Long uy chiến thần

Chương 658 : Hạnh tai lạc họa

Sau vài đợt bom đạn, nước Liệp Ưng và Cự Hùng dừng tấn công. Mấy đợt tấn công này đa số đều bị tuyến phòng ngự của Long Quốc chặn lại, căn cứ quân sự quan trọng thì không bị sao cả, chỉ có một vài toà nhà không quan trọng lắm ở Bắc Giang bị sụp. “Tổng đốc, nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng dám to gan tấn công thành phố của chúng ta, chúng ta cũng lấy cứng chọi cứng, dùng bom của chúng ta đánh trả chúng đi!” một vị tướng nói. “Không thể làm thế!” Lê Uy Long nói. “Tại sao?” Tướng lĩnh kia hỏi. “Vì nếu như chúng ta cũng dùng bom đạn để đánh nước chúng, chắc chắn sẽ có nhưng dân thường vô tội thương vong, chúng ta sẽ trở thành những kẻ điên rồ vì chiến tranh, trở thành tội đồ của chiến tranh, dù là nước địch nào thì dân thường cũng vô tội, chúng ta chỉ cần tiêu diệt địch xâm phạm là được rồi.” Lê Uy Long nói. “Nhưng bọn chúng đã dùng bom đạn để tấn công dân thường nước ta!” Vị tướng kia nói. “Chúng là chúng, chúng ta không giống chúng, chúng ta là người nhân nghĩa, hoa tiêu của chúng ta là tiêu diệt kẻ xâm phạm chứ không phải là cho nổ chết những dân thường kia.” Lê Uy Long nói. “Vâng, mạt tướng hiểu rồi!” Vị tướng kia nói. Vì nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng đã phía chiến thần hàng đầu của chúng ra công tiến Long Quốc, tiếp theo đây, to bắt đầu nghiên cứu cách đánh trả với các vị tướng. Nơi trú ẩn không kích chật ních người, một mớ hỗn độn, người của nhà họ Chu, họ Trần, họ Phan cũng cùng ở chung một hầm trú ẩn với Chu Nhược Mai. “Ha ha, vừa mới nhận được tin tức mới nhất, tập đoàn Galaxy đã bị tên lửa của đối phương tiêu diệt, biến thành đống gạch vụn!” Phan Thiên xem tin tức vừa đăng trên điện thoại vừa phá lên cười. Bởi vì, nhà họ Phan và tập đoàn Galaxy có thù với nhau, bây giờ tập đoàn Galaxy bị sụp đổ, hắn ta đương nhiên rất hả hê. Tập đoàn Galaxy chính là thương nghiệp đế vương bậc nhất thành phố Đà Lạt, những người có mặt ở đó nghe tin tập đoàn Galaxy sụp đổ, bỗng chốc kinh ngạc, bàn luận xì xào: "Không ngờ chiến tranh vừa bắt đầu, tập đoàn Galaxy lại bị phá hủy!" "Phải! Tập đoàn Galaxy có giá trị thị trường năm trăm hai mươi lăm nghìn tỷ, bị phá hủy trong tích tắc như thế, đúng là tổn thất nặng nề rồi!" "Ài, Chu Nhược Mai mới chỉ giữ chức chủ tịch tập đoàn Galaxy chưa đầy ba tháng, vì một trận chiến, mà đã khiến cô ấy bốc hơi tất cả." "Trước đây khi chúng tôi tái ký hợp đồng với cô ấy, cô ấy sống chết không chịu tăng giá. Bây giờ tập đoàn Galaxy đã bị thổi bay. Xem sau này cô ấy còn làm sao hống hách được nữa!" Mọi người có người thì thở dài, có người thì cười trên nỗi đau của người khác. Còn Ngô Vy và những công nhân ở tập đoàn Galaxy khi nghe nói tập đoàn bị sụp đổ thì vô cùng chán nản. Tập đoàn Galaxy bị phá hủy đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ bị thất nghiệp. Mọi người thấy nhiều người cười trên nỗi đau của người khác như thế, trong lòng lại càng thêm không phục, bây giờ kẻ thù lớn đang ở trước mắt, không ngờ lại có một số người lại lấy việc tập đoàn Galaxy sụp đổ ra làm niềm vui? Chẳng phải nên căm thù kẻ địch mới đúng sao? Mặc dù Chu Nhược Mai biết chiến tranh luôn có cái giá của nó, nhưng khi nghe tin tập đoàn Galaxy bị sụp đổ, ít nhiều cũng cảm thấy có chút đau lòng. Mặc dù Tập đoàn Galaxy đã được chủ tịch chiến hữu của Lê Uy Long giao cho cô nắm quyền quản lý, nhưng suy cho cùng, cô cũng đã kinh doanh tập đoàn này được một khoảng thời gian, nó cũng là tâm huyết của cô. Thấy những người kia hả hê, cô cũng chẳng thèm quan tâm nữa, bởi vì cô cũng biết, bản thân gần đây gây thù chuốc oán rất nhiều. “Chu Nhược Mai, tôi muốn biết tập đoàn Galaxy bị sụp đổ rồi, cảm giác của cô hiện tại thế nào?” Phan Thiên bước lên, có ý trêu chọc hỏi. Chu Nhược Mai không muốn nói chuyện với một kẻ ti tiện tiểu nhân như Phan Thiên, nên cứ phớt lờ hắn ta. Lúc này, Trần An Huy và Chu Lệ Ngọc cũng đi tới. Người nhà họ Chu cũng đi theo. "Chu Nhược Mai, chắc cô nằm mơ cũng không ngờ tập đoàn Galaxy của cô sẽ sụp đổ chứ, sau này, tôi xem cô làm sao còn hống hách được nữa!" Trần An Huy nói. “Hì hì, chủ tịch cao cao tại thượng của tập đoàn Galaxy thoáng chốc đều biết thành hư không, đúng là báo ứng!” Chu Lệ Ngọc chế nhạo. "Đúng vậy! Trước đây ỷ mình là chủ tịch tập đoàn Galaxy thì mất hết tính người, bây giờ không còn tập đoàn nữa, tuyệt đối đừng đến xin làm công ty của nhà họ Chu!" Thúy Họa lạnh lùng nói. "Chu Nhược Mai, chắc cô cũng không ngờ cô có ngày hôm nay chứ, sớm biết có ngày này, hà tất lúc đầu làm như thế? Làm người không nên quá tuyệt tình, phải chừa cho mình một con đường lui. Lúc đầu cô đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Chu chúng tôi, bây giờ biến thành đứa con không nhà để về rồi, chắc là hận đến tím gan rồi nhỉ?” Bà Hoàng cũng châm chọc nói. Chu Nhược Mai hoàn toàn không ngờ rằng, sau khi tập đoàn Galaxy của cô bị sụp đổ lại có nhiều người giậu đổ bìm leo như thế! "Tập đoàn Galaxy bị nổ, các người vui mừng như thế, tôi muốn hỏi các người, các người còn là người Long quốc không? Tôi nói cho các người biết, cho dù tôi không còn tập đoàn Galaxy, tôi vẫn còn biệt thự Tinh Nguyệt có thể ở, sẽ không về nhà họ Chu! Chưa kể, tôi bán biệt thự Tinh Nguyệt rồi, cũng bán được không ít tiền, không phải không còn gì giống như các người nói!" Chu Nhược Mai nói. Lời nói vừa thốt ra, bỗng chốc đều khiến mọi người im bặt, đúng vậy, biệt thự Tinh Nguyệt của người ta có thể bán được hơn ba trăm năm mươi tỷ, sao có thể nói là không còn gì cả? Giờ đây, bọn họ đang âm thầm cầu nguyện, tên lửa của kẻ địch có thể cho nổ tung biệt thự Tinh Nguyệt của Chu Nhược Mai luôn thì tốt. “Đừng hống hách như thế, nói không chừng lát nữa biệt thự Tinh Nguyệt của cô cũng nổ tung!” Trần An Huy nói. "Ha ha, anh thật sự muốn biệt thự Tinh Nguyệt của tôi bị ném bom như vậy, lẽ nào anh không lo lắng hỏa tiễn của kẻ địch sẽ không làm cho nhà họ Trần của anh nổ banh chành sao? Bom đạn không có mắt, không chỉ nổ mỗi biệt thự của tôi không đâu! " Trần An Huy đột nhiên trở nên căng thẳng, bắt đầu lo lắng nhà mình cũng sẽ bị nổ tung. Bà Hoàng nói: “Bất kể nói thế nào, tập đoàn Galaxy của cô cũng nổ rồi, cô có biết thự, thì cũng chỉ là ngồi dưng ăn hoang mà thôi, vậy mà cô không hề lo lắng chút nào à?”. "Tập đoàn Galaxy bị nổ, nhưng tài khoản của tập đoàn vẫn còn trong ngân hàng, đợi chiến tranh kết thúc, tôi có thể xây dựng lại tập đoàn, các người vội hả hê như vậy làm gì, yếu trâu còn hơn khỏe bò, các người không hiểu sao?" Chu Nhược Mai lại nói.