Long uy chiến thần

Chương 258 : Giành lại kỷ vật

Ánh Hạ là một người có trách nhiệm và hoài bão lớn. Cô ấy từ lâu đã muốn thể hiện những tham vọng của mình, nhưng chưa từng có cơ hội cho đến ngày hôm nay. Bây giờ khi đã được chính thức nhậm chức, cô chắc chắn sẽ từ từ thực hiện những hoài bão của mình. Nếu cô giống như ngày xưa, không có quyền lực và quá rụt rè thì sẽ không bao giờ làm được những việc lớn. Ánh Hạ vừa kết thúc cuộc họp, ngay sau khi trở lại văn phòng, một trợ lý đã vội vã xuống báo cáo với cô, nói rằng Lê Uy Long đã đến để gặp cô. Ánh Hạ rất ngạc nhiên khi biết Lê Uy Long sẽ đến gặp mình. Cô đang định thông báo với anh rằng mình đã trở thành giám đốc mới của Sở cảnh sát, nhưng cô không ngờ anh ta đã đến nhanh như thế. Nếu Lê Uy Long đã cất công đến đây, Ánh Hạ chắc chắn phải gặp anh ta. Vì vậy cô đã yêu cầu cấp dưới của mình cho phép Lê Uy Long trực tiếp đến văn phòng để gặp cô. Lê Uy Long đến nơi thấy Ánh Hạ đang ngồi yên lặng trong văn phòng của giám đốc thì nói một cách hóm hỉnh: "Thấy rồi chứ? Tôi đã đoán thì chỉ có chuẩn thôi! Xem ra cô đã thực sự trở thành giám đốc Sở cảnh sát nhỉ, chúc mừng nhé!!" "Vĩnh Thiên, tôi cũng đang định thông báo cho anh biết đây, làm sao anh có thể đoán được hay vậy?" Ánh Hạ tò mò hỏi. "Tôi biết bói toán mà, chỉ cần bấm vài ngón tay là biết ngay!", Lê Uy Long nói. "Nếu vậy, anh có thể xem giúp tôi xem chừng nào tôi sẽ có bạn trai được không?" Ánh Hạ thản nhiên nói. "......" Lê Uy Long bỗng toát mồ hôi đầm đìa, "Tôi tưởng cô không muốn kết hôn?" "Tôi ghét kết hôn thật, chỉ là đang muốn thử xem anh có thực sự giỏi bói toán không thôi, sao hả, anh đoán được chứ?" Ánh Hạ nói. "Tôi chỉ có thể đoán được những chuyện công việc, không phải là hôn nhân." Lê Uy Long dĩ nhiên không thể đoán được khi nào Ánh Hạ có bạn trai, nên anh chỉ có thể viện cớ như vậy. "Được, vậy tôi không muốn nói chuyện đó với anh nữa, bây giờ tôi đang rất bận. Mà... hôm nay anh đến tìm tôi có chuyện gì không?", Ánh Hạ hỏi. "Tôi đến để lấy lại đoản kiếm của mình." Lê Uy Long nói. Sau khi anh sử dụng thanh kiếm bảo vật của cha mình để tiêu diệt Thất bang sát thủ lần trước ở biệt thự, Ánh Hạ đã lao tới và lấy nó làm vũ khí. Đó là bảo vật của cha anh, anh nhất định phải gìn giữ thật cẩn thận. Vì vậy anh đã đến tìm Ánh Hạ để lấy lại thanh kiếm, đồng thời muốn xem xem cô đã thực sự trở thành Giám đốc Sở cảnh sát hay chưa. "Thanh kiếm đó của anh là hung khí giết người, tôi không thể trả lại nó cho anh được, đề phòng trường hợp anh lại dùng nó để giết người một lần nữa." Ánh Hạ từ chối ngay tắp lự. "....." Lê Uy Long không ngờ Ánh Hạ vẫn chưa để yên cho chuyện này. Dù sao anh cũng chính là người đã giúp cô ngồi vào vị trí giám đốc này, cô ấy đâu cần qua cầu rút ván như thế chứ? Tuy nhiên, Lê Uy Long hiểu rằng Ánh Hạ không hề biết anh là người đã bí mật giúp đỡ cô. Thanh kiếm đó thực sự là một vũ khí giết người nguy hiểm, nếu có thể sẵn sàng trả lại nó cho anh thì không giống với tính cách của cô ấy chút nào! "Cô biết đấy, thanh kiếm đó là vũ khí mà cha tôi đã từng sử dụng để giết kẻ thù trên chiến trường ngày trước. Nó là di vật của cha tôi, đồng thời cũng là bảo vật của dòng họ. Tôi thực sự muốn lấy lại làm kỷ niệm. Cô có thể làm ơn trả lại cho tôi không?" Lê Uy Long khẩn khoản. "Nhưng, tôi biết phải làm gì nếu anh lại giết người bằng con dao này một lần nữa? Chẳng phải như thế đồng nghĩa với việc tôi đã cung cấp cho anh hung khí giết người sao?", Ánh Hạ cau mày nói. "Không phải cô cung cấp cho tôi vũ khí, mà là đang trao trả đồ vật về đúng với chủ nhân của nó! Đây là chuyện một cảnh sát nên làm mà." Lê Uy Long nghĩ rằng sau khi trải qua nhiều phen sinh tử với Ánh Hạ, cô sẽ có thể cởi mở với anh hơn một chút. Nhưng lúc này xem ra đối với cô ấy, Lê Uy Long vẫn là một người dưng. Để lấy lại thanh kiếm của bố, có lẽ anh chuẩn bị phải đôi co với cô ta. "Thanh kiếm của anh là một vật phẩm nguy hiểm. Giờ nó đã nằm trong tay tôi, đừng nghĩ đến việc lấy lại nữa." Ánh Hạ nói gay gắt. "Sao đây? Cô muốn tôi phải ra tay lấy lại nó phải không?" Lê Uy Long hỏi. "Chẳng qua cũng chỉ là một thanh kiếm cùn, tôi giữ nó cũng chẳng ích gì! Tôi sẽ bán nó đi làm phế liệu." Ánh Hạ vẫn không chịu thỏa hiệp.