Nghe thấy cái tên Dương Hải Quân này, tất cả các cô gái đều ùa về phía cửa, thậm chí có nữ sinh mê trai còn hét to: “Thần tượng của em, cuối cùng em cũng được gặp anh!” “Đúng vậy đấy, người ta vừa cao vừa đẹp trai như vậy, hơn nữa còn có năng lực có tài hoa, nếu như tôi có thể gả cho anh ấy thì tốt quá!” “Đừng có nằm mơ, người ta thích Diệp Băng Dung rồi! Nhìn người cup A như cô làm sao mà với nổi.” Đến ngay cả Diệp Băng Dung cũng ngóng trông chờ đợi, tuy rằng cô chưa đi qua đó nhưng sự mong mỏi trong mắt không hề vơi giảm chút nào. La Thuần lắc đầu nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh ăn đồ ăn, trong lòng anh đã sớm không còn ý nghĩ gì với Diệp Băng Dung nữa rồi, nhiệm vụ lần này là bảo vệ cô, vậy nên chỉ cần cô không quá đáng thì La Thuần cũng không định can thiệp vào. Trong lúc đang thoải mái ăn uống thì đột nhiên có người ngồi xuống chỗ ngồi đối diện. Anh ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một cô gái mặt bộ váy lễ phục dài màu vàng nhạt, tóc cô ta buộc cao sau gáy, toát ra vẻ cao quý, mắt phượng mày ngài, nghiêm nghị có uy lại xinh đẹp không kém gì Diệp Băng Dung. Cô ta như một thanh kiếm sắc được tuốt ra khỏi vỏ, đi đến đâu cũng sẽ được người khác chú ý, cầm ly rượu vang trong tay, đánh giá La Thuần. “Chào anh, tôi tên là Lộ Tinh.” Đối phương tự nhiên đưa tay ra, La Thuần nắm đầu ngón tay cô ta, khó hiểu hỏi: “Cô biết tôi sao?” Lộ Tinh cười nói: “Trước đây không quen, bây giờ quen.” “Ồ!” La Thuần trả lời một tiếng, tiếp tục vùi đầu vào ăn, khí thế của cô gái này rất mạnh nhưng quanh năm La Thuần đều ở bên bờ vực sinh tử, đâu có tình cảnh gì là chưa từng thấy, kể cả bây giờ tổng thống nước lớn có ngồi ở đây thì anh vẫn ăn như bình thường. Lộ Tinh càng có hứng thú hơn, rất hiếm thấy người đối diện với cô ta mà có thể bình thản ung dung, đương nhiên vừa nãy cô ta cũng đã nghe chuyện La Thuần nói. Khuôn mặt với ánh mắt coi rẻ tất cả này của anh khiến cô ta cảm thấy một là người đàn ông này thật sự có thực lực, hoặc anh bị bệnh tâm thần. Đoàn người cách đó không xa bỗng nhiên ồn ào đi về phía này, La Thuần liếc mắt nhìn, thấy tất cả mọi người vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo tinh xảo đi đến đây, tướng mạo hắn ta anh tuấn khiến người khác chú ý, đồ mặc trên người không có món nào không phải hàng hiệu xa hoa, nhưng hai mắt hắn ta lại không có thần, bước chân vô lực, vừa nhìn đã biết do phóng túng quá độ khiến cơ thể cạn kiệt sức lực. Diệp Băng Dung cũng đi theo bên cạnh thủ thỉ nói chuyện, thỉnh thoảng hai người còn mỉm cười, dáng vẻ nhìn qua rất thân thiết. “Đây chính là chồng của Diệp Băng Dung rồi.” Đinh Uyển bước lên giành giới thiệu, nhìn cô ta có vẻ hả hê: “Hải Quân, vừa nãy anh ta còn nói khoác không biết ngượng, bảo là có thể bóp chết anh trong nháy mắt đấy.” Người đàn ông anh tuấn kia khẽ mỉm cười, đưa tay ra với La Thuần: “Chào anh, tôi là bạn tốt của Băng Dung, Dương Hải Quân, rất hận hạnh được làm quen với anh.” “Ừ.” La Thuần không ngẩng đầu lên, tiếp tục cắt bít tết ăn, giống như bản thân đang gặp cấp dưới vậy. Vẻ giận dữ thoáng lóe lên trong mắt Dương Hải Quân rồi biến mất, trên mặt không hề lúng túng chút nào. Xung quanh có rất nhiều cô gái đi theo thấy không bằng lòng, dồn dập kêu lên: “Sao người này lại không có phép tắc như vậy, người ta chào hỏi mà không biết đường đáp lễ, chẳng biết gia đình dậy dỗ anh ta thế nào.” “Làm người phải biết khiêm tốn một chút, không có bản lĩnh lại không biết nhìn người như thế, sau này còn có tiền đồ gì cơ chứ?” Trương Văn Hải cười ha ha nói: “Đúng là anh La vẫn phải học hỏi Hải Quân một chút, học phong thái khí phách của người ta, sau này cũng khá hữu dụng trong việc đối nhân xử thế đấy.” Đinh Uyển khinh bỉ nói: “Hải Quân tài năng ngất trời, sinh ra đã có khí chất, có nội hàm rồi, một tên lính như anh ta có thể học được điều đó sao? Chồng à, anh cũng đừng làm khó anh ta.” Dương Hải Quân cười nói: “Cũng không thể nói như vậy được, mỗi người đều có điểm ưu tú riêng của mình, tôi tin Băng Dung sẽ không nhìn lầm người.” Diệp Băng Dúng nở nụ cười lúng túng, trong lòng cực kỳ bất mãn với La Thuần, không hiểu tại sao con người này lại có thế tự cao tự đại đến mức này cơ chứ. Cuối cùng La Thuần cũng ăn xong bít tết, kéo khăn lau miệng, anh nhìn về phía Dương Hải Quân rồi nói: “Tốt nhất là đừng có đùa bỡn mấy cái ý nghĩ trẻ con kia trước mặt tôi, trong mắt tôi, anh chẳng là cái thá gì cả!” Cuối cùng Diệp Băng Dung cũng bùng nổ, cô quát lớn: “La Thuần, anh có ý gì? Nhìn thấy người khác ưu tú hơn mình thì không phục sao? Không phục thì anh dùng bản lĩnh so với người ta đi, ở đây giả bộ cái gì?” Dương Hải Quân vội vàng cản lại: “Băng Dung đừng nóng giận, có thể tâm trạng của anh La không tốt, chúng ta qua bên kia đi, để anh ấy tỉnh táo lại một chút, đi thôi.” Hắn ta kéo Diệp Băng Dung đi về một hướng khác, những người còn lại liên tục lắc đầu, than thở: “Quả nhiên cũng chỉ là tên lính thôi, bàn về khí chất hay tính tình, anh ta chẳng thể nào sánh được với Dương Hải Quân.” “Đúng vậy, nếu như tôi gặp phải người như thế thì chắc chắn không nhịn được, Dương Hải Quân lại chẳng tức giận chút nào, chẳng tránh người ta có thể được như bây giờ.” La Thuần coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, rót một ly rượu vang, ra hiệu với Lộ Tinh ở đối diện, Lộ Tinh khẽ mỉm cười, nâng ly nhấp một ngụm: “Sao anh lại nói Dương Hải Quân như vậy? Là thật sự đố kị với anh ta hay còn có nguyên nhân khác?” “Đố kị ư?” La Thuần khẽ cười nói: “Người như vậy căn bản chẳng lọt nổi vào mắt tôi, cho nên càng không nói đến đố kị, chỉ có điều nghe bọn họ líu ríu hơi ồn ào thôi.” Dương Hải Quân ở bên kia chậm rãi nói, tất cả mọi người coi hắn ta là trung tâm mà lắng nghe, giống như đã lãng quên La Thuần rồi. Đúng lúc này thì cửa phòng được mở ra lần thứ hai, khí lạnh tràn vào, một người đàn ông trung niên đi vào, có một người thấp bé đi theo, đằng sau lại có bốn vệ sĩ áo đen nữa, ánh mắt mấy người này hung ác, rõ ràng chẳng phải dạng người hiền lành gì. Thể hình người đàn ông trung niên kia cao to, trên mặt đầy rỗ, trông rất dữ tợn, có người khẽ nói: “Người đàn ông này chính là Hàn Kim Tuyền, đi theo chính là em vợ Cao Phi của ông ta, đừng thấy hắn ta nhỏ, ra tay tàn nhẫn lắm đấy.” Bỗng nhiên trong sảnh có người hỏi: “Hàn Kim Tuyền là ai?” Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng vừa vặn khiến cho tất cả mọi người nghe thấy được, bầu không khí trong phòng tiệc lập tức ngưng đọng lại. Vừa dứt lời, người em vợ tên Cao Phi kia đột nhiên chạy ra, đấm mạnh mấy cú về phía người kia, đánh đến nỗi khóe môi đối phương tóe máu, mắng to: “Mày cũng xứng gọi thẳng tên của Tuyền gia sao, tao phỉ nhổ!” Một cục đờm đặc rơi thẳng xuống mặt đối phương. Hiển nhiên là người trẻ tuổi kia không biết thân phận của Hàn Kim Tuyền, hét lớn: “Các người dám đánh tôi, tôi muốn báo cảnh sát!” Anh ta lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện. Bốn tên vệ sĩ lập tức tiến lên đè người trẻ tuổi kia lại, Cao Phi rút ống tuýp bên hông ra, mắng to: “Ông đây cho mày báo cảnh sát này!” Hắn ta vung cánh tay lên, giống như hóa điên mà đánh lên người đối phương, từng tiếng hét thảm thiết vang lên, ban đầu người kia còn phát ra tiếng, đến cuối cùng chỉ thoi thóp, ngã trên mặt đất, không biết còn sống hay đã chết. Lúc này Cao Phi mới dừng tay, lau máu trên mặt, chỉ vào những người khác ở trong sảnh: “Còn ai muốn báo cảnh sát nữa không?” Những người khác câm như hến, thi nhau lùi về sau, sợ đến mức chẳng dám buông tay ra chứ nói chi là báo cảnh sát. Ánh mắt lạnh lùng âm u của Hàn Kim Tuyền quét qua những người ở đây, đi thẳng về phía Diệp Băng Dung. Diệp Băng Dung không chịu nổi lùi về sau một bước, nắm lấy ông tay áo của Dương Hải Quân bên cạnh. “Cháu gái, đã lâu không gặp.” Khóe miệng Hàn Kim Tuyền nhếch lên, lộ ra một nụ cười cứng ngắc. Sắc mặt Diệp Băng Dung trắng bệch, gượng cười nói: “Chú Hàn khỏe chứ.” “Tao rất khỏe, tao đang tìm con trai tao.” Hàn Kim Tuyền lấy ra một tấm ảnh, phía trên là di ảnh trắng đen của Hàn Khắc, cơ thể Diệp Băng Dung run lên, cô nói: “Tôi… Tôi chưa từng thấy anh ta.” “Không, mày từng thấy rồi, cũng gặp rồi, đi theo tao, chú đây có chuyện muốn bàn luận với mày.” Mặt Hàn Kim Tuyền chẳng hề có cảm xúc, giọng điệu cũng lạnh băng chẳng có chút tình người nào, giống như người đứng ở đây là một xác sống vậy. Diệp Băng Dung luống cuống, cô biết chỉ cần mình ra khỏi căn phòng này thì sẽ có kết cục rất bi thê thảm, nhưng bên cạnh chỉ có mỗi Dương Hải Quân, cô lập tức tóm chặt lấy cánh tay hắn, vội la lên: “Em không thể đi với ông ta được.” Đầu Dương Hải Quân đầy mồ hôi, vội hỏi: “Hàn tiên sinh, có chuyện gì thì từ từ nói, ông nể mặt tôi…” “Mày có mặt mũi khỉ gì!” Cao Phi hất tay, nắm tóc hắn ta rồi tát bồm bộp mười mấy lần, vừa tát vừa nói: “Mày có mặt mũi gì? Hả? Cũng không tự xem lại xem mình là ai!” “Tha mạng, tha mạng!” Tóc tai Dương Hải Quân bù xù, máu tươi đầy mặt, không ngừng chắp tay xin tha, bộ dạng tinh anh vừa mới nãy còn chậm rãi phát biểu bỗng thay đổi, trở nên thê thảm hơn cả ăn mày. Cao Phi đạp mạnh mấy cái lên mặt Dương Hải Quân, cảnh cáo: “Còn dám nói nữa thì ông đây cắt lưỡi mày! Mẹ nó, sao cả ngày nay cứ gặp phải mấy tên ngu ngốc thế này không biết!” Dương Hải Quân thật sự sợ đối phương sẽ cắt đầu lưỡi mình, vội vàng ngậm miệng không nói nữa, liên tục lăn lộn lùi về phía sau. Cao Phi quét mắt hung dữ nhìn đám người một vòng: “Tốt nhất tất cả hãy ngoan ngoãn ngậm chặt miệng cho tao, ai dám gây ra động tĩnh gì thì đừng trách ông đây không khách khí, nghe rõ chưa?” Nói xong, hắn ta đi đến chỗ Diệp Băng Dung, cười nói: “Đi thôi người đẹp, đừng sợ, chúng ta ra ngoài chơi đùa một chút, ai ui, xem này, ngực cũng to phải biết!” “Đừng chạm vào tôi!” Diệp Băng Dung hất cánh tay đang sờ về phía ngực mình của Cao Phi ra, sắc mặt càng trắng bệch. Nụ cười của Cao Phi biến mất, cánh tay lập tức vung về phía mặt Diệp Băng Dung: “Con nhãi này, tưởng bản thân là thứ gì chứ!” Bên cạnh đột nhiên có cánh tay duỗi ra, tóm chặt lấy cổ tay Cao Phi.