Long uy chiến thần

Chương 672 : Đơn phương chống địch

Chu Nhược Mai đột nhiên hiểu ra: "Nghe cậu nói như thế, anh ấy thật sự không đơn giản chỉ là tướng ba sao." "Đúng vậy, có thể anh ta chính là hộ soái bảo vệ. Trận chiến ở thung lũng Ngạc Na, anh ta điều động một đám quân hung bạo, trực tiếp tiêu diệt bang Lions Gate và nhà họ Trương, đây mới chính là cách làm việc của một hổ soái vệ quốc! ”Nguyễn Tú Hằng nói. Nghe Nguyễn Tú Hằng nói như thế, Chu Nhược Mai càng tin Lê Uy Long có thể là hộ soái vệ quốc thật sự. Đồng thời, cô còn nhớ tới lần đó Thiên Thành xông vào nhà họ Chu, mọi người đều gọi Lê Uy Long là hổ soái, hơn nữa còn quỳ xuống cầu xin Lê Uy Long xuống núi đánh giặc, lúc đó cả nhà họ Sở, bao gồm cả cô, đều cho rằng Lê Uy Long và Thiên Thành đang diễn kịch! Bây giờ xem ra, có thể cô đã trách lầm anh, anh thật sự có khả năng chính là hổ soái bảo vệ! "Ngoài ra, lễ truy điệu mà Lê Uy Long tổ chức cho bố nuôi anh ta cũng vang dội khắp thành phố Quốc Hòa, tất cả binh sĩ đều đến tế bái. Mấu chốt thấy rõ, Lê Uy Long chính là hộ soái bảo vệ!” Nguyễn Tú Hằng nói. “Chờ đã, thông tin này khiến tớ quá bất ngờ, tớ phải bình tĩnh một lát.” Lòng ngực Chu Dư đập thình thịch, nếu chồng cô chính là hộ soái vệ quốc, thì cả cái Long quốc này, há chẳng phải không ai địch lại sao? "Nhược Mai, tớ thật sự ghen tị với cậu! Có một ông chồng làm hộ soái, cậu là hộ soái phu nhân, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý dưới một người trên vạn người rồi!" Nguyễn Tú Hằng nói. Lúc này, cuộc giao tranh ác liệt trong căn biệt thự vẫn tiếp diễn. Do có số lượng lớn kẻ thù ẩn nấp trong biệt thự, Hà Ngọc Lan đã dẫn năm đặc chủng tinh anh chiến đấu một mình và ở địa thế không thuận lợi, đã có hai đặc chủng tinh anh bị bắn trúng. “Mau kéo những đồng chí bị thương vào phòng trốn đi!” Hà Ngọc Lan thấy tình thế không thuận lợi, lập tức kêu những đặc chủng còn lại kéo đồng chí bị thương vào phòng trước. Nếu không, dưới sự hỗn loạn, đồng đội bị thương sẽ càng trúng đạn nhiều hơn! Lúc này, tất cả kẻ địch trong căn phòng ở tầng một đã bị tiêu diệt toàn bộ, ba đặc chủng tinh anh không bị thương nghe được mệnh lệnh của Hà Ngọc Lan liền kéo những chiến hữu bị thương vào trong một căn phòng. Hà Ngọc Lan hai tay cầm súng và liên tục bắn vào kẻ thù trên lầu để yểm hộ. Sau khi ba đặc chủng tinh anh kéo chiến hữu vào trong, chỉ còn lại Hà Ngọc Lan một mình đối phó ở trên lầu hai. Trên lầu hai, kẻ thù không ngừng xuất hiện, đều bị Hà Ngọc Lan bắn chết trước. Trong một thời gian ngắn, Hà Ngọc Lan đã càn quét đến lầu hai. Trên lầu hai, nơi đâu cũng đều có kẻ địch, bọn họ liên tục nổ súng bắn Hà Ngọc Lan. Hà Ngọc Lan bị địch vây quanh, chỉ có thể lao tới, bắn liên tục, tình thế rất nguy hiểm. Đạn không ngừng xoẹt qua người cô ta, nếu không phải cô ta phản ứng nhanh, tránh né kịp thời, thì đã sớm bị biến thành tổ ong rồi. Sau khi ba đặc chủng tinh anh đưa những đồng đội bị thương vào phòng, họ nghe thấy tiếng súng dữ dội ở tầng hai, biết rằng Hà Ngọc Lan đã đánh lên tới tầng hai. Bọn họ biết Hà Ngọc Lan chiến đấu một mình chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, lậo tức lao ra khỏi phòng, định đi hỗ trợ cho cô ta. Chính ngay lúc này, Thiên Thành dẫn thêm mười lăm đặc chủng tinh anh khác vào biệt thự. “Hà Ngọc Lan đâu!” Ngay khi Thiên Thành bước vào không nhìn thấy Hà Ngọc Lan, liền hỏi ba đặc chủng tinh anh kia. “Đội trưởng đang đánh địch ở tầng hai!” Một đặc chủng tinh anh lo lắng nói. Thiên Thành biết Hà Ngọc Lan ở trên tầng hai thì lập tức dẫn người xông lên đó. Lúc này, Hà Ngọc Lan vẫn đang quyết chiến ác liệt. Một số kẻ địch trên tầng hai đã bị cô ta bắn chết, nhưng vẫn còn rất nhiều. Bọn họ không ngừng chui ra từ các phòng, Hà Ngọc Lan đang bắn thì hai cây súng trong tay đột nhiên hết đạn! Vì kẻ thù đã chĩa súng vào cô ta, cô ta muốn thay đạn, thì đã quá muộn! Vào thời điểm quan trọng này, Thiên Thành đã dẫn binh sĩ giết đến. "Pằng Pằng Pằng" "A A A" Thiên Thành và những đặc chủng tinh anh đó liên tục bắn vào kẻ thù, kẻ thù hét lên thảm thiết rồi ngã xuống đất. Hà Ngọc Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thiên Thành dẫn người đến chi viện. Tuy nhiên, cô ta không hề nhàn rỗi, lập tức thay đạn, tiếp tục giết kẻ địch. Sau khi giết hết những kẻ địch đã lộ diện, Thiên Thành và Hà Ngọc Lan lại dẫn theo binh sĩ xông vào các phòng, giết sạch toàn bộ kẻ địch trong đó. Kết thúc trận đánh, xác địch nằm la liệt khắp nơi trong biệt thự, có thể nói là máu rửa cả căn biệt thự. Khi thu dọn trận địa, mọi người phát hiện ra có hơn năm mươi tên địch lẻn vào biệt thự. “Hà Ngọc Lan, lần này cảm ơn sự cảnh giác của cô, nếu không để hổ soái phu nhân vào biệt thự, chắc chắn khó thoát kiếp nạn rồi.” Thiên Thành nói. “Đội trưởng đội nữ đặc công như tôi, không phải chỉ có cái danh thôi đâu.” Hà Ngọc Lan nói. "Tôi biết cô rất lợi hại. Hà Ngọc Lan, cô to gan lắm, vừa rồi dám mạo danh là hộ soái phu nhân!" Thiên Thành tức giận nói. "Đây không phải là vì tôi đã giúp anh bù đắp sơ suất sao? Anh nghĩ tôi muốn đóng giả Hộ soái phu nhân sao? Nếu tôi không nói như vậy, làm sao anh lách được?" Hà Ngọc Lan tự tin nói. "Nhưng, cô giả làm hộ soái phu nhân, đợi khi hộ soái về, cô sẽ ăn nói thế nào đây? Còn nữa, đến khi hộ soái công bố thân phận, biết được sự thật hộ soái phu nhân là ai, cô có thấy ngại không?" Thiên Thành nói. "Chuyện gì tiếp theo, để sau này hãy nói. Ngoài việc đóng giả hộ soái phu nhân, tôi thật sự không nghĩ ra cách nào có thể giúp được anh." Hà Ngọc Lan nói. “Cô giả làm hộ soái phu nhân thì thôi đi, sao có thể mượn danh nghĩa hộ soái phu nhân ra lệnh cho tôi đường đường là tướng ba sao phải lái xe cho cô?” Thiên Thành lại nói. "Đã giả vờ rồi, đương nhiên phải diễn cho thật một chút! Lẽ nào đường đường là hộ soái phu nhân lại làm tài xế cho các người sao? Nếu như để tôi lái xe, Chu Nhược Mai sẽ nghi ngờ thân phận của tôi." Hà Ngọc Lan nói. "Được rồi, được rồi, tôi thật sự phục cô luôn, diễn nhập tâm như vậy mà chẳng thấy ngượng chút nào.” Thiên Thành nói. "Nếu không phải là do anh lỡ miệng, tôi có cần phải giở trò này không? Lần sau nói chuyện phải cẩn thận một chút, đừng lúc nào cũng lỡ miệng. Bằng không, tôi thật sự không giúp được anh." Hà Ngọc Lan nói. "Cô tưởng tôi muốn lắm sao! Lúc đó không phải tình thế cấp bách, thì tôi đâu có buộc miệng nói ra." Thiên Thành nói. "Được rồi, thôi nói những chuyện này đi, chúng ta có hai đồng chí trúng đạn, đang bị thương, mau chóng đưa đến bệnh viện quân ý, bảo bác sĩ Lạc chữa trị cho bọn họ!", Hà Ngọc Lan nói. “Đồng chí bị thương ở đâu?” Thiên Thành liếc nhìn xung quanh không thấy người trúng đạn phe mình đang ở đâu, nên hỏi. “Trong phòng, vừa rồi chiến đấu căng thẳng, tôi đã nhờ các đồng chí khác đứa bọn họ vào trong.” Hà Ngọc Lan nói. “Được rồi, thế mau đưa bọn họ đến bệnh viện quân y cấp cứu trước đi.” Thiên Thành nói. Thế là mọi người đi xuống lầu, định đưa hai đặc chủng bị thương đến bệnh viện quân y. Để bảo vệ hộ soái phu nhân, hôm nay trước tiên là có năm bảo vệ trúng đạn, giờ lại có hai đặc chủng tinh anh trúng đạn, tất cả là bảy người bị trọng thương. Khi xuống đến tầng một, một vài đặc chủng tinh anh đã vào phòng, sẵn sàng cõng các đồng chí bị thương ra ngoài. Chính ngay lúc này, có một kẻ địch thân dính đầy máu nằm trên tầng hai, lấy từ trong người ra một cái điều khiến một cách khó khăn, sau đó, hắn ta ấn vào nút đỏ. "Bip, bip, bip" Một âm thanh rất nhỏ vang lên trong biệt thự. Tuy lúc này có rất nhiều người, bọn họ đều tập trung chú ý vào hai vị đặc chủng bị thương, mà không nghe thấy âm thanh nhỏ đó. "Không hay rồi! Có bom trong biệt thự!" Hà Ngọc Lan luôn cảnh giác và hét lên ngay sau khi nghe thấy tiếng động. Nghe thấy Hà Ngọc Lan hét lên như vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc. “Quả bom ở đâu?” Thiên Thành hỏi. “Trong phòng ngủ chính ở tầng hai!” Hà Ngọc Lan vừa nói vừa lao lên tầng hai. “Bốn người khiêng những đồng đội bị thương ra khỏi biệt thự, những người còn lại vội vàng giúp tháo bom!” Thiên Thành lập tức ra lệnh. Nếu không phải hai vị đặc chủng tinh anh bị thương vẫn còn ở trong phòng ở lầu một chưa được chuyển đi, thì anh ta đã lập tức hạ lệnh rút lui khỏi biệt thự. Vì biệt thự dù có bị đánh bom cũng không sao. Nhưng có những đặc chủng tinh anh bị thương trong biệt thự, sẽ mất một thời gian để xử lý, vì vậy họ chỉ có thể chọn cách phá hủy quả bom. Nếu quả bom không được phá hủy, biệt thự sẽ bị nổ tung, và những người đặc chủng tinh anh bị thương cũng sẽ hi sinh. Anh ta không thể bỏ mặc bọn họ mà chạy thoát được! Nghe được mệnh lệnh của Thiên Thành, bốn vị đặc chủng tinh anh lập tức tăng tốc nhấc các đồng đội bị thương ra khỏi phòng, những vị đặc chủng tinh anh khác đi theo Hà Ngọc Lan lên tầng hai. Hà Ngọc Lan là người chạy lên lầu hai trước tiên, xông thẳng vào phòng của Chu Nhược Mai. Sau đó, lần theo âm thanh, nhanh chóng tìm ra được nơi đặt bom. Đây là một quả bom hẹn giờ, được giấu dưới giường của Chu Nhược Mai! Cô ta nằm xấp xuống đáy giường và nhìn thấy quả bom hẹn giờ này, chỉ 10 giây trước khi nổ! Chỉ trong 10 giây, không thể tháo bom! Thời gian do đối phương thiết lập chỉ là 20 giây kể từ khi nhấn nút. Ở giây thứ 20, nếu kẻ địch chưa bị tiêu diệt hết và muốn rút lui, thì thời gian đó là đủ để cho bọn họ dùng. Họ muốn giết Chu Nhược Mai, hộ soái phu nhân của Long quốc, khiến cho tinh thần của Lê Uy Long bị xao nhãng. Cho nên, căn bản sẽ không để dư thời gian cho đám người Hà Ngọc Lan tháo bom. Theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, nếu Chu Nhược Mai vào biệt thự mà ám sát không thành, thì bước cuối cùng sẽ cho nổ bom, cùng chết chung một thể! Do Hà Ngọc Lan biết trước biệt thự đang gặp nguy hiểm nên nhiệm vụ ám sát Chu Nhược Mai của kẻ địch đã thất bại. Ngay cả khi chúng không thể nổ chết hộ soái phu nhân, thì cũng có thể giết được tướng ba sao Thiên Thành, khiến Long quốc khuyết đi một mãnh tướng, bọn họ sẽ không uổng chuyến này, lập được đại công. Phải mất 10 giây từ khi Hà Ngọc Lan khi thấy âm thanh tới khi tìm được nơi đặt bom. Bây giờ chỉ còn chưa đầy 10 giây nữa, cô không còn nhiều thời gian! “Quả bom sắp nổ rồi, đừng qua đây, quay lại đi!” Hà Ngọc Lan lo lắng hét lên khi nhìn thấy những đặc chủng tinh anh ồ ạt chạy tới. Cùng lúc đó, cô ta nhanh chóng nhặt quả bom hẹn giờ lên, phóng nhanh tới cửa sổ, trực tiếp phá cửa sổ, từ trên lầu hai nhảy xuống! Cô ấy sẽ mang quả bom hẹn giờ này đến một nơi an toàn bên ngoài biệt thự và cho nó phát nổ!