến kêu đau, tự nhiên là một việc rất mất mặt.
Phân cao thấp sao!? Trên mặt Đường Vũ Lân toát ra vẻ mỉm cười, "Rất hân hạnh được biết các ngươi. Sau này mọi người giao lưu nhiều hơn nhé!"
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn trong nháy mắt liền đại biến, trở nên trắng bệch. Bởi vì hắn chỉ cảm thấy bàn tay đang phát lực của mình giống như bị một chiếc cối xay thịt quấn lấy, siết chặt.
Cùng với siết chặt tay, bàn tay Đường Vũ Lân nhẹ nhàng rung động, sức mạnh khổng lồ cùng với bàn tay nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống, khiến cho xương cốt nơi bàn tay Lạc Thanh Hàn xuất hiện sự đau nhức do khớp bị trật đi. Đó là một sự đau nhức khiến bắp thịt co giật theo, tuyệt đối không phải là thứ người bình thường có thể chịu đựng nổi.
Nhưng Lạc Thanh Hàn biết, vô luận như thế nào mình cũng không thể nói ra, chỉ có thể cắn chặt hàm răng. Cùng với sắc mặt tái nhợt, từng giọt mồ hôi “tong tong” nhiễu xuống.
Sử Lai Khắc học viện bên này, tất cả mọi người đều cười tủm tỉm. Bọn họ làm sao có thể không nhìn ra Đường Vũ Lân và Lạc Thanh Hàn đang làm gì chứ! Chỉ là, so đấu khí lực với Đường Vũ Lân, loại chuyện này, ngược lại ở Ngoại viện Sử Lai Khắc học viện, phỏng chừng là không có một ai sẽ làm ra. Thực sự là... quá ngu!!
Đường Vũ Lân chỉ lay động mấy lần, liền buông tay Lạc Thanh Hàn ra. Sau khi hướng về hắn gật đầu hỏi thăm, liền cứ như vậy bỏ qua hắn đi thẳng về phía trước.
Hai gã học viên Tinh La Hoàng Gia học viện xoay ngang người, cản ở trước người hắn.
Đường Vũ Lân lại cứ như thể căn bản không nhìn thấy bọn họ, tiếp tục đi hướng về phía trước, phần vai của đôi bên đụng vào nhau, hai gã học viên Tinh La Đế Quốc lại giống như bị giật điện, ngã lùi về sau hai bước. Sau đó Đường Vũ Lân cứ như vậy đi thẳng tới.
Sử Lai Khắc học viện bên này, những người khác cũng rất tự nhiên nối đuôi đi theo sau lưng hắn.
Lạc Thanh Hàn không hề ngăn cản, bàn tay hắn cắm ở trong túi quần vẫn còn đang run rẩy, quá đau! Cái tên này thực sự là...
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
304 chương
34 chương
198 chương
624 chương
62 chương