Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 493 : Cổ Nguyệt biết làm sao bây giờ?
Biên soạn: Đức Uy -
---
"Lấy lớn hiếp nhỏ? Được, bốn người các ngươi có thể lần lượt đỡ một đòn của ta, chỉ cần có một người có thể đỡ được, liền để các ngươi đi."
"Ca ca, để em lên đi!" Đang lúc này, Na vẫn đứng ở bên người Đường Vũ Lân đột nhiên mở miệng.
Không đợi Đường Vũ Lân nói gì, đột nhiên, một luồng khí tức xơ xác mãnh liệt đột nhiên từ trên người nàng bắn ra. Con ngươi nguyên bản màu bạc nhạt của Na đột nhiên sáng lên, hào quang màu bạc xán lạn như thực chất.
Thanh niên cường tráng chỉ cảm thấy một luồng khí tức cực kỳ sắc bén trong nháy mắt liền đến trước mặt mình. Hắn ngơ ngác, liền muốn lập tức phóng thích Võ Hồn. Thế nhưng, cùng lúc đó, một thanh trường thương đã xuất hiện trước mặt hắn.
Sự sắc bén và lạnh lẽo hòa vào nhau, điểm vào bên trên cổ họng hắn. Thanh niên cường tráng chỉ cảm thấy dòng máu của chính mình trong nháy mắt này dường như đông cứng lại vậy. Võ Hồn vừa muốn phóng thích lại đột nhiên hoàn toàn bị khựng lại, hồn lực cũng không cách nào điều động nổi, căn bản là không cách nào có thể hoàn tất dung hợp cùng Võ Hồn, chớ nói chi là chiến đấu.
Quá nhanh! Từ lúc con ngươi của Na phát sinh biến hóa, đến khi nàng ra tay, trước sau tựa hồ chỉ trong khoảng 1/10 cái nháy mắt. Bên trong tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Đường Vũ Lân và Nguyên Ân Dạ Huy, lại không có lấy được một ai nhìn rõ là nàng làm cách nào ra tay.
1, 2, 3, 4, ba tím một đen! Bốn cái Hồn Hoàn xoay quanh người Na. Độ dài chuôi trường thương màu bạc trong tay nàng dài quá một trượng hai, phần thân vô cùng tinh tế. Bên trên phần thân thương tinh tế này, có một lớp vảy màu bạc tinh xảo, từng khối vảy có hình lục giác, phi thường nhẵn nhụi cân xứng.
Thanh trường thương này chỉ có một đầu nhọn, độ dài mũi thương này chỉ khoảng 1/3 thanh trường thương. Cây thương có hình mũi khoan, mặt trên tổng cộng có 12 cái rãnh. Có thể tưởng tượng, nếu như nó đâm vào thân thể, ngay lập tức sẽ có vô số máu tươi từ những cái rãnh này trào ra.
Chính là một thanh trường thương như vậy, được Na nắm trong lòng bàn tay, mũi thương vừa vặn điểm ở bên trên yết hầu của gã thanh niên cường tráng kia, tựa hồ chỉ cách chút xíu liền chạm vào da thịt hắn.
Trong nháy mắt, trên cổ thanh niên cường tráng kia nổi đầy da gà, cảm giác sợ hãi trước nguy cơ tử vong truyền khắp toàn thân, hai chân hắn run lẩy bẩy, nước tiểu són ra quần. Dáng vẻ vô cùng cường hãn trước đó của hắn đã biến mất không còn tăm hơi, lúc này sắc mặt đã trở nên trắng bệch, không dám có chút vọng động. Mà đám thanh niên lông bông đi theo sau hắn, cả đám đều câm như hến.
Chính là bởi vì bản thân bọn chúng cũng là Hồn Sư, hiểu rõ các tri thức liên quan, nên khi chúng nhìn thấy Hồn Hoàn trên người Na, mới sẽ càng cảm thấy sợ hãi.
Ba tím một đen, đây là tình huống thế nào? Nàng mới bao lớn? Nhìn qua cùng lắm cũng chỉ khoảng 13, 14 tuổi! Chỉ mới chừng ấy tuổi đã có Hồn Hoàn phối mạnh mẽ đến như vậy, điều này mang ý nghĩa gì?
Hai chữ “Nội Viện” cứ như treo rõ trên đỉnh đầu của Na vậy. Mà đối với Sử Lai Khắc học viện mà nói, mỗi một vị đệ tử Nội viện, tương lai tất nhiên đều sẽ là những tồn tại uy chấn đại lục đấy!
Hơn nữa, coi như là đệ tử Nội viện, chỉ mới chừng ấy tuổi đã có thành tựu như vậy, cũng tuyệt đối là hiếm như lá mùa thu.
Na căn bản không hề liếc mắt nhìn gã tráng hán kia lấy một lần, chỉ quay đầu hướng về Đường Vũ Lân cười nói: "Ca ca, chúng ta đi thôi! Em còn muốn ở cùng với anh tâm sự hơn nhiều một chút đây, đừng để những kẻ này làm lỡ thời gian của chúng ta."
Trong lòng Đường Vũ Lân lúc này làm sao có thể không khiếp sợ đây? Năm đó, lúc hắn bắt đầu tu luyện, Na ngay cả Võ Hồn cũng đều không thể thức tỉnh. Mà lúc này, tu vi của Na lại ở trên cả hắn, đã là Tứ Hoàn Hồn Tông, Hồn Hoàn lại còn cường đại đến nghịch thiên. Đường Vũ Lân cũng không nhận ra, chính đệ tứ Hồn Hoàn của mình cũng có thể dung hợp một cái Vạn Niên Hồn Hoàn màu đen. Đương nhiên, đây cũng là một câu chuyện khác trong tương lai.
Võ Hồn của Na, chính là chuôi trường thương này trong tay nàng sao? Mẫn Công Hệ? Thật mạnh!
Thời điểm thanh trường thương kia xuất thủ, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể mình phảng phất như sôi trào, như muốn phá tan cơ thể mà trào ra.
Ánh bạc lóe lên, trường thương biến mất không còn tăm hơi, Na cứ như vậy đi ra ngoài, Đường Vũ Lân, Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải theo ở phía sau.
Miệng Tạ Giải vẫn duy trì trạng thái há hốc, mà trong mắt Nguyên Ân Dạ Huy đều hết sạch vẻ hoài nghi, ánh mắt trước sau vẫn luôn tập trung trên người Na.
Người thường xem trò vui, người trong nghề xem môn đạo. Nàng cũng đồng dạng không thể nhìn rõ ràng nhát thương kia của Na là làm sao đâm ra. Nàng tự hỏi lòng, nhát thương kia, chính mình có thể chống đỡ được hay sao? Quá nhanh!
Na lại cứ như thể cái gì cũng chưa từng phát sinh qua vậy, trên đường trở về đều ôm chặt lấy cánh tay của Đường Vũ Lân, xảo tiếu yên nhiên líu lo nói về mỹ vị của những món ăn ngon lúc nãy. Nhìn dáng vẻ cao hứng của nàng, trong lòng Đường Vũ Lân bỗng cảm thấy ấm áp, nhưng ở bên trong sự ấm áp đó, cũng không ngừng có đạo ánh sáng bạc vừa rồi lóe qua.
Bọn họ đi rồi, đám người Phong Lăng, Tiểu Lỗi mới dần dần hồi tỉnh lại. Sắc mặt đều trở nên dị thường khó coi, nhưng cũng cũng không nói gì, ảo não rời đi.
Thời điểm chênh lệch đạt đến một trình độ nhất định, cũng đã không còn là chênh lệch nữa, mà là…. Rãnh trời!
Đường Vũ Lân bốn người trở lại học viện, Đường Vũ Lân hướng về Nguyên Ân và Tạ Giải nói: "Các ngươi trở về ký túc xá trước đi, ta mấy ngày tiếp theo đều sẽ ở lại Hải Thần Đảo bên kia tu luyện, trước khi khai giảng sẽ trở về. Nguyên Ân, chuyện ta đáp ứng với ngươi, trước khi khai giảng nhất định sẽ hoàn thành."
"Được."
Nguyên Ân xoay người rời đi, hướng thẳng về phía ký túc xá. Tạ Giải nhìn Đường Vũ Lân, lại nhìn Na một chút, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hướng về Đường Vũ Lân phất phất tay, đuổi theo Nguyên Ân Dạ Huy.
Đường Vũ Lân và Na rẽ về hướng Nội viện. Na nhảy nhảy nhót nhót, líu líu lo lo trước mặt Vũ Lân, nhìn qua đặc biệt hài lòng.
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của nàng, trên mặt Đường Vũ Lân cũng không khỏi tràn ngập nụ cười. Rốt cục đã tìm lại được muội muội. Cha, mẹ! Các người chờ con, con nhất định sẽ tìm thấy hai người, để một nhà chúng ta cùng đoàn tụ.
"Nguyên Ân, nàng chờ ta một chút!" Tạ Giải dựa vào cước lực của Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư, nhanh chóng đuổi theo Nguyên Ân Dạ Huy ở phía trước.
Nguyên Ân Dạ Huy cũng không để ý tới hắn, thẳng bước tiến về ký túc xá công đọc sinh.
"Nguyên Ân, ta hỏi nàng chút chuyện nha!" Tạ Giải đi theo bên người nàng, đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi tỏ vẻ thần thần bí bí để làm gì?" Nguyên Ân lườm hắn một cái. Hai ngày trôi qua, nộ khí của nàng cũng tiêu đi một chút. Dù sao, ngày đó Tạ Giải cũng xác thực không phải là cố ý. Hơn nữa, hôm đó Tạ Giải còn tỏ tình, làm cho tâm thái của nàng cũng phát sinh một chút biến hóa.
Từ nhỏ đến lớn, đây là đứa con trai đầu tiên tỏ tình với nàng, cũng là người đầu tiên ngỏ lời cầu hôn nàng. Dù cho là hoàn toàn không thích hắn, nhưng một thiếu nữ gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc một cách tự nhiên. Không một ai không hi vọng mình được người khác yêu thích cả! Vì lẽ đó, nàng tuy rằng vẫn tự nhủ lòng không được để ý tới hắn, nhưng trên thực tế, trong lòng đã không còn tức giận nữa.
Tạ Giải mỗi ngày đều bận rộn quét tước vệ sinh, thậm chí mỗi sáng sớm đều đi múc nước sạch đặt trước cửa phòng nàng. Tuy rằng nàng đối với hắn vẫn không coi ra gì, nhưng hắn vẫn làm không biết mệt.
"Nàng có cảm thấy hay không, Vũ Lân và em gái của hắn quá mức thân thiết? Bọn họ không phải là huynh muội ruột đâu! Hơn nữa, muội muội của hắn còn xinh đẹp như vậy…" Tạ Giải nói.
"Ngươi có ý gì?" Nguyên Ân nghi hoặc nhìn về phía Tạ Giải.
Tạ Giải trả lời: "Không có ý gì, chỉ là có chút lo lắng. Thực lực của cô em gái đó vượt quá mức tưởng tượng, lại còn xinh đẹp như vậy, đối với Vũ Lân rõ ràng là không muốn xa rời. Chỉ cần là đàn ông, e rằng đều sẽ bị hấp dẫn. A, ta không phải nói ta đâu! Trong lòng ta chỉ có nàng."
"Ngươi lăn xa một chút!" Nguyên Ân Dạ Huy đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
"Hic, nàng đừng đi mà! Nàng hãy nghe ta nói hết." Tạ Giải vội vàng đuổi theo, "Vấn đề hiện tại là… Cổ Nguyệt biết làm sao bây giờ? Mọi người đều là người tinh tường, ai lại không nhìn ra Cổ Nguyệt thích Vũ Lân chứ! Mọi người ở cùng nhau lâu như vậy rồi, nàng nói xem nếu như Vũ Lân sau này kết duyên cùng với muội muội của hắn, Cổ Nguyệt biết làm thế nào đây?"
Nguyên Ân Dạ Huy ngẩn người, nhìn Tạ Giải một chút, "Ngươi quản chuyện của người ta làm gì? Những thứ như tình cảm, chỉ có chính bản thân người trong cuộc mới có thể quyết định."
Tạ Giải ưu sầu nói: "Nhưng chúng ta đều là bằng hữu đấy! Nếu như náo động một hồi, sợ là sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè của mọi người. Hơn nữa, Cổ Nguyệt đối xử với Vũ Lân thật sự bất đồng, nàng cũng có thể thấy được mà."
Nguyên Ân Dạ Huy thản nhiên nói: "Có thể thấy thì làm sao? Không thấy được thì như thế nào? Ngươi mới bao lớn, đầy đầu toàn là những thứ này, chẳng trách lại yếu như vậy!"
Tạ Giải nổi nóng gầm lên, "Ta làm sao lại yếu chứ? Ý của nàng muốn nói, là ta không xứng với nàng sao?"
Nguyên Ân Dạ Huy thản nhiên nói: "Tự mình biết là được, cũng không cần phải nói ra."
"Nàng..." Tạ Giải cả giận nói: "Vậy nếu như có một ngày ta có thể đánh bại được nàng, nàng liền gả cho ta, thế nào?"
Nguyên Ân Dạ Huy lườm hắn một cái, không thèm hé răng, phóng người lên, nhanh chóng đi về phía phòng mình.
Tạ Giải dùng sức vung tay lên, đột nhiên cảm thấy toàn thân đều tràn ngập động lực. Chí ít, nàng không hề từ chối nha! Nói cách khác, nếu như có một ngày hắn thật sự có thể đánh thắng được nàng, thì sẽ có cơ hội.
Đánh thắng được nàng… Thật giống có chút khó! Nhân gia người ta là Song Sinh Võ Hồn, đều là Võ Hồn đỉnh cấp. Võ Hồn đồng dạng như mình, thật giống có chút không công bằng! Có điều, mình dù gì cũng là Song Sinh Võ Hồn đấy! Nỗ lực, nhất định phải nỗ lực, nhất định phải chiến thắng nàng!!
Truyện khác cùng thể loại
248 chương
306 chương
100 chương
230 chương
1619 chương
55 chương
26 chương
223 chương