Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 452 : Vũ lão sư tàn nhẫn
Biên soạn: Đức Uy
---
Chuyện này không chỉ là tàn nhẫn đối với chúng ta, Vũ lão sư đối với chính mình cũng đủ tàn nhẫn mà!
Đường Vũ Lân bắt đầu có chút hối hận. Lựa chọn Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư học viện đến tột cùng là có đúng hay không? Áp lực này, thật đúng là có chút lớn mà!
Minh Đô!
Thành thị hiện đại nhất trên Đấu La Đại Lục, Minh Đô tọa trấn ở phía Tây Đại Lục, là hạt nhân của toàn bộ phía Tây. Vừa tiến vào phạm vi của Minh Đô, mấy người Đường Vũ Lân liền nhìn thấy một màn rất hiếm thấy ở các thành thị khác.
"Đó là Hồn Đạo Phi Xa sao? Phi Xa trên không trung?" Hứa Tiểu Ngôn chỉ vào một vật nào đó đang phi hành giữa bầu trời, vừa chỉ vừa nói lớn.
Tạ Giải nói: "Hẳn là Phi Xa hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, Minh Đô là trung tâm Khoa Học Kỹ Thuật quan trọng nhất của toàn Liên Minh. Xem ra, thí nghiệm đã rất thành công!"
Dòng xe cộ phía trước dần dần trở nên chầm chậm. Từ đàng xa có thể nhìn thấy, ở lối ra của cao tốc, có mấy chục đài Cơ Giáp đang tuần tra, không biết đang làm gì.
Tạ Giải đột nhiên nói: "Bọn họ không phải là đang tiến hành kiểm tra thân phận chứ?"
Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đều run lên. Mỗi người đều là có thẻ căn cước của mình, đó là một tấm thẻ kim loại ghi chép tin tức thân phận, bọn họ đều có. Thế nhưng, trước khi xuất phát từ học viện, đều đã bị lấy mất!
Chuyện này…
Đường Vũ Lân chợt nói: "Học viện để trạm cuối cùng chúng ta nhất định phải đến là Minh Đô, hẳn là có mục đích gì trong đó. Thử thách cũng thật là…Có ở khắp mọi nơi! Chẳng trách ngay cả thẻ căn cước của chúng ta cũng muốn tịch thu."
Từ Lạp Trí quay đầu lại nhìn về phía hắn, "Làm sao bây giờ?"
Kiểm tra thẻ thân phận nếu như không có, nhất định sẽ bị tra hỏi, sau đó thì như thế nào, Đường Vũ Lân cũng không biết! Dù sao, bọn họ cũng chưa bao giờ đối mặt qua tình huống như vậy. Các thành thị lúc trước đi qua, cũng đều chưa bao giờ gặp.
"Tạ Giải, ngươi đem xe tận lực tránh sang một bên." Đường Vũ Lân liếc mắt nhìn khoảng cách đến lối ra của đường cao tốc trước mặt, lập tức nói với Tạ Giải.
Tạ Giải gần đây vẫn luôn lái xe, kỹ năng lái xe rõ ràng có tăng lên, nhẹ nhàng lái Hồn Đạo Xa áp sát về phía biên giới của đường cao tốc.
"Dừng xe?" Tạ Giải hỏi, "Vũ lão sư không phải sẽ giúp chúng ta chứng minh thân phận à? Vừa nãy không phải thầy vẫn theo chúng ta sao?" Vừa nói, hắn còn hướng về phía ngoài cửa sổ nhìn, nhưng rất nhanh đã ý thức được chính mình ngây thơ.
Ngoài cửa sổ làm gì có bóng người của Vũ Trường Không?
"Quên đi, coi như ta chưa nói gì."
Đường Vũ Lân hướng về Cổ Nguyệt nói: "Chờ một chút lại trông cậy vào ngươi vậy!"
Khoảng cách đến lối ra đường cao tốc phía trước đã càng ngày càng gần, quả nhiên như bọn họ sở liệu, ở lối ra có nhân viên chuyên kiểm tra thẻ căn cước của người ra vào.
Ánh bạc lóe lên, Cổ Nguyệt đã ở trong xe biến mất không còn tăm hơi, sau một khắc, nàng xuất hiện ở bên ngoài không trung cách đó mấy chục mét, hai tay quét qua, một đoàn Hỏa Cầu khổng lồ bắn ra, bay thẳng vào không trung.
Đường kính của Hỏa Cầu đầy đủ vượt quá 3 mét, mang theo khí thế lừng lẫy, dường như giống một mặt trời thu nhỏ vậy. Nương theo quá trình phi hành, thể tích của nó còn đang không ngừng lớn lên, kéo theo một đạo hỏa diễm diễm lệ. Sau khi quả cầu lửa phát sinh, ánh bạc lại lóe lên, Cổ Nguyệt đã biến mất không còn tăm hơi.
Bất kể là xe cộ qua lại, hay là những Cơ Giáp Sư phụ trách tuần tra kia, nhất thời đều bị quả Hỏa Cầu đột nhiên xuất hiện trên không trung hấp dẫn sự chú ý. Mấy đài Cơ Giáp cấp tốc bay lên không trung, tìm kiếm bóng người Cổ Nguyệt. Nhưng lực chú ý của bọn họ phần nhiều vẫn tập trung ở bên trên Hỏa Cầu kia.
Ô tô lặng yên đỗ lại, giữa bầu trời, quả cầu lửa đột nhiên nổ tung, mang theo tiếng nổ vang khủng khiếp. Vô số hỏa tinh bay tứ tung ở trên bầu trời, giống như pháo hoa rực rỡ.
Dưới tình huống không cần có lực công kích, những gì Cổ Nguyệt làm, chính là làm cho thanh thế của đoàn Hỏa Cầu này càng lớn càng tốt.
Xe vừa mở cửa, sáu người lặng yên xuống xe. Bọn họ không trước tiên rời đi, trên thực tế, lúc này cũng đã có không ít Hồn Đạo Xa đều ngừng lại. Rất nhiều người xuống xe quan sát quả cầu lửa trên không trung.
Đường Vũ Lân nhìn lướt qua tình huống chung quanh, khẽ quát một tiếng, "Đi!"
Sáu người ung dung vượt qua lớp rào chắn, nhanh chóng hướng về phía xa chạy như điên. Mượn kiến trúc che lấp, rất nhanh đã nhảy vào bên trong một dãy phố ở gần đường cao tốc.
Còi báo động lúc này mới từ bên kia đường cao tốc truyền đến. Đường Vũ Lân lôi kéo Từ Lạp Trí; Diệp Tinh Lan mang theo Hứa Tiểu Ngôn. Khinh Linh Tiểu Lung Bao lại có thêm Phong Nguyên Tố của Cổ Nguyệt phụ trợ, mọi người chạy cũng như bay.
Sau khi đã chạy được mấy cây số, lại leo lên một chiếc Hồn Đạo Xe Buýt đi tới nội thành Minh Đô, 6 người lúc này mới bình phục lại.
Dù sao bọn họ đều mới 13, 14 tuổi, cũng không dễ dàng bị chú ý.
Đường Vũ Lân mua vé xe, phân biệt phân phát cho các bạn mình, sau đó hắn liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Vũ Trường Không ngồi ở một ghế phía sau cùng trên xe, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tựa hồ đang bận suy tư điều gì.
Đường Vũ Lân đi tới bên cạnh hắn, đặt mông ngồi xuống.
"Chúng em hiện tại có thể trực tiếp đi đến Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư học viện chứ? Để đỡ mất thời gian tìm kiếm, thầy dẫn chúng em đi đi."
Vũ Trường Không liếc hắn một cái, "Phản ứng cũng không tệ lắm."
Đường Vũ Lân cười hì hì. Nhưng câu nói tiếp theo của Vũ Trường Không, lại khiến nụ cười của hắn đông lại.
"Ngươi không phải là rất keo kiệt sao? Lần này tổn thất đến 2 chiếc xe hơi, không thấy đau lòng sao?"
Ba đạo hắc tuyến từ trên trán lướt xuống, đương nhiên đau lòng chứ! Nhưng mà đau lòng thì có biện pháp gì chứ, đều tại học viện sắp xếp cuộc thi cuối kỳ quỷ quái này…
Vũ Trường Không cũng không để ý đến hắn nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Đường Vũ Lân không nhịn được trong lòng oán thầm, học viện bồi dưỡng các tố chất tổng hợp, quả đúng là tàn nhẫn mà!
Ôi, 2 chiếc xe của ta! Hu hu…
Lúc này, có Vũ Trường Không ở đây, Đường Vũ Lân đơn giản là cũng không vội vã. Lúc nào Vũ lão sư xuống xe, bọn họ lại xuống xe là được rồi. Ngược lại Vũ Trường Không cũng nói rồi, chỉ cần bọn họ có thể chiến thắng được đối thủ trong trận giao lưu với Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư học viện; sẽ dĩ nhiên thu được điểm tối đa, lại có thêm điểm cộng cho cuộc thi cuối kỳ.
Phong cách kiến trúc của Minh Đô so với Sử Lai Khắc Thành có sự cách biệt rất lớn. Sử Lai Khắc Thành bên kia dù sao cũng có khí tức nhân văn, cổ điển cùng hiện đại kết hợp. Mà Minh Đô lại thuần túy là những kiến trúc công nghệ cao. Kiến trúc đồ sộ san sát, mỗi một kiến trúc đều có đặc điểm của riêng mình. Rất nhiều kiến trúc có dáng vẻ nhìn qua cổ quái kỳ lạ, làm người khác chú ý.
Minh Đô thực sự là rất lớn, ngựa xe như nước. Đi Hồn Đạo Xe Buýt đầy đủ hơn một giờ, bọn họ cũng chỉ có cảm giác mới tiến vào ngoại thành, hoàn toàn không biết thực sự Minh Đô là ở nơi nào.
Vũ Trường Không đứng dậy, xuống xe, 6 người vội vàng đuổi theo. Dáng vẻ người đi đường qua lại đều có vẻ vội vội vàng vàng, như sợ thiếu thốn thời gian.
Vũ Trường Không hướng về một phương hướng đi đến, lại thay đổi một tuyến xe buýt khác, mọi người vội vàng đuổi theo. Cứ như vậy, sau khi thay đổi 3 chiếc Hồn Đạo Xe Buýt, Đường Vũ Lân vẫn như trước cảm giác được, vẫn còn đang ở ngoại thành.
Luận về mức độ đô thị hóa có thể Minh Đô không bằng Sử Lai Khắc, nhưng nói về độ dày đặc của kiến trúc cùng số lượng nhân khẩu, khẳng định là vượt xa Sử Lai Khắc Thành.
"Ta không thích nơi này, quá gấp gáp, cũng quá ngột ngạt." Hứa Tiểu Ngôn mở miệng nói rằng.
Tạ Giải nói: "Ta cũng không thích, thật là có vẻ lúc nào cũng bận bận rộn rộn."
Trong lúc đang nói chuyện, một tòa đại lâu phía trước hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
Phía đỉnh của tòa nhà có mấy chữ lớn, Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư học viện.
Thoạt nhìn đây là một tòa đại kiến trúc được xây dựng bằng kim loại, hơn nữa, phía sau còn mở rộng ra, nối kết với ba tòa đại lâu khác, hình thành một quần thể kiến trúc đồ sộ.
Đây là một khu học viện?
Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư học viện dĩ nhiên sẽ là như vậy sao?
Thực sự là một địa phương đặc sắc!
Đường Vũ Lân liếc mắt nhìn Vũ Trường Không, vừa định hỏi là bọn họ trực tiếp tiến qua, hay là Vũ Trường Không thông qua thân phận Sử Lai Khắc học viện chính thức hướng Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư học viện đề nghị so tài. Vũ Trường Không cũng đã đi tới.
Vũ Trường Không đi tới phía trước tòa đại lâu kia, ánh sáng trên tay lóe lên, lại xuất hiện thêm một đồ vật. Nhìn kỹ lại là một cái loa, phía sau còn có gắn một hộp kim loại.
Đây là…
Vũ Trường Không không chờ bọn hắn phản ứng lại, đã bấm vào một cái nút bấm ở bên trên, cầm lấy Hồn Đạo Loa liền hướng đến tòa đại lâu Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư học viện ở trước mặt.
"Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư học viện, các học viên nghe rõ, 6 người chúng ta đến từ chính Sử Lai Khắc học viện, tuổi tác bình quân 14 tuổi, khiêu chiến với những người mạnh nhất từ 20 tuổi trở xuống của các ngươi. Chúng ta lần này đến đây, là vì phải nói cho các ngươi biết sự chênh lệch giữa các ngươi cùng với đại lục đệ nhất học viện."
Truyện khác cùng thể loại
248 chương
306 chương
100 chương
230 chương
1619 chương
55 chương
26 chương
223 chương