Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 489 : Thật sự quê nha!
Biên soạn: Đức Uy -
---
Đường Vũ Lân gãi gãi đầu, nói: "Hẳn là có thể. Bất quá, thuần túy dùng thiên tài địa bảo để gia tăng hồn lực, có vẻ sẽ không mấy có lợi đối với con đường tu luyện tương lai."
Trọc Thế sầm mặt lại, nói: "Vũ Lân, con nhớ kỹ, làm người không thể mơ tưởng xa vời, đặc biệt là con đường tu luyện lại càng là như vậy. Ta không biết người sư bá kia của con là ai, nhưng lời này của ông ta con cũng đừng nên cho là thật. Lên cấp của Đoán Tạo Sư trong bốn loại phó nghiệp là khó nhất, đặc biệt là ở gia đoạn sau này, đã khó càng thêm khó. Đây cũng là nguyên nhân vì sao chỉ có một vị Thần Tượng. Con phải tu luyện thật vững chắc, củng cố bản thân, không nên dễ dàng tin vào lời tán dương của kẻ khác. Hiểu chưa?"
"Vâng." Nhìn thấy Trọc Thế có chút không vui, Đường Vũ Lân nhất thời không dám nói thêm gì cả.
Đang lúc này, một tiếng cười to đột nhiên từ bên ngoài truyền đến.
"Ha ha ha, lão già Trọc Thế, lão phu đến rồi." Theo thanh âm truyền đến, một người từ bên ngoài đi vào, còn có thể không phải là Sí Long Đấu La Phong Vô Vũ bọn họ mới vừa nhắc đến sao?
Đường Vũ Lân vội vàng đứng dậy, cung kính hướng về Phong Vô Vũ hành lễ, "Lão sư."
Phong Vô Vũ tức giận giơ tay lên cốc đầu hắn một cái, "Tiểu tử thúi, ngươi được lắm! Trở về không đi gặp lão sư, mà lại đi đến “sào huyệt” của kẻ nào đó trước. Loại người không có kiến thức như hắn, có thể dạy ngươi cái gì?"
"Đùng!" Trọc Thế giơ tay vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Phong lão đầu, ngươi đừng có gây rối! Ta làm sao lại không có kiến thức? Ngay ở trước mặt đồ tôn của ta, ngươi muốn nói lung tung, đừng trách lão phu không để ý tình cảm, đập cho ngươi một trận."
Phong Vô Vũ xem thường hừ một tiếng, "Ngươi cũng không cần ngoài mạnh trong yếu, ở chỗ này ồn ào. Ta hỏi ngươi, ngươi biết người cho Vũ Lân đánh giá kia là ai sao?"
Trọc Thế tức giận: "Ta làm sao biết là ai! Sư bá của hắn, chẳng lẽ còn là sư huynh của ngươi hay sao? Phương diện đoán tạo, ngươi có sư huynh sao?"
Phong Vô Vũ nói: "Chuyện đó không liên quan đến ta. So với chúng ta, người sư bá kia của hắn có thể nói là thấp hơn một lứa."
Trọc Thế nói: "Vậy ta nói có gì sai sao? Một thiếu niên mới lớn như Vũ Lân, rất dễ dàng bị lời khích lệ làm ảnh hưởng tới tâm thái. Ta gõ hắn một cái, ngươi phí lời làm cái gì? Không có chuyện gì liền đi nhanh lên, nhìn thấy ngươi ta ăn không vô."
Phong Vô Vũ cũng không thèm đôi co, cười híp mắt nói: "Đi, khẳng định là phải đi! Bất quá chờ ta sỉ nhục ngươi xong, ta lại đi. Đồ đệ này của ta, còn có một vị đoán tạo lão sư, gọi là Mộ Thần. Mộ Thần ngươi biết chứ? Trước là là phân hội trưởng Đoán Tạo Sư Hiệp Hội tại Đông Hải Thành; cũng là Thánh Tượng cấp 8. Hắn ta, còn có một gã đồng môn sư huynh, cũng chính là sư bá trong miệng Vũ Lân. Tên thật giống như gọi là Chấn Hoa, đúng không, Vũ Lân?"
Đường Vũ Lân nhìn sư phụ, lại nhìn sư tổ một chút, không dám lên tiếng.
"Chấn Hoa thì thế nào...??" Đơn giản năm chữ, thời điểm nói xong một chữ cuối cùng, Trọc Thế cũng đã không bình tĩnh.
Chấn Hoa? Thần Tượng Chấn Hoa? Hiện nay đại lục chỉ có một vị Đoán Tạo Sư cấp Thần Tượng duy nhất! Đánh giá của hắn đối với Đoán Tạo Sư nếu như đều không chính xác, vậy thì còn ai khác có thể nói chuẩn xác đây!
Phong Vô Vũ vỗ vỗ hai gò má của chính mình, mặt đầy nụ cười quái dị, nói: "Hô hô, thực sự quê à nha! Bị ta vả mặt * như vậy, lão lừa trọc, mặt ngươi có đau hay không?"
*Vả mặt: chọc quê, làm mất thể diện.
"Cút!" Trọc Thế nổi giận gầm lên một tiếng, liền tung một quyền hướng về Phong Vô Vũ đánh tới.
Phong Vô Vũ cười ha ha, tay áo vung lên, quấn lấy quả đấm của ông ta.
Hai người cự qua nạnh lại, cuối cùng động thủ ngay trên bàn ăn.
Đường Vũ Lân đã sớm chạy trốn rất xa. Thần tiên đánh nhau, loại tiểu quỷ nhỏ nhoi như hắn vẫn là nên lẩn ra xa một chút cho an toàn. Đừng nói là hắn, Thẩm Dập và Vũ Trường Không cũng đã sớm lui lại.
Thẩm Dập có chút bất đắc dĩ nói: "Lại nữa rồi, trời đầy mây mù sấm giật, mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy."
Vũ Trường Không hướng về Đường Vũ Lân phất phất tay, nói: "Chuyện này không kết thúc nhanh đâu, ngươi đi ra ngoài hoạt động một chút trước đi. Đừng đi xa, những địa phương có đánh dấu cấm địa thì không được đi vào."
Đường Vũ Lân đầy tội nghiệp nhìn Vũ Trường Không, nói: "Nhưng mà, lão sư, em còn chưa ăn no đâu."
Vũ Trường Không tức giận: "Buổi tối trở về sẽ chừa lại cho ngươi một chút. Cái loại tham ăn như ngươi, Hải Thần Đảo thực sự là không nuôi nổi."
Nguyên liệu nấu ăn trên Hải Thần Đảo đều cực kỳ được chú trọng. Coi như không sánh được với Chấn Hoa tài sản hùng hậu, cũng không kém hơn bao nhiêu. Nhưng cũng không chịu nổi khả năng ăn uống này của Đường Vũ Lân đâu! Phần ăn cung cấp cho mỗi người đều có một lượng dư thừa nhất định, thêm một người không tính là gì. Nhưng mà thêm một tên như Đường Vũ Lân chính là vấn đề. Một mình hắn, chí ít có thể ăn phần ăn của 10 người.
Đường Vũ Lân có chút bất đắc dĩ rời khỏi nhà gỗ. Lúc này bên ngoài đã là chạng vạng, không khí trên Hải Thần Đảo đặc biệt thanh tân ẩm ướt. Hít sâu một cái, dường như có sức sống trực tiếp được hút vào trong cơ thể vậy. Cuối cùng cũng may lúc trước đã ăn lửng lửng dạ, cũng không bị đói bụng lắm.
Đường Vũ Lân lững thững đi tản bộ ở trên Hải Thần Đảo, chủ yếu nhắm vào những địa phương có thảm thực vật dày đặc. Những nơi có thực vật càng nhiều, cảm giác của hắn càng thấy thoải mái.
Sư bá đã nói, chính mình cần tìm chỗ có hơi thở sự sống dồi dào để tu luyện hồn lực, mới có thể đem lại hiệu quả làm ít ăn nhiều.
Những nơi như vậy, trên Hải Thần Đảo này tuyệt đối là không ít.
Nơi này không tệ, nơi đó cũng không tệ. Dần dần, bất tri bất giác Đường Vũ Lân liền đi tới nơi sâu xa của Hải Thần Đảo.
Diện tích tiểu đảo trôi nổi trên Hải Thần Hồ này cũng không tính là quá lớn. Nhưng bởi vì thực vật đông đảo, lại sinh trưởng không biết bao nhiêu năm, vì lẽ đó, rất khó có thể quan sát được tình huống ở bên trong đảo.
Dọc theo đường đi, Đường Vũ Lân cũng gặp phải mấy địa phương bị đánh dấu cấm địa, vội vàng tránh khỏi, không dám lỗ mãng.
Đây chính là Hải Thần Đảo đó!
Đang đi tới, hắn đột nhiên nghe được phía trước truyền đến một tràng tiếng cười như chuông bạc, tiếng cười kia nghe còn có chút quen tai.
Theo bản năng tới gần vài bước, hắn nhìn về phương hướng mà tiếng cười truyền đến.
Ánh mắt xuyên qua một tán cây, Đường Vũ Lân kinh ngạc nhìn thấy, ở tại một sườn dốc phía trước, trên cao khoảng chừng 20 mét, có hai dây leo buông xuống. Trên dây leo trên có một cái khuôn, có dáng dấp như là xích đu.
Lúc này, ở bên trên xích đu, một tên thanh niên đang ngồi.Tướng mạo của hắn vô cùng anh tuấn, khí chất nho nhã. Thanh niên này Đường Vũ Lân vẫn là lần đầu tiên thấy. Thanh niên nhìn qua khoảng 27, 28 tuổi, ánh mắt ôn hòa, nhìn qua lại như là một người bình thường, cũng không hề có bất kỳ khí tức mạnh mẽ nào tồn tại.
Nhưng trên dây xích đu lại không chỉ có một mình hắn. Ở trên đùi hắn, còn có một người đang ngồi.
Người kia mi mục như họa, khắp khuôn mặt là ý cười, đang ngồi trên đùi của thanh niên, hai tay ôm cổ hắn ta, đem đầu tựa ở nơi hõm vai của hắn. Tiếng cười như chuông bạc kia, chính là nàng phát ra. Dây xích đu cũng không hề giống với do con người tác động, được tạo nên một cách tự nhiên, quả thực chính là một đôi thần tiên quyến lữ.
Đường Vũ Lân nuốt nước bọt một cái, nhưng bên trong hai con mắt của hắn không nhìn thấy sự ước ao, chỉ có kinh hãi.
Không sai, chính là kinh hãi! Vị thanh niên ngồi ở trên dây xích đu kia hắn không quen biết, nhưng mà, vị mỹ nữ kia trên đùi hắn ta, Vũ Lân có nhận ra đấy! Trước đây không lâu mới vừa gặp mặt, còn có thể không phải là vị tiền bối mà ngay cả sư bá của mình, thần tượng Chấn Hoa đều phải mang lòng kính nể, Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ miện hạ sao?
Thánh Linh Đấu La ngồi ở trên đùi một tên thanh niên, chuyện này…chuyện…chuyện này…!!
Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy thế giới của chính mình đều như muốn bị đổ sập, trong lúc nhất thời trợn mắt ngoác mồm.
Đang vào lúc này, dây xích đu dập dờn chậm rãi dừng lại, thanh niên hướng về Nhã Lỵ trong lòng mình khẽ mỉm cười, "Có cậu bạn nhỏ ở đây. Doạ nhân gia người ta rồi. Chúng ta đi thôi!"
Nhã Lỵ má hồng ửng đỏ, đảo mắt nhìn về vị trí của Đường Vũ Lân, tay phải vừa nhấc, một tia sáng trắng sáng lên. Một cái chớp mắt tiếp theo, bạch quang và thân ảnh của bọn họ đồng thời biến mất không còn tăm tích.
Nếu như không phải là dây xích đu còn đang nhẹ nhàng dập dờn, Đường Vũ Lân thậm chí sẽ cho rằng hết thảy chính mình vừa nhìn thấy đều là ảo giác.
Làm sao có khả năng đó? Thánh Linh Đấu La lại ngồi ở trong lòng một tên thanh niên! Chuyện này… chuyện này thực sự là lật đổ nhận thức về thế giới của hắn!
Đường Vũ Lân nuốt một ngụm nước bọt. Mau quay trở về thôi, đừng nên đi lung tung nữa kẻo nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Hắn xoay người liền định quay trở về, mới vừa đi chưa được mấy bước, liền gặp phải một người đang đi tới.
Váy đỏ tóc bạc, dung nhan tuyệt mỹ, còn có thể không phải là người thiếu nữ thời điểm ngày hôm nay hắn vừa tới Hải Thần Đảo, nhìn thấy ở bên bờ hồ sao?
Lúc này đã là chạng vạng, ánh sáng tối tăm. Nhưng cô gái kia thực sự quá đẹp, đêm đen căn bản là không cách nào che đậy được hào quang của nàng.
Truyện khác cùng thể loại
248 chương
306 chương
100 chương
230 chương
1619 chương
55 chương
26 chương
223 chương