Long uy chiến thần

Chương 641 : Có nỗi khổ khó nói

“Tôi chỉ dạy cậu văn hoá bình thường, cậu lên làm tướng ba sao cũng không liên quan tới tôi mấy, đây là công lao cậu tự mình giành được trong quân doanh và chiến trường.” Lê Hồng Ngọc nói. “Tuy nói thế, nhưng ngoài dạy em tri thức phổ thông thì cô còn truyền đạt cho em lòng yêu nước mà tinh thần, đạo đức, những điều này đều rất quan trọng đối với sự trưởng thành của em.” Lê Uy Long nói. “Tôi rất tò mò, làm thế nào mà cậu thành tướng ba sao thế?” Lê Hồng Ngọc hỏi. “Cũng như cô nói, em chiến đấu giết địch trên chiến trường, lập được chiến công, dần dần trở thành tướng ba sao.” Lê Uy Long nói. “Vậy trước kia sao cậu không nói cho tôi cậu là tướng ba sao, tại sao bây giờ nói nói?” Lê Hồng Ngọc hỏi. “Vì em phải khiêm tốn! Vả lại, em sợ em nói thì cô không tin, một người ở rể thì sao có thể là tướng ba sao được!” Lê Uy Long nói. “Tôi biết cậu không phải người thích chém gió, cậu nói thì chắc chắn tôi sẽ tin! Đúng rồi, vợ cậu biết chuyện chứ?” Lê Hồng Ngọc hỏi. “Vâng, một thời gian trước, em đã nói cho cô ấy!” Lê Uy Long nói. “Vậy cô ấy tin không?” Lê Hồng Ngọc hỏi. “Có.” Lê Uy Long nói. “Tin là tốt. Lần này tôi khôi phục chức vị, trở lại trường học, có phải do cậu giúp đỡ không?” Lê Hồng Ngọc là người thông mình, đoán được rằng mình khôi phục chức vị chắc chắn là do tướng ba sao như Lê Uy Long giúp đỡ, bởi vì trước kia Lê Uy Long cũng từng nói với cô, nhất định sẽ để cô về lại trường làm giáo viên. “Phải.” Lê Uy Long thừa nhận. “Vậy thì cảm ơn cậu nhé. Nếu như không có cậu giúp thì cả đời này chắc tôi cũng không còn cơ hội về lại trường nữa.” dl nói. “Cô Lê Hồng Ngọc đừng khách sáo thế, người giáo viên ưu tú như cô sao lại có thể để mai một được.” Lê Uy Long nói. “Vĩnh Thiên, tôi có một câu muốn hỏi cậu.” Lê Hồng Ngọc nói. “Câu gì, mời cô cứ nói.” Lê Uy Long nói. “Chỉ là, cậu thấy Lưu Bảo Thông thế nào?” Lê Hồng Ngọc hỏi. Lúc này, Lưu Bảo Thông không ở trên xe Lê Uy Long, Lê Uy Long là người tự lái xe đưa Lê Hồng Ngọc tới trường, trên xe chỉ có một mình Lê Hồng Ngọc, mà Lưu Bảo Thông lái theo một chiếc xe díp đằng sau. Vì thế, Lê Hồng Ngọc mới hỏi một câu như thế trên xe. “Lưu Bảo Thông hả! Là một người thẳng thắn, có trách nhiệm, y thuật cao minh, là người đáng để gửi gắm cả đời.” Lê Uy Long biết Lưu Bảo Thông và Lê Hồng Ngọc đang yêu nhau, đương nhiên sẽ không nói xấu anh ta. Đương nhiên, Lưu Bảo Thông cũng chẳng có gì xấu mà nói. “Lời cậu nói đúng là ý tứ đấy! Đáng để gửi gắm cả đời là thế nào?” Lê Hồng Ngọc đỏ mặt. “Cô Lê Hồng Ngọc, không phải cô với Lưu Bảo Thông đang yêu nhau sao? Ý của tôi thì cô hiểu mà! Nói chung, Lưu Bảo Thông giống với em, là trực nam mạnh mẽ, cái gì cũng tốt!” Lê Uy Long nói. “Ai bảo là tôi với anh ta đang yêu nhau? Nào có chuyện đó!” Mặt Lê Hồng Ngọc càng đỏ hơn. “Cô Lê Hồng Ngọc, cũng không phải trẻ con nữa, có gì mà ngại đâu? Cô xem, học sinh của cô còn kết hôn ba năm rồi đây. Gặp được người tốt thì gả thôi!” Lê Uy Long nói. “Cậu ý gì thế, nói như kiểu tôi không lấy được chồng ấy.” Lê Hồng Ngọc nói. “Em không có ý đó, em chỉ sốt ruột muốn uống rượu mừng của hai người thôi.” Lê Uy Long nói. “Không nói chuyện này nữa, nói về cậu đi, sao kết hôn ba năm rồi mà vẫn chưa định có con thế?” Lê Hồng Ngọc hỏi. Lê Uy Long có nỗi khổ khó nói, trước kia vì mình chịu uất ức, không có cơ hội tạo em bé, nhưng bây giờ có cơ hội rồi, nhưng mỗi lần muốn thì lại có chuyện bất ngờ xảy ra.