Long vệ siêu đẳng

Chương 169 : hạ đối thủ kém hơn

Tiếp theo La Thuần lại tỉ thí thêm hai trận nữa, đối thủ đều không quá tài giỏi, nên anh đã đánh bại họ một cách dễ dàng. Trận đấu buổi sáng cứ thế kết thúc, anh dẫn đám Lý Thanh Lôi về chỗ ở nghỉ ngơi. Sau khi thống kê, anh phát hiện Đồ Long, Nhị lão Âm Dương và ba anh em nhà họ Lôi đã tiến thẳng vào tốp một trăm, đến lúc đó mọi người có thể nói là đệ tử cùng môn phái, đồng thời xin gia nhập vào Tuyết Thần Cung. Buổi chiều sẽ quyết định ra tốp một trăm, La Thuần đã bộc lộ thực lực tranh đoạt vị trí thứ nhất, anh không còn giấu giếm nữa, một mạch thông qua trận đấu, đánh tới trận quyết đấu với Hoa Khải Minh. Cả quảng trường chỉ còn lại một võ đài, tất cả những chiếc cột hình vuông lại được sắp xếp lên xuống, hình thành một võ đài lớn hơn, xung quanh có thể chưa đến hàng triệu khán giả. Diện tích của võ đài cũng lớn hơn trước mấy lần, lớn cỡ bằng hai sân bóng, xung quanh đều có những bức tường bằng kim loại, hai võ sĩ có thể thỏa sức mà tỉ thí. Đa số khán giả có mặt ở đây đều là các cô gái, họ đến cổ vũ cho Hoa Khải Minh, so ra thì La Thuần có ít người hô hào hơn nhiều, chỉ có đám Lý Thanh Lôi đang ra sức cổ vũ. La Thuần không hề thấy áp lực với trận đấu này, dù đối phương là một thanh niên cảnh giới Hóa Thần đỉnh cao, nhưng anh tự thấy khi đấu cùng cấp, mình có thể áp chế được bất kỳ đối thủ nào. “Băng Dung tiên tử đến rồi!” Đột nhiên có người hô lên, mọi người ngoảnh lại nhìn, quả nhiên trông thấy một bóng người màu trắng lạnh lùng đã xuất hiện ở phía trước. Cùng với đó còn có các thanh niên trẻ tuổi của năm đại môn phái khác, đa số đều đi theo Diệp Băng Dung đến đây. Đi bên cạnh Diệp Băng Dung là một cô bé xinh đẹp khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Trong mắt cô ấy đầy vẻ hiếu kỳ, hỏi: “Chị Dung, chị đến xem Hoa Khải Minh à? Cẩn thận anh trai em nghen đấy nha, anh ấy sắp về rồi.” Diệp Băng Dung mỉm cười dịu dàng, không đáp lời. Cô không có gì lưu luyến với thế giới này cả, trong lòng cô chỉ có La Thuần, chỉ muốn nhanh chóng trở về Trái Đất, cô không còn muốn để tâm đến chuyện của nơi đây nữa. Cô bé xinh đẹp đó vẫn không chịu bỏ cuộc, hỏi: “Chị Dung, rốt cuộc chị có cảm tình với anh trai em không. Anh ấy đã được quyết định là chưởng môn nhân nhiệm kỳ tiếp theo của sơn trang Thiên Dương bọn em đấy. Đến lúc đó, hai nhà chúng ta kết hợp lại là không ai có thể địch nổi, chị sẽ là trang chủ phu nhân có địa vị tôn kính.” Thật lòng Diệp Băng Dung không thích cô bé xinh đẹp tinh quái này cho lắm, cô không để ý đến cô ấy, mà luôn hướng ánh mắt về phía La Thuần. Lúc này, tiếng chuông vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu. Cô bé xinh đẹp này lại nói: “Chị Dung, chị nói xem ai sẽ thắng. Em cược là Hoa Khải Minh, từ năm mười sáu tuổi anh ta đã nổi tiếng rồi, năm nào cũng đứng đầu học viện thủ đô. Cái hã râu ria xồm xoàm này chắc chắn không phải đối thủ của anh ta, nhan sắc cũng kéo thực lực xuống.” Cuối cùng trêи mặt Diệp Băng Dung cũng nở một nụ cười, cô nói: “Kha Kha, em nhầm rồi, Hoa Khải Minh thua là cái chắc.” “Tại sao!” Cô bé xinh đẹp không phục bĩu môi nói: “Em không tin, em cược một triệu Hoa Khải Minh thắng chắc, ai dám cược với tôi không!” Những người khác đều biết cô ấy là con gái độc nhất của trang chủ sơn trang Thiên Dương, để lấy lòng cô ấy, nên mọi người đều nói: “Tôi cũng cược một triệu.” “Tôi cũng đặt một triệu! Hoa Khải Minh thắng chắc!” Thoáng cái, tất cả mọi người có mặt ở đây đều cá cược, Kha Kha giựt giây nói: “Chị Dung, chị cũng đặt cược đi. Em còn lấy hết tiền tiết kiệm một năm ra cược nữa mà, mọi người đều chờ chị đặt cược đấy.” Diệp Băng Dung thờ ơ nói: “Chị cược La Thuần sẽ thắng.” Kha Kha đếm số người có mặt ở đây nói: “Oa, chị Dung, chỉ có ba người cược Hoa Khải Minh thua thôi. Nếu anh ta thua thật, ba người bọn chị thắng to luôn.” Diệp Băng Dung không hề quan tâm đến chuyện cược thắng hay thua, vì kiều gì La Thuần cũng sẽ thắng. Lúc này, tiếng chuông vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu. Hoa Khải Minh lộ ra nụ cười mê người, vây tay với khán giả xung quanh, sau đó mới chậm rãi rút một thanh trường đao có hình thù cổ quái ở trong chiếc nhẫn trêи tay ra. Thanh đao này có hình tròn, mũi đao hướng ra ngoài, nhìn trông giống cái mâm bị khoét rỗng ở giữa. “Là Luân Hồi Đao của Hoa Khải Minh!” Khán giả xung quanh đều xôn xao bàn tán, rất nhiều cô gái đều có vẻ phấn khích. Bọn họ đã xem rất nhiều clip thi đấu của Hoa Khải Minh, khi anh ta thi triển Luân Hồi Đao trông rất đẹp mắt, uy lực thì vô song, là hình tượng mà nhiều thanh niên thi nhau bắt chước theo. “Luân Hồi Đao!” Hoa Khải Minh xoay tròn thanh đao hai vòng, thoáng cái đã phát ra khí thế chấn động lòng người, khiến những khán giả ngồi khá gần phải run sợ trong lòng. La Thuần tùy ý rút Dẫn Lôi Kiếm ra, mũi kiếm chỉ xuống đất, trông không có chút khí thế nào. Để tránh làm khán giả bị thương, anh không dùng phi đao, mà định dùng Dẫn Lôi Kiếm để đấu với Hoa Khải Minh. Khán giả xung quanh thấy La Thuần không có tinh khí thần như vậy thì lập tức xùy một tiếng. Hoa Khải Minh bật cười lớn nói: “Xem ra mọi người đều không hi vọng gì vào anh cả, xem đây!” Chiếc vòng trong tay anh ta chợt bay ra, từ một biến thành hai, hai biến thành bốn trêи không trung, khi chúng bay đến trước mặt La Thuần thì đã nhiều vô số kể. La Thuần vừa nhìn đã biết đa số đều là ảo ảnh, chỉ có một thanh Luân Hồi Đao là thật. Anh giơ kiếm lên tùy ý vung một cái, cheng một tiếng, Luân Hồi Đao đã bị chặn đứng, bay quay trợ lại tay của Hoa Khải Minh. Hoa Khải Minh thu lại nụ cười, gật đầu nói: “Tôi phải xuất tuyệt chiêu rồi.” “Tùy!” La Thuần áng chừng Dẫn Lôi Kiếm trong tay, chân trời chợt vang lên tiếng sấm sét trầm lắng. Mọi người ngoảnh lại nhìn thì thấy từng đám mây đen khổng lồ đang bay đến như thủy triều trêи bầu trời, ai nấy đều kinh ngạc hỏi: “Lôi Pháp? Lôi Pháp mạnh thế này á?” Ngay sau đó, bọn họ phát hiện những đám mây đen này ùn ùn kéo đến, thoáng cái đã che phủ kín bầu trời trêи đỉnh đầu họ, trời đất chợt trở nên tối tăm. Cùng với tiếng sét trêи trời, có vài người nhát gan thậm chí còn lén bỏ ra ngoài, sợ sét đánh nhầm xuống người mình. Hoa Khải Minh hơi biến sắc, điên cuồng vung Luân Hồi Đao, toàn thân đều phủ trong ánh đao trắng như tuyết, cơn vũ bão mãnh liệt giữa trời đất quét ra, rất nhiều người trêи khán đài đều vận khí công để chống đỡ thì mới miễn cưỡng chịu đựng được, những người có tu vi thấp thì đều chạy ra đằng sau trốn. Rất nhiều người ngạc nhiên nói: “Đây không phải là Liệt Dương Tiêu Tuyết à? Hoa Khải Minh vừa ra tay là đã phải dùng đến tuyệt kỹ nổi tiếng này sao?” Kha Kha ở trêи cao nghiêm mặt lại nói: “Hỏng rồi, Hoa Khải Minh vừa ra tay đã dùng chiêu thức mạnh thế này, nếu thất bại thì hoàn toàn không phải là đối thủ của gã nhà quê kia rồi.” “Lên đi!” Toàn thân Hoa Khải Minh như biến thành mặt trời chói lóa, đột nhiên anh ta xông về phía La Thuần. Anh ta không ngừng khua múa Luân Hồi Đao trước người, trông rất chói lọi, nhưng thực chất chỉ là cái cối xay thịt thôi. Tất cả mọi người tiếp xúc với mặt trời nhỏ này đều bị nghiền nát, nên nó mới có tên gọi là Liệt Dương Tiêu Tuyết. La Thuần đứng im tại chỗ bất động, anh chậm rãi vung Dẫn Lôi Kiếm lên, mũi kiếm chĩa thẳng lên trời. Ầm! Một âm thanh lớn vang lên, vô số tia sét giáng từ trêи trời xuống, tập trung trêи thanh Dẫn Lôi kiếm trong tay anh, chiếc áo bào trêи người anh bay phấp phới, toàn thân bao phủ trong ánh sáng điện như Lôi Thần giáng thế. Rất nhiều người đều bị dọa cho sợ đến mức mặt cắt không còn một hạt máu, thầm nghĩ uy lực này quá lớn. Trong lòng Hoa Khải Minh sinh ra một cảm giác bất lực, bây giờ anh ta mới biết sự chênh lệch thực lực giữa hai người họ, nhưng đã muộn rồi. La Thuần bổ Dẫn Lôi Kiếm xuống, vào lúc mấu chốt, anh thu hầu hết sấm sét lại, lực chém xuống chỉ còn chưa đến một phần mười sức mạnh.