La Thuần cố kiềm chế cơn tức giận, suy nghĩ một lúc lâu nói: “Nếu cậu giết Hàn Khắc thì không thể thoát khỏi kết cục bị xử bắn, vậy thì ai sẽ chăm sóc Tiểu Lâm đây? Cậu định để cô ấy sống nửa cuộc đời còn lại trong đau khổ sao? Hàn Khắc để tôi xử lý, cậu hãy chăm sóc Tiểu Lâm cho tốt, tranh thủ để cô ấy sớm hồi phục, sau đó thì đến nơi khác sinh sống.” Lý Bình lặng im không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Cơn sóng triều trong lòng La Thuần dâng lên, thầm nghĩ nếu chuyện này xảy ra ở chiến trường thì chỉ cần một phát súng là có thể giải quyết được ngay. Nhưng tại sao ở đây Hàn Khắc lại tự do tự tại như vậy? Dù vụ án được phá, cùng lắm hắn tìm người chịu tội thay ra nhận tội, sau đó lại tiếp tục làm chuyện xấu. Tại sao loại người độc ác này có thể làm xằng làm bậy, còn người tốt thì phải mặc cho kẻ khác ức hiếp? Không bao lâu sau, đột nhiên có một vị cảnh sát đi từ bên ngoài vào, mở cửa ra nói: “Các anh có thể đi rồi.” La Thuần lập tức kéo Lý Bình đi ra ngoài, Diệp Băng Dung đang ngồi chờ ở đại sảnh, sắc mặt cô có vẻ không được vui cho lắm. Sau khi nhìn thấy hai người họ, cô lập tức đứng dậy đi ra ngoài. “Đội trưởng, cảm ơn anh và chị dâu, em đến viện xem Tiểu Lâm thế nào trước đây.” Lý Bình có vẻ thẫn thờ, dứt lời, cậu ta quay người chầm chậm rời khỏi đồn cảnh sát. Lúc nay, Diệp Thái bỗng đi từ trên tầng xuống, vỗ vai La Thuần nói: “Lên xe đã rồi tính.” Diệp Băng Dung đã ngồi trên xe chờ từ lâu, ba người họ quay về biệt thự. Đường Thiền và Diệp Băng Bồng đều ngồi trên sofa xem tivi, Diệp Băng Bồng cười nói: “Ồ, đại anh hùng La nhà chúng ta về rồi kìa.” Ba người ngồi trước bàn, cuối cùng Diệp Băng Dung không nhịn được nữa, hít sâu một hơi nói: “Xin anh lần sau đừng vô cớ động tay động chân với người khác nữa, anh có biết lần này bố tốn nhiều công sức thế nào mới đưa các anh ra được không.” Diệp Thái xoa trán nói: “Rõ ràng là Hàn Kim Tuyền đã đánh tiếng rồi, cháu đánh gãy ba cái xương sườn của Hàn Khắc ngay trước mặt cảnh sát. Họ quy cho cháu tội danh cố ý giết người và đem đi xử bắn cũng là chuyện có thể. May mà chú và cục trưởng có chút giao tình, tốn chút tiền là giải quyết được.” La Thuần cau mày nói: “Không còn pháp luật nữa sao? Rõ ràng là Hàn Khắc phạm tội, hắn hại vợ của chiến hữu cháu thành ra như vậy…” “Chứng cứ đâu?” Diệp Thái ngắt lời anh nói: “Cháu muốn tố cáo Hàn Khắc thì ít nhất phải có chứng cứ, cháu có không? Dù có chứng cứ, hắn tìm đại một người chịu tội thay là xong, không làm gì được hắn đâu. Chuyện này chỉ có thể như vậy thôi, người nhà họ Hàn đã quen làm những chuyện hèn hạ như thế này rồi, cháu không tìm được sơ hở đâu.” Trong lòng La Thuần lạnh đi, anh hỏi: “Vậy cứ thế cho qua sao? Tên súc sinh này làm ra loại chuyện đó, tại sao lại không bị trừng trị?” Diệp Băng Dung không chút khách sáo đáp: “Anh trưởng thành chút đi được không? Đi lính lâu quá nên lú rồi à? Chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu, bố con nhà họ Hàn không biết đã làm biết bao nhiêu chuyện đê tiện trong bóng tối, nhưng bây giờ vẫn sống nhăn ra đấy thôi. Tôi khuyên anh đừng chọc vào họ nữa, loại người này bố tôi còn không đấu lại được, còn phải tránh thật xa thì anh có bản lĩnh gì mà đấu với người ta? Chuyện của chiến hữu anh, chúng tôi đều rất lấy làm tiếc. Nhưng anh không thể lôi cả nhà họ Diệp vào chuyện này vì đối đầu với bố con nhà họ Hàn được. Thế giới này chính là như vậy đấy, anh hãy chấp nhận hiện thực đi.” “Đúng vậy!” Diệp Băng Bồng chu mỏ nói: “Những chuyện phiền phức này đều do anh gây ra, nếu không phải tại anh đánh Hàn Khắc ở hôn lễ thì sao chiến hữu của anh lại có kết cục này. Anh đúng là cái loại tự làm khổ mình, chọc phải đúng người không nên chọc, đáng đời!” La Thuần nhắm mắt lại, dựa vào sofa nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm liên lụy đến mọi người đâu.” Đường Thiền cười lạnh một tiếng nói: “Cậu định thế nào? Cầm súng của cậu đị giết người à? Cậu tỉnh táo lại đi, đây là xã hội pháp trị. Dù ngày xưa cậu tài giỏi thế nào, nhưng khi đến đây thì vẫn phải tuân thủ quy định ở đây. Nơi này coi trọng pháp luật, quyền thế. Người ta có quyền có thế thì cậu phải cúi đầu, đừng có giở trò ấu trĩ nữa. Những món đồ trên chiến trường của cậu không có tác dụng gì đâu! Hiểu chưa hả?” Diệp Băng Bồng cười trên nỗi đau của người khác nói: “Mẹ, mẹ đừng nói với anh ta nữa. Loại người vô văn hóa như anh ta sao mà hiểu được. Chờ khi anh ta bị tổn hại nhiều rồi thì sẽ tự hiểu ra thôi. Anh ta thế này là đáng đời, tự tạo nghiệt không thể sống.” Trong lòng La Thuần bực bội, anh đứng dậy đi lên sân thượng. Đêm nay anh không luyện công, cũng không hề chợp mắt. Trong đầu anh đều là nụ cười nham hiểm của Hàn Khắc, ánh mắt chết lặng của Lý Bình và những câu nói chế nhạo của mẹ con nhà họ Diệp. Nếu loại người như Hàn Khắc mà ở trên chiến trường, La Thuần có thể giết hắn một vạn lần. Khi sắc trời sáng dần, điện thoại của La Thuần đổ chuông, anh cầm lên xem thì là cuộc gọi của Lý Bình, nên vội vàng nghe máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Lý Bình: “Đội trưởng, em… hôm nay em phải đi rồi. Em chuẩn bị đưa Tiểu Lâm về quê sống, em không muốn để cô ấy bị tổn thương nữa.” Nửa tiếng sau, La Thuần nhanh chóng đi đến trước ngôi nhà thuê của Lý Bình, cậu ta đã xếp tất cả hành lý lên một chiếc xe tải nhỏ, chuẩn bị xuất phát. Tiểu Lâm ngồi trên xe, sắc mặt tái nhợt tiều tụy ngây ngốc nhìn tấm kính thủy tinh trước mặt. Anh nói chuyện với cô, cô cũng không có phản ứng, cả người giống hệt như một bà lão ốm yếu nhiều năm, không còn dáng vẻ đáng yêu hoạt bát như xưa nữa. Trong lòng La Thuần vô cùng đau đơn, anh hỏi Lý Bình: “Bác sĩ nói Tiểu Lâm còn cơ hội hồi phục không?” Ánh mắt Lý Bình buồn bã, cậu ta đáp: “Nói là khám bác sĩ tâm lý thì còn có hi vọng. Ngày trước, Tiểu Lâm luôn nói là muốn về quê. Nơi đó có phong cảnh đẹp, em đưa cô ấy về đó xem sao, có lẽ, có lẽ sẽ tốt hơn.” La Thuần lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, đặt vào lòng bàn tay Lý Bình nói: “Cậu cầm chút tiền này để thu xếp cho ổn thỏa, nhất định phải đưa Tiểu Lâm đi khám bác sĩ tâm lý tốt nhất. Không đủ tiền thì cứ nói với tôi, bây giờ đội trưởng ở cạnh phú bà, nên không thiếu tiền đâu.” Thật ra, đây đều là tiền mà anh tích góp nhiều năm nay, đến bây giờ anh cũng chưa từng cầm một đồng nào của nhà họ Diệp cả. Lý Bình quả thực cũng cần tiền, cậu ta cảm kích nói: “Cảm ơn đội trưởng.” “Đi đi! Có thời gian tôi sẽ đi thăm hai người!” La Thuần xua tay, nhìn Lý Bình lên xe, chiếc xe chầm chậm rời đi. Sau khi Lý Bình lái xe đi được mười mấy mét, cậu ta đột nhiên thò đầu ra nói: “Đội trưởng, phía dưới cây hòe thứ hai sau nhà em có đồ tốt em mang từ nước ngoài về, anh nhất định phải cầm đi đấy.” La Thuần xua tay, nhìn chiếc xe tải nhỏ của Lý Bình hoàn toàn mất dạng, bấy giờ anh mới đi tới sau nhà cậu ta xem. Đây là một căn nhà thuê ở vùng ngoại ô, phía sau là bãi rác, quả là có vài cây hòe phát triển rất tươi tốt. La Thuần dùng chiếc xẻng xới đất lên, chỉ có điều rễ cây bên dưới bám chặt, anh đào rất mất sức. Đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, cuối cùng anh mới đào lên được một chiếc hộp hình chữ nhật màu đen cứng rắn. Trông thấy chiếc hộp này, trái tim La Thuần lập tức đập thình thịch. Thấy xung quanh không có người, anh vội vàng cầm lấy chiếc hộp, lấp đất đá lên rồi rời đi. Sau khi quay về biệt thự, La Thuần leo lên sân thường từ phía sau trước, sau đó giấu chiếc hộp thật kỹ, bấy giờ mới vòng qua cửa chính vào nhà. Đường Thiền và hai cô con gái đang chơi bài, trông thấy La Thuần thì cũng không để mắt tới. Diệp Thái vẫy tay nói: “Cháu qua đây, có người mang cho ta một bình rượu tám mươi năm từ Thiệu Hưng, mau tới thưởng thức.” La Thuần đang bận lòng với món đồ tốt trên tầng, uống hai hớp là chuẩn bị rời đi, nhưng tin tức trong tivi đột nhiên thu hút sự chú ý của anh. Anh ngẩng đầu lên xem thì thấy đang phát bản tin của khu vực này: “Buổi sáng ngày hôm nay, một chiếc xe tải nhỏ đã va chạm với một chiếc xe chở hàng trên quốc lộ Cẩm Hồ, hai người ngồi trên chiếc xe tải nhỏ tử vong tại chỗ, qua điều tra được biết là Lý Bình và Diêm Tiểu Lâm, người của thành phố…” La Thuần biến sắc mặt, chén rượu trong tay bị bóp vỡ vụn. Mọi người trong nhà đều nhìn về phía tivi, hồi lâu không một ai lên tiếng. Điện thoại của La Thuần chợt đổ chuông, anh cầm lên nghe thì thấy là giọng cười hi ha của Hàn Khắc: “Sao hả, có thấy vui với món quà lớn mà tao tặng không?” Sắc mặt La Thuần lạnh băng, anh cúp máy, đứng dậy, không nói một lời đi thẳng lên sân thượng. “Nó bị sao thế?” “Băng Dung, con lên xem thế nào đi. Đừng để nó làm ra chuyện ngu ngốc nào đó!” Diệp Băng Dung chạy lên sân thượng nhìn ngó, sau đó ngạc nhiên thốt lên: “Không có ai cả!” La Thuần đã xách chiếc hộp rời đi từ lâu, anh chạy như bay trên con đường nhỏ đen tối. Đầu óc anh vô cùng tỉnh táo và bình tĩnh, trong đầu anh đã không còn lửa giận, mà chỉ có một suy nghĩ, đó chính là giết Hàn Khắc.