Biên soạn: Đức Uy Bản convert lấy từ truyencv.com --- Phía sau hai vị các lão của Hải Thần Các, là vị Lý lão mà Đường Vũ Lân đã từng thấy, vị này cũng tới? Coi như Lý lão không phải thành viên của Hải Thần Các, địa vị ở tại học viện nhất định cũng vô cùng cao. Phía sau ba vị này, mới là chủ nhiệm lớp năm hai, và lão sư lớp năm nhất Thẩm Dập, Vũ Trường Không. Còn có một số vị lão sư chuyên ngành cũng tới xem trận đấu. "Lão đại, áp lực có chút hơi lớn!" Tạ Giải tiến đến bên tai Đường Vũ Lân, thấp giọng nói. Đường Vũ Lân nói: "Chúng ta làm hết sức là được rồi." "Ừm" Tạ Giải gật đầu, sau đó lại lén nhìn Nguyên Ân Dạ Huy ở phía đối diện. Không biết tại sao, hắn vẫn cảm thấy ngày hôm nay Nguyên Ân Dạ Huy so với bình thường có gì đó khang khác. Ngày thường mọi người là hàng xóm, cảm giác vẫn không rõ ràng như vậy. Ngày hôm nay nàng đứng ở phía trước nhất lớp năm hai, loại dáng vẻ hung hãn kia của nàng khiến cho trong lòng Tạ Giải không khỏi có chút chột dạ. Hắn còn nhớ kỹ tình huống trước đó không lâu mình cùng Nguyên Ân Dạ Huy luận bàn. Bây giờ nghĩ lại, trong lòng đúng là vẫn còn sợ hãi! Các vị lão sư quan chiến ngồi xuống trên Đài Chủ Tịch. Bọn họ vừa mới an vị xong, lối vào của Luận Bàn Lôi lại có hai người đi tới. Hai người kia vừa nói chuyện vừa đi vào. Nói đúng hơn, bọn họ tựa hồ là đang cãi nhau. "Ngươi tới làm gì?" Lão giả bên trái một mặt ghét bỏ hướng về lão giả bên phải nói rằng. "Ta đến xem Đồ-Đệ-Của-Ta đại sát tứ phương. Ít nhất trên phương diện đoán tạo, những tên tiểu tử năm hai kia khẳng định không bằng. Ta xem một chút xem hắn có tiến bộ hay không? Ngươi thì sao? Ngươi tới làm gì? Không ở lại bên trong Hải Thần Các lo chuyện của ngươi, chạy đến đây làm gì? Nơi này là Ngoại viện, không phải địa phương ngươi nên đến." "Ta đến xem Đồ-Tôn-Của-Ta có tiến bộ hay không. Nghe nói Đồ-Tôn-Của-Ta ngay cả U Minh Bạch Hổ đều đánh bại. Ta tới xem thử xem hắn tiến bộ lớn như vậy có phải là nhờ vào thông hiểu đạo lí, tuyệt học mà ta truyền thụ cho hắn hay không?" "Phi, ngươi truyền thụ cái rắm, ngươi gặp hắn có mấy lần, đừng có nhận vơ đồ tôn đồ tẹo gì!" "Ngươi phi? Ngươi ngoại trừ phát rồ với chơi xấu, còn có thể dạy được cái gì? Ta có thể nói cho ngươi, Phong lão đầu, ngươi nếu như đem đồ tôn của ta dạy hư, ngươi chết chắc!" "Ta chết chắc rồi? Ngươi giết chết ta à? Đến đây đi! Coi ai ngán ai!" "Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám, chỉ có chút công phu mèo quào này của ngươi. Có bản lĩnh, hai ta lên Luận Bàn Lôi, ta đánh cho ngươi biết mùi vị húp cháo thay cơm!" "Ngươi thối lắm." Hai vị này ồn ào đi tới, chính là Đoán Tạo Sư phó của Đường Vũ Lân, Sí Long Đấu La Phong Vô Vũ; còn có vị sư tổ kia của hắn, Xích Long Đấu La Trọc Thế. Hai người một mặt ầm ĩ, một mặt ánh mắt liền rơi vào trên người Đường Vũ Lân. May là bọn họ còn có lý trí, cũng không trực tiếp đi qua, cũng tới Đài Chủ Tịch. Nhìn thấy Ngân Nguyệt Đấu La Thái Lão, bọn họ đều hướng về Thái Lão gật đầu. Nhưng khi ánh mắt bọn họ rơi vào trên người Thánh Linh Đấu La, ánh mắt lại một thoáng đều thẳng đứng. "Nhã Lỵ, làm sao ngươi lại đến đây ngày hôm nay rồi?" Trọc Thế phản ứng nhanh, lướt người liền đến trước mặt Thánh Linh Đấu La. Thánh Linh Đấu La liếc hắn một cái, "Ta đến làm trọng tài mà!" "Nhã Lỵ, đã lâu không gặp!" Phong Vô Vũ đã xuất hiện ở một bên khác của nàng, hai tay chà xát, tựa hồ là có chút ngượng ngùng, hạ thấp giọng nói rằng. Đường Vũ Lân tu luyện Tử Cực Ma Đồng, tuy rằng cách Đài Chủ Tịch không gần, nhưng tình huống trên đài vẫn có thể nắm được sơ sơ. Khi hắn nhìn thấy vẻ mặt của Phong Lão, không khỏi ngẩn người. Làm sao mà có vẻ như lão sư của mình lại có chút thẹn thùng? Mặt ổng đỏ lên sao? "Nguyệt Nhi, chúng ta thương lượng thế nào?" Trọc Thế nghênh ngang hướng về Ngân Nguyệt Đấu La hỏi. Thái Lão lườm một cái, "Các ngươi hai người này làm sao cũng tới. Muốn xem so tài thì yên tĩnh một chút, nếu không các ngươi mau nhanh rời đi đi!" Trọc Thế một mặt chính khí nói: "Là một trong những trưởng lão Hải Thần Các của Sử Lai Khắc học viện, ta tới xem thi đấu ở Ngoại viện một chút cũng là rất bình thường. Không giống như có mấy người, thân là Đoán Tạo Sư, lại chạy tới tham gia trò vui." "Đoán Tạo Sư thì làm sao? Không có Đoán Tạo Sư chúng ta, ngươi có thể mặc được Đấu Khải à? Ngươi có tin thời điểm ngươi lên đến cấp Tứ Tự, ta sẽ nói tên tiểu tử Chấn Hoa kia không làm giáp mông cho ngươi, để cho ngươi dùng một bộ Đấu Khải không có quần! Có giỏi thì cởi truồng mà dùng, nhé!" "Phong Vô Vũ, ta nhịn ngươi lâu rồi nha! Ngay ở trước mặt Nhã Lỵ, ngươi đừng có cà chớn! Không phải vậy ta sẽ kéo ngươi lên Luận Bàn Lôi đập cho một trận!" "Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi, hiện tại lên thì lên luôn!" "Hai người các ngươi, đủ rồi!!" Thánh Linh Đấu La cau mày nói rằng. Nói cũng kỳ quái, hai người lúc trước còn tranh cãi không ngừng, vừa nghe nàng nói xong, nhất thời đều yên tĩnh lại, tuy rằng vẫn hầm hừ, nhưng lại đều không lên tiếng. Ngân Nguyệt Đấu La nói: "Các ngươi tới muộn, ngồi hàng thứ hai đi. Không được làm ảnh hưởng đến cuộc giao lưu của bọn họ." "Ồ." Phong Vô Vũ đứng lên liền hướng phía sau đi tới. "Được rồi, vậy ta ngồi phía sau ngươi." Trọc Thế lướt người đi, trực tiếp liền xuất hiện ở vị trí hàng thứ hai đối diện Thánh Linh Đấu La trên Đài Chủ Tịch. Phong Vô Vũ chậm một bước, nhất thời trợn mắt nhìn về phía hắn. Trọc Thế lại không nhường chút nào, hai người trong nháy mắt liền xô đẩy nhau. "Các ngươi nếu như không thể yên lặng, vậy thì rời đi trước đi." Thánh Linh Đấu La nhăn mày. "Ngươi yên tĩnh một chút!" Trọc Thế lập tức chỉ vào Phong Vô Vũ nói. Thánh Linh Đấu La lúc này lại nghiêng đầu lại, bị ánh mắt sáng quắc này của nàng nhìn chằm chằm, hai vị Long lão này mới ngượng ngùng yên tĩnh lại, từng người ngoan ngoãn an vị ở chỗ của mình. Thánh Linh Đấu La có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, một lần nữa quay người lại, nhìn về phía dưới đài. Thái Lão hướng về Thẩm Dập ra dấu tay. Lúc này, trên Luận Bàn Lôi đã chuẩn bị xong hai cái Đoán Tạo Đài lớn. Ngày hôm nay hai lớp luận bàn giao lưu là trên toàn bộ phương diện. Trước tiên bắt đầu từ các cấp phó nghiệp: đoán tạo, thiết kế, chế tác, sửa chữa. Sau đó mới là thực chiến. "Các học viên năm nhất, năm hai, chào các ngươi, ta là Thẩm Dập, chủ nhiệm lớp năm nhất. Trận giao lưu giữa hai lớp hôm nay ta sẽ đảm nhiệm công tác chủ trì. Bình thẩm sẽ do Thánh Linh Đấu La, Ngân Nguyệt Đấu La hai vị miện hạ đảm nhiệm. Sau khi ta cùng với chủ nhiệm lớp năm hai thương lượng, đã quyết định thi đấu bốn loại phó nghiệp, đều sẽ lấy phương thức mệnh đề tiến hành, để tiết kiệm thời gian. Hiện tại, xin mời lớp trưởng hai bên cử ra đại diện của lớp mình để thi đấu đoán tạo." Đúng vậy, trận giao lưu nội bộ giữa hai lớp này, lớp trưởng hai bên chính là thống suất. Đường Vũ Lân trực tiếp hướng về đài thi đấu. Nội dung đoán tạo, hắn bụng làm dạ chịu. Phong Vô Vũ có chút đắc ý hướng về Trọc Thế bên người, nói: "Chờ một lúc nữa liền để ngươi thấy cái gì gọi nghiền ép." Trọc Thế nói: "Vậy còn không phải là do bản lĩnh của đồ tôn ta sao, có quan hệ gì với ngươi?" "Ta là Đoán Tạo Lão sư của hắn, làm sao lại không có quan hệ gì với ta?" Phong Vô Vũ cả giận nói. Trọc Thế nói: "Tốt lắm, vậy ta hỏi ngươi. Thời điểm đồ tôn của ta đến, là Đoán Tạo Sư cấp mấy?" "Cấp 5!" Phong Vô Vũ không chút do dự hồi đáp. "Vậy bây giờ cấp mấy?" Trọc Thế truy hỏi. "Cấp 5!" Thời điểm Phong Vô Vũ phản ứng lại thì đã chậm. Trọc Thế khinh thường nói: "Thời điểm đến, đồ tôn của ta đã là cấp 5, điều này đã chứng minh hắn là thiên tài Đoán Tạo Sư. Hiện tại vẫn là cấp 5, vậy thì chứng minh ngươi là lão sư phế vật, ngay cả một điểm tăng lên cũng không có!" "Ngươi thối lắm, không thể tính như thế!" Vừa nhắc tới Đường Vũ Lân, Phong Vô Vũ liền tức giận, bất quá hắn với đệ tử này của mình lại rất hài lòng. Một cái liền tóm lấy cổ áo của Trọc Thế. Trọc Thế cũng không phản kháng, chỉ hừ lạnh một tiếng, "Ngươi muốn phạm thượng sao?" Phong Vô Vũ cả giận nói: "Ngươi làm sao lại là “thượng” cơ chứ?" Trọc Thế cười hì hì, "Ngươi là sư phụ của đồ tôn ta, ta là sư tổ của hắn, hai ta không bằng vai phải lứa đâu. Ngươi thấy ta, dù không gọi “lão sư”, cũng nên kêu một tiếng “sư thúc”. Ngươi động thủ với ta, không phải phạm thượng thì là cái gì?" "Hai người các ngươi đi ra ngoài!" Thánh Linh Đấu La lần thứ hai quay đầu lại, ánh mắt đã có chút lạnh lùng. Phong Vô Vũ cấp tốc buông tay ra, cúi đầu, một bộ dáng vẻ cùng mình không có quan hệ. Trọc Thế giang hai tay, nhún vai, ra vẻ vô tội kiểu như “ơ em có làm gì đâu?”. Sau đó tay phải từ bên trái khóe miệng kéo ngang sang bên phải, giống như động tác kéo khóa vậy, dùng để biểu thị mình sẽ không lên tiếng nữa. Song Thánh Long Sử Lai Khắc lần này rốt cục yên tĩnh, Thái Lão ở bên tai Thánh Linh Đấu La cười nhẹ nói: "Cũng chính là ngươi đánh bại được hai người bọn họ. Ta xem Các chủ, phương diện này cũng không bằng ngươi đâu!" Thánh Linh Đấu La có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Hai người bọn họ! Chính là một cặp chú hề, già mà không lớn nổi!" Lúc này, trên đài thi đấu, Đường Vũ Lân cùng với đại diện của lớp năm hai tham gia luận bàn đã có mặt. Đối thủ của Đường Vũ Lân là một thiếu niên nhìn qua khoảng chừng 16, 17 tuổi. Tuổi tác rõ ràng so với Đường Vũ Lân lớn hơn, tướng mạo phổ thông, vóc người trung đẳng, cũng không có chỗ nào kỳ lạ cả. Nhưng đôi bàn tay lại đặc biệt to lớn, cánh tay đặc biệt tráng kiện. Khí chất của hắn rất trầm tĩnh, sau khi lên đài ánh mắt vẫn luôn rơi vào trên Đoán Tạo Đài trước mặt mình, cũng không hề nhìn Đường Vũ Lân. Không thể nghi ngờ, vị này nhất định là Đoán Tạo Ủy Viên của năm thứ hai. Nhìn thấy trạng thái của đối thủ, trong lòng Đường Vũ Lân liền không khỏi âm thầm gật đầu, trận này muốn thắng lợi cũng không phải là chuyện dễ dàng. "Xin chào học trưởng, ta là Đường Vũ Lân." Đường Vũ Lân chủ động hướng về đối phương chào hỏi. Vị Đoán Tạo Ủy Viên năm hai lúc này mới ngẩng đầu nhìn hướng về hắn, gật đầu, "Lớp năm hai, Hà Tiểu Bành."