Long vệ siêu đẳng

Chương 120 : Chỉ giới hạn cho các quý cô

Lúc trời sáng, đám người La Thuần đã tới được sông Ngộ Long. Cảnh sắc thiên nhiên ở nơi này rất đẹp, không hổ là nơi có cảnh sắc tự nhiên đẹp nhất thế giới. “Ngao Chấn?” Bỗng phía sau vang lên một tiếng hô ngạc nhiên. Mọi người quay đầu lại nhìn, thì thấy một tên thanh niên ăn mặc xa xỉ bước tới, đảo mắt nhìn Ngao Chấn từ trêи xuống dưới rồi nói: “Đúng là anh rồi, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây.” Ngao Chấn sửng sốt một hồi lâu mới đáp: “Cậu là Nhị Cẩu Tử ở đầu thôn đúng không? Biết hòa nhập ghê đấy, cũng ra hình ra dáng phết.” Nhị Cẩu Tử nhướn mày, thấp giọng nói: “Ở trước mặt người ngoài đừng gọi biệt danh của tôi, tôi đổi tên rồi, là Lý Chấn Hưng, nhớ đấy.” Lúc này Ngao Chấn mới phát hiện phía sau hắn còn có một cô gái trẻ rất xinh đẹp, ăn mặc có vẻ thời thượng, rất hợp trend. “Chấn Hưng, mấy người đó là ai thế?” Cô gái đẹp kia khoanh tay đánh giá đám người La Thuần, trông họ ăn mặc bình thường, trong lòng tỏ vẻ coi thường. Nhưng khi nhìn thấy sự xinh đẹp của Diệp Băng Dung và Lộ Tinh, cô ta liền ghen tỵ, bất mãn nói: “Vương thiếu gia sắp tới rồi, anh đừng làm trễ giờ.” Lý Chấn Hưng cười đáp: “Tiểu Mỹ, mau lại đây, anh giới thiệu cho em một chút. Đây là đồng hương của anh, Ngao Chấn. Còn những người này…” Hắn không nhận ra đám người La Thuần, nên không giới thiệu được. Ngao Chấn cũng không muốn giới thiệu sư phụ cho bọn hắn biết. Dẫu sao thân phận của La Thuần không hề tầm thường, thế nên cậu ta thuận miệng nói: “Mấy người bạn của tôi thôi, cậu cứ bận việc của mình đi, rảnh rỗi thì chúng ta liên lạc lại sau.” “Được, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, anh cầm lấy đi, nhớ liên lạc với tôi đấy.” Lý Chấn Hưng khoát tay, cùng cô bạn gái Tiểu Mỹ vừa đi vừa trò chuyện, có thể loáng thoáng nghe được cô ta nói: “Chỉ là một đám bạn bè vớ vẩn chẳng có danh phận gì, cần gì phải làm quen? Anh có giỏi thì đi nịnh bợ Vương thiếu gia đi, chẳng dễ dàng gì em mới tranh thủ được cái cơ hội này cho anh đấy.” Đám người La Thuần cũng chuẩn bị thuê một chiếc bè trúc để ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, thì bỗng nhiên có một chiếc thuyền du lịch dài hơn mười mét đang lái tới từ xa. Diệp Băng Dung vui vẻ nói: “Cái thuyền du lịch kia đẹp quá.” Ngao Chấn nghe thế bèn bảo: “Tôi sẽ đi hỏi thử, chúng ta cũng thuê một cái.” Bạn gái Lý Chấn Hưng, Tiểu Mỹ nghe thế thì lên tiếng cười nhạo: “Anh tưởng cái thuyền đấy cứ muốn thuê là được à? Đó là thuyền của Vương thiếu gia mua, anh muốn thuê cũng chẳng có đâu. Đúng là thiếu hiểu biết!” “Tiểu Mỹ, sao em lại nói thế?” Lý Chấn Hưng khẽ trách một tiếng, quay sang cười nói với Ngao Chấn: “Đừng lo, lần này chúng tôi tới gặp Vương thiếu gia, tí nữa tôi sẽ dẫn mọi người lên thuyền.” “Anh nói gì cơ?” Tiểu Mỹ lớn tiếng hỏi: “Anh nghĩ mình là ai? Em phải xin xỏ ông bà chán chê mời tìm được cơ hội cho anh gặp Vương thiếu gia đấy, anh còn muốn dẫn một đám người không liên quan lên thuyền, đầu óc anh có vấn đều không đấy? Đắc tội Vương thiếu gia, công ty của anh còn có thể đứng lên được chắc?” Sắc mặt Lý Chấn Hưng rất khó coi, rơi vào thế khó xử. Ngao Chấn vỗ vai hắn nói: “Không cần đâu, một chiếc thuyền du lịch thôi mà, cái tên Vương thiếu gia kia sẽ cho chúng tôi thuê.” Tiểu Mỹ bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đám bạn này của anh bị thần kinh hay sao ấy? Tí nữa anh đừng nhận là quen biết bọn họ, không lại đắc tội Vương thiếu gia, chúng ta cũng bị liên lụy.” Ngao Chấn không để ý tới cô ta, hỏi Lý Chấn Hưng: “Cái tên Vương thiếu gia kia là ai?” Lý Chấn Hưng thì thầm đáp: “Nhà họ Vương bọn họ chính là bá chủ một thời ở Việt Quế, xí nghiệp của họ rải rác khắp Đông Nam, nghe nói dạo này họ vẫn luôn hợp tác với nhà họ Dịch ở Bằng Thành, thế lực rộng khắp. Tí nữa anh nhớ đừng chọc vào anh ta.” Khi họ đang nói chuyện, chiếc thuyền du lịch kia đã lái đến bên cạnh, có một tên thanh niên hơi mập ngồi trêи chiếc ghế salon ở mũi thuyền, trái ôm phải ấp, có mười mấy mỹ nữ chân dài vây quanh, người bóp chân, người nắn vai, trông có vẻ rất hưởng thụ. “Tiểu Mỹ, hai người tới rồi hả, mau lên đây đi.” Tên thanh niên kia nheo mắt liếc nhìn cơ thể Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ vội vàng tươi cười chào hỏi: “Chào anh, Vương thiếu gia, đây là bạn trai tôi.” “Chào Vương thiếu gia.” Lý Chấn Hưng lập tức chào hỏi, Vương thiếu gia lạnh nhạt ừ một tiếng, ánh mắt lại đặt ở trêи người Tiểu Mỹ, nói: “Đừng đứng đó nữa, mau lên đây đi, trời đang nắng lắm đấy.” Tiểu Mỹ lên thuyền đầu tiên, Lý Chấn Hưng nở nụ cười áy náy với Ngao Chấn rồi nói: “Ngại quá anh Chấn, tôi lên trước nhé.” Ngao Chấn liếc nhìn Vương thiếu gia hỏi: “Cái thuyền này được phết nhỉ, có bán không?” “Cậu muốn mua thuyền của tôi?” Vương thiếu gia như nghe được chuyện cười, tựa vào ghế salon nói: “Được đó, cậu nói thử xem tại sao cậu lại muốn mua thuyền của tôi.” “Đương nhiên là mua để ngắm cảnh rồi.” Nụ cười của Ngao Chấn càng thêm rực rỡ. “Ồ…” Vương thiếu gia ra vẻ đồng tình gật đầu, bỗng nhiên lại đổi sắc, nói: “Cậu muốn ngắm cảnh thì ngồi bè đi, mẹ kiếp, cỡ như mày mà cũng muốn mua thuyền của bố mày hả? Sao không hỏi thử xem Vương Khôn tao là ai hả đồ đần.” Sắc mặt Ngao Chấn vẫn như thường, cậu ta cười tủm tỉm nói: “Năm ngàn vạn, thế nào?” Vương Khôn mắng to: “Con mẹ nó mày bị điên à? Bố mày bảo không bán mày nghe không hiểu hả? Mau cút đi, biến khỏi mắt tao, đừng để tao phải thấy chúng mày nữa! Mẹ… Cả ngày toàn gặp phải mấy thứ thiểu năng trí tuệ.” Tiểu Mỹ đứng bên cạnh hùa theo: “Vương thiếu gia đừng chấp lũ thần kinh này làm gì, bọn họ cố tình tới bày trò đây mà. Trông ăn mặc thế kia thì lấy đâu ra năm ngàn vạn.” Vương Khôn hầm hừ nói: “Ông đây cần năm ngàn vạn của hắn chắc! Lái thuyền!” “Khoan đã!” Ngao Chấn duỗi tay ngăn lại, Lý Thanh Lôi dùng hai tay giữ chặt cây cột ở đuôi thuyền, mặc cho động cơ nổ vang thế nào cũng không đi được. “Vừa nãy mày bảo ai là thiểu năng trí tuệ?” Sắc mặt Ngao Chấn lạnh xuống, tung người nhảy lên trêи thuyền. “Ồ, cũng có tí võ vẽ cơ à.” Vương Khôn không hề sợ hãi, đảo mắt nhìn Ngao Chấn một lượt từ trêи xuống rồi bảo: “Mày muốn làm gì? Muốn cướp à? Để xem mày có bản lĩnh cướp thuyền của Vương Khôn tao không? Lãnh Nham, cho hắn biết thế nào là lễ độ đi!” Trong khoang thuyền có một người đàn ông trung niên sắc mặt lạnh lùng bước ra, vết sẹo dài trêи mặt trông rất bắt mắt. “Đã thấy chưa, tông sư Thiên Cảnh, chỉ một đấm thôi đã có thể đánh cho mày tè ra quần đấy biết không?” Vương Khôn chỉ vào mũi Ngao Chấn mắng to, sau đó lại cười nói: “Cũng được, có lẽ loại người như chúng mày chẳng biết tông sư là gì. Lãnh Nham, biểu diễn cho hắn xem.” Lãnh Nham tiện tay đánh một quyền vào lòng sông, quyền kình mạnh mẽ đánh cho nước sông bắn lên, giống như ném xuống một tảng đá. Đám mỹ nữ xung quanh cũng không ngừng hô hào, lao nhao kêu lên: “Lợi hại quá!” “Đây mới gọi là võ công này! Người bên cạnh Vương thiếu gia quả nhiên không phải kẻ tầm thường.” Lý Chấn Hưng thấy một quyền của người này lại có uy lực lớn như thế thì rất sợ hãi, vội nói: “Vương thiếu gia, anh ấy là đồng hương của tôi, anh nể mặt tôi tạm tha cho cậu ấy đi.” Vương thiếu gia không thèm nhìn hắn, đưa tay nhận ly trà mỹ nữ đứng bên cạnh đưa tới, uống một hớp, sau đó phun xuống bên chân Lý Chấn Hưng: “Cái thứ trà kinh tởm gì thế!” Gã vô tình liếc thấy Diệp Băng Bồng đứng bên bờ, hai mắt lập tức sáng ngời, lại thấy được Lộ Tinh đứng ngay cạnh, trái tim kϊƈɦ động đến mức nhảy lên thình thịch. Cuối cùng, trông thấy cả Diệp Băng Dung đứng bên cạnh La Thuần, gã suýt nữa nhảy vọt lên, cười tủm tỉm nói: “Tao không bán thuyền, nhưng có thể lên thuyền của tao ngắm cảnh. Chẳng qua… Chỉ giới hạn cho các quý cô này thôi.”