Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 332 : Mộ Thần đến
Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Đường Vũ Lân khẽ nhíu mày, vấn đề này hắn cũng đã nghĩ đến, lúc trước Hứa Tiểu Ngôn dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, chính là vì nguyên nhân này.
Bên trong các tổ, người có tiếng nói trong việc chế tạo Cơ Giáp, không thể nghi ngờ chính là người có năng lực phó nghiệp cao; hoặc là người có thực lực bản thân đặc biệt mạnh mẽ. Tạ Giải cùng Hứa Tiểu Ngôn ở hai phương diện này đều không có ưu thế, đặc biệt là cấp phó nghiệp, đều mới chỉ là cấp 1 mà thôi, sự chênh lệch này có vẻ có chút lớn.
"Hay là nói với các lão sư một tiếng, để bọn họ gia nhập vào tổ chúng ta?" Cổ Nguyệt nói.
Đường Vũ Lân lại lắc đầu, "Ta lúc nhỏ, thời điểm phát hiện Võ Hồn của mình là Lam Ngân Thảo từng đặc biệt thương tâm. Khi đó, ta thậm chí có cảm giác mình không thể trở thành một tên Hồn Sư. Sau đó, ta thu được Hồn Linh đầu tiên cũng là hàng dỏm, khi đó ta đã từng rất muốn từ bỏ. Nhưng sau đó ta lại chọn bước tiếp, từng bước một nỗ lực, không ngừng phát triển bản thân, một khắc không dám lười biếng. Cũng là bởi vì ta cảm giác nếu mình chỉ cần lơi là một chút thôi, sẽ bị các ngươi bỏ xa, sẽ không đuổi kịp bước chân của các ngươi. Có lúc, khó khăn cũng không hẳn là chuyện xấu, dưới một áp lực nhất định, sẽ khiến người ta càng thêm nỗ lực. Chúng ta có thể lẳng lặng ngầm trợ giúp bọn họ, nhưng không thể cứ giúp hoài. Huống chi, tổ của ban cán sự chúng ta, thực lực tổng hợp vốn đã rất mạnh, nếu như lại muốn chiêu thu thêm thành viên, e rằng sẽ khiến các bạn học bất mãn."
Cổ Nguyệt suy nghĩ một chút nói: "Ngươi nói cũng có đạo lý. Tạ Giải cùng Tiểu Ngôn đều xuất thân từ gia tộc lớn, từ nhỏ sinh hoạt tốt hơn, cũng không gặp phải bao nhiêu khó khăn. Vì lẽ đó trên thực tế bọn họ còn lâu mới có được nỗ lực như ngươi. Thiên phú bản thân cũng không thể nào hoàn toàn phát huy được. Áp lực nhất định quả thật sẽ có chỗ tốt đối với bọn họ, vậy thì cứ theo lời ngươi nói đi."
Đường Vũ Lân nói: "Lúc cần thiết chúng ta sẽ giúp bọn họ. Lựa chọn của Tạ Giải chính là Cơ Giáp chế tạo, Tiểu Ngôn là thiết kế. Tạ Giải cũng khá kiên cường, ngươi không cần phải để ý đến hắn, hắn tự mình nhất định có thể vượt qua được, Tiểu Ngôn ở phương diện Cơ Giáp thiết kế, ngươi nên giúp nàng một chút. Đúng rồi, ngươi trở thành Cơ Giáp Thiết Kế Sư cấp 4 lúc nào? Thật không tin nổi!"
Cổ Nguyệt lườm hắn một cái, nói: "Ngươi đang khen ta, hay là đang tự khen ngươi? Đừng quên, ngươi cũng đã là Đoán Tạo Sư cấp 5. Cơ Giáp thiết kế, những đẳng cấp đầu tiên, phát triển tương đối dễ hơn so với Đoán Tạo Sư các ngươi nhiều. Tinh thần lực của ta mạnh, ở phương diện này chiếm ưu thế không nhỏ. Tiểu Ngôn không thành vấn đề, tinh thần lực của nàng hiện tại hẳn cũng đã tiếp cận 300. Có gốc gác như vậy, không tốn thời gian dài đẳng cấp Cơ Giáp thiết kế của nàng sẽ có thể tăng lên."
Trầm Ngân, Ma Ngân. Việc tiếp theo chính là mua hai loại kim loại hiếm này. Điều khiến Vũ Lân vui mừng chính là, mình có dự trữ số lượng nhất định đối với hai loại kim loại hiếm này.
"Tích tích tích!" Đúng vào lúc này, có tiếng Hồn Đạo Bộ Đàm của hắn vang lên.
Vừa nhìn dãy số, Đường Vũ Lân liền nở nụ cười.
"Lão sư."
"A lô, ta đã đến Sử Lai Khắc Thành, ngươi có thuận tiện đi ra không?" Âm thanh của Mộ Thần từ một bên khác truyền đến.
"Dạ được, buổi chiều con không có tiết. Ngài ở nơi nào?" Đường Vũ Lân hỏi.
Mộ Thần ở Sử Lai Khắc ngoại thành, đem địa chỉ nói cho Đường Vũ Lân.
"Cổ Nguyệt, lát nữa ăn cơm xong ta phải đi ra ngoài một chuyến, buổi chiều sẽ không có ở học viện. Ngươi có việc gì cần thì gọi điện cho ta nhé!" Đường Vũ Lân nói với Cổ Nguyệt.
"Được." Cổ Nguyệt cũng không hỏi hắn đi làm cái gì, rất tự nhiên đáp ứng.
Bữa trưa đương nhiên vẫn là ăn một bữa no nê, đây là một phần của tu luyện...
Sau khi ăn cơm xong, Đường Vũ Lân rời khỏi học viện, đón xe taxi, đi thẳng đến địa chỉ mà Mộ Thần cho. Lão sư đến rồi, hắn thật sự cao hứng từ đáy lòng. Sử Lai Khắc Thành đối với hắn mà nói là một địa phương xa lạ, lão sư lần này đến, chỉ sợ cũng là vì mình mà thôi!
Sử Lai Khắc Thành thực sự là quá to lớn, dù cho là cưỡi Hồn Đạo Taxi có tốc độ không chậm, nhưng cũng phải mất hơn một giờ, Đường Vũ Lân mới đến được chỗ Mộ Thần.
Nhìn tòa nhà trước mặt, biển hiệu treo lơ lửng bên cạnh, Đường Vũ Lân hầu như có chút không dám tin tưởng vào con mắt của chính mình.
Đây là một toà nhà nhỏ ba tầng, nhìn qua có chút cũ nát, diện tích cũng không tính là quá lớn. Tuy rằng cũng coi như là ở sát mặt tiền một khu náo nhiệt, thế nhưng, dòng chữ viết trên biển hiệu lại ghi là, Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, phân hội tại Sử Lai Khắc Thành!
Đoán Tạo Sư Hiệp Hội là một hiệp hội cấp đại lục, phân hội ở bất kỳ một thành phố lớn nào mà nói, không phải đều có khí thế và cơ sở vật chất vô cùng hoành tráng sao? Chỉ riêng Đông Hải Thành cũng đã là một tòa cao ốc! Thời điểm đi đến lần đầu tiên đã để lại trong lòng Đường Vũ Lân một ấn tượng sâu sắc.
Mà tòa nhà Đoán Tạo Sư Hiệp Hội trước mắt này cũng đồng dạng lưu lại cho Đường Vũ Lân ấn tượng thật sâu, nhưng mà bởi vì sự cũ nát của nó.
Đây chính là Sử Lai Khắc Thành, đại lục đệ nhất thành. Ở trong một danh thành như thế, mà Đoán Tạo Sư Hiệp Hội lại thảm vậy sao?
Đường Vũ Lân đi vào, phòng khách tầng một bố trí cũng gần tương tự với Đông Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, cũng không có khác biệt gì quá to lớn, chỉ là quy mô nhỏ hơn rất nhiều.
"Vũ Lân, ở bên này." Thanh âm quen thuộc vang lên, Đường Vũ Lân quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Mộ Hi xảo tiếu yên nhiên hướng về hắn vẫy tay.
"Sư tỷ." Đường Vũ Lân ánh mắt sáng lên, vội vàng nhanh chân đi tới.
Tha hương ngộ cố tri *, cái cảm giác này đang khiến trong lòng hắn nóng lên.
* Đi đến nơi xa, gặp được người quen cũ.
Mộ Hi lại làm mặt lạnh, hắn vừa mới đi tới trước mặt, nàng đã tóm chặt lỗ tai của hắn, "Ngươi còn biết có một người sư tỷ như ta sao? Đã đến Sử Lai Khắc học viện nhiều ngày như vậy, ngươi có từng gọi cho ta được một cuộc điện thoại nào chưa? Trong lòng ngươi còn có ta sao?"
"Ai ui, ai ui, sư tỷ ngươi nhẹ tay chút, lỗ tai ta đứt mất." Đường Vũ Lân lớn tiếng kêu đau, hấp dẫn không ít người chung quanh chú ý.
Mộ Hi khuôn mặt đỏ lên, buông tay ra, nói: "Ngươi gào cái quỷ gì? Theo ta đi gặp phụ thân đi." Nói xong, nàng xoay người liền theo cầu thang bên cạnh đi lên lầu. Đường Vũ Lân không nhìn thấy được, Mộ Hi lúc này khắp khuôn mặt đều là ý cười.
Tổng cộng chỉ có ba tầng lầu, đương nhiên không cần tới thang máy. Được Mộ Hi dẫn dắt, Đường Vũ Lân cùng nàng đồng thời đi tới tầng thứ ba.
Lên tới tầng này, nhất thời có âm thanh leng keng leng keng truyền đến, hiển nhiên là đang có Đoán Tạo Sư tiến hành đoán tạo.
Mộ Hi dẫn hắn tới tận cùng bên trong, đẩy một cánh cửa đi vào.
Đây là một văn phòng khoảng chừng 100 m2, gia cụ mang theo mùi vị tang thương cũ kỹ, nhìn qua hẳn có thể so được với đồ cổ.
Mộ Thần cười híp mắt ngồi ở phía sau bàn.
Đường Vũ Lân nhìn thấy hắn, vội vàng bước nhanh lên phía trước, cung kính cúi người chào, "Lão sư."
Mộ Thần mỉm cười nói: "Ngồi đi, Tiểu Hi, đi rót cốc nước cho Vũ Lân."
"Hừ!" Mộ Hi hừ một tiếng, nhưng vẫn xoay người đi tới, rất nhanh đã rót một ly nước đầy đưa cho hắn.
Đường Vũ Lân nhận ly nước, uống một hớp, kinh ngạc phát hiện, lại là món trà chanh mình thích nhất. Vật này không thể có sẵn trong phòng mới đúng! Ngẩng đầu hướng về Mộ Hi nhìn lại, Mộ Hi vừa vặn cũng đang nhìn hắn, khóe miệng cong lên, ngồi xuống ngay bên cạnh hắn.
"Vũ Lân, chúc mừng ngươi!" Mộ Thần lúc này mới lên tiếng nói với Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân nói: "Lão sư, cái kia kỳ thực cũng là do ngày đó con may mắn mới thành công, làm thêm một lần nữa chỉ sợ cũng rất khó khăn."
Mộ Thần mỉm cười nói: "Ở đâu ra mà lại có nhiều may mắn đến như vậy? Đây là ngươi tích lũy lâu dài sử dụng một lần mà có được. Ba năm trước ngươi cũng đã là Đoán Tạo Sư cấp 4, ba năm qua, ngươi có thể bình tâm rèn dũa chính mình, không ngừng tích lũy; cuối cùng nước chảy thành sông, lúc này mới có sự đột phá. Nếu như không phải ngươi tu vi không đủ, sợ là sớm đã là Đoán Tạo Sư cấp 5. Thế nào? Khoảng cách đến cấp 30 còn kém bao nhiêu?"
Đường Vũ Lân nói: "Hiện tại con là cấp 28, nhưng cảm giác khoảng cách đến cấp 29 không xa. Con có lòng tin chỉ trong vòng 2 tháng, có thể đạt đến cấp 30."
"Rất tốt. Ở Sử Lai Khắc học viện có thích ứng chưa?" Mộ Thần hỏi.
Đường Vũ Lân nói: "Rất tốt, chỉ có điều áp lực hơi lớn, một khắc cũng không dám thả lỏng."
Mộ Thần nói: "Vậy là được rồi. Áp lực là động lực, sự kiên trì của ngươi cùng khả năng chịu đựng ta không lo lắng chút nào. Chỉ cần ngươi có thể đem tu vi hồn lực tăng lên, tương lai nhất định có cơ hội xung kích Thần Tượng. Ghi nhớ kỹ, không thể tự mãn, hiện tại việc cấp bách là tăng cường tu vi. Ta hi vọng ngươi có thể trước 20 tuổi trở thành Thánh Tượng, nếu được vậy, 30 tuổi sẽ có khả năng xung kích Thần Tượng."
"A? Vậy có quá nhanh hay không thầy?" Đường Vũ Lân cũng không nghĩ tới lão sư lại xem trọng mình như vậy.
Mộ Thần mỉm cười lắc đầu, nói: "Không nhanh. Thời kỳ đỉnh cao của cơ thể mỗi người là giai đoạn từ năm 20 – 30 tuổi. Đối với Đoán Tạo Sư chúng ta mà nói, nếu như 30 tuổi vẫn chưa thể có thành tựu, như vậy, cũng sẽ rất khó xung kích tầng thứ cao hơn. Mang Thiên lão sư kia của ngươi chính là như vậy, thời điểm hắn trở thành Đoán Tạo Sư cấp 5 cũng đã là 40 tuổi, tương lai muốn xung kích Thánh Tượng đã là không thể."
"Yêu cầu về tinh lực của Đoán Tạo Sư chúng ta rất cao, chỉ có trạng thái thân thể đầy đủ mới được, khí huyết dồi dào, sáng mắt sáng lòng, mới có thể làm cho ngộ tính tăng lên tới mức cao nhất. Mà đến cuối cùng ngươi sẽ phát hiện, ngộ tính là quan trọng nhất. Trong nháy mắt cảm ngộ liền có thể giúp ngươi tiến vào một tầng khác. Linh Đoán Tạo trước đây là cơ sở, sau khi đến tầng thứ Linh Đoán Tạo, quan trọng hơn chính là thiên phú, kỳ ngộ cùng với cảm ngộ của bản thân đối với đoán tạo. Vì lẽ đó, càng sớm tăng lên tới cấp bậc cao hơn, cơ hội trở thành Thần Tượng lại càng lớn."
"Dạ, vâng."
Truyện khác cùng thể loại
301 chương
250 chương
99 chương
908 chương
1027 chương