Long uy chiến thần
Chương 252 : Tại lương gia
Thế thì ưu tiên hàng đầu bây giờ là tắm gội sạch sẽ, thơm tho đã! Rồi mọi chuyện ắt sẽ từ từ mà đến!
...
Lúc này, tại nhà họ Lương…
Khi Lương Trọng đi làm về, ông ta thấy bà vợ, Diễm Châu, đang an ủi đứa con trai độc nhất đang khóc lóc, Lương Tuấn Thịnh.
"Tại sao con lại khóc lóc như thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?" Lương Trọng hỏi.
"Bố ơi, con bị đánh." Lương Tuấn Thịnh mặt mũi sưng vác, nhòe nhoẹt nước mắt, cất tiếng nói bằng một giọng khác thường.
Vì đã nếm đòn của Lê Uy Long trong nhà hàng Grand Hyatt, mấy chiếc răng, gồm cả răng cửa của hắn cũng bị văng ra ngoài nên giọng điệu của Lương Tuấn Thịnh lúc này thật vô cùng kỳ quái!
"Kẻ nào lại dám to gan đánh con?" Lương Trọng sửng cồ ngay lập tức.
"Là gã con rể ôsin nổi tiếng của gia đình họ Chu, Lê Uy Long, đã đánh con." Lương Tuấn Thịnh rấm rứt khóc.
"Lê Uy Long? Tại sao hắn ta lại đánh con?" Lương Trọng hỏi.
Thực tế thì ông ta không hề biết Lê Uy Long trước đó. Nhưng đám cưới giật gân làm rung chuyển cả thành phố Đà Lạt và buổi lễ phúng điếu hoành tráng ở nghĩa trang Minh Thọ hai ngày trước đã cho ông ta biết về Lê Uy Long, một tên con rể ăn hại nổi tiếng trong thành phố.
"Hôm nay con đến khách sạn Grand Hyatt để ăn trưa với một số người bạn và tình cờ gặp lại giáo viên chủ nhiệm cũ của con là Lê Hồng Ngọc. Cô ta và Lê Uy Long cũng đến đó ăn. Lê Uy Long đã buộc con phải quỳ xuống trước mặt Lê Hồng Ngọc để thừa nhận sai lầm của mình. Con thà chết chứ nhất định không chịu làm nên hắn đã đánh con tới khi con răng con gần như rụng hết... " Lương Tuấn Thịnh gào lên khóc thật to.
Tất nhiên, hắn sẽ không đề cập đến chuyện đã xúc phạm cô giáo cũ của mình như thế nào đến mức cô giáo phải tức giận phản kháng, cũng như tránh tầm quan trọng của vấn đề, nói rằng Lê Uy Long buộc hắn ta phải quỳ xuống và thừa nhận sai lầm của hắn.
"Tại sao Lê Uy Long lại buộc con phải quỳ xuống và cúi đầu trước Lê Hồng Ngọc để thừa nhận sai lầm của con?" Lương Trọng tiếp tục hỏi.
"Lê Uy Long cũng là học sinh của Lê Hồng Ngọc, khóa đầu tiên cô ta dạy. Hắn hẳn đã nghe Lê Hồng Ngọc nói về việc Kiều Vy nhảy khỏi tòa nhà làm cô ta bị đuổi việc nên mới buộc con phải quỳ xuống và cúi đầu trước Lê Hồng Ngọc." Lương Tuấn Thịnh rền rĩ khóc.
Lương Trọng nghe xong ngẫm nghĩ một lúc lâu. Ông ta nghe nói hai ngày trước, Minh Hải và hơn 10.000 binh sĩ không rõ nguồn gốc đã tham gia vào lễ phúng điếu người cha nuôi của Lê Uy Long. Vậy thì lai lịch của Lê Uy Long này chắc chắn không hề đơn giản!
"Vậy tại sao con không quỳ xuống và thừa nhận sai lầm của mình?" Lương Trọng hỏi.
"Bố ơi, địa vị của bố trong thành phố Đà Lạt này cao đến thế nào! Là con trai của bố, làm sao con có thể quỳ xuống cúi đầu xin lỗi một người phụ nữ đã bị đuổi việc như thế? Nếu con quỳ xuống thì còn đâu là mặt mũi của bố nữa? Hơn nữa nếu con thừa nhận lỗi lầm của mình thì chẳng phải là con đã thừa nhận việc Kiều Vy nhảy ra khỏi tòa nhà là do con sao? Điều đó cũng có nghĩa là thừa nhận bố đã bí mật ra lệnh cho Lê Hồng Ngọc bị đuổi việc! Vì vậy con thà chết còn hơn đầu hàng hắn!" Lương Tuấn Thịnh nói hùng hồn.
"Con nói rất đúng! Con đã làm một việc vô cùng đúng đắn! Con thật xứng đáng là con trai của ta!" Lương Trọng khen ngợi.
"Anh, Lê Uy Long đã đánh con trai của chúng ta thành ra thế này! Anh nhìn xem, cả hàm răng của con gần như rụng hết. Anh phải có trách nhiệm đòi lại công bằng cho con và trừng phạt Lê Uy Long làm sao cho bõ! Nếu không, em thật không thể nuốt trôi cơn giận này!" Diễm Châu giận dữ nói.
"Vâng! Bố ơi, răng của con rụng hết mất rồi. Xấu thế này làm sao con dám ra ngoài gặp ai! Làm sao con có thể đi tìm hiểu ai để cưới một người vợ về sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường cho Lương gia chúng ta nữa!" Lương Tuấn Thịnh càng nói càng giả vờ khóc to.
Hắn khóc vì hàm răng của hắn giờ gần như gãy hết. Ở tuổi này, răng đã rụng thì làm sao mà mọc lại, chỉ có thể trồng lại cả hàm mới được. Hắn càng nghĩ càng căm hận trong lòng.
"Tôi sẽ sớm dọn dẹp sạch sẽ hắn sau khi tôi điều tra thêm về hắn. Nhất định hắn sẽ phải lãnh một bài học thích đáng!" Lương Trọng nói một cách quyết liệt.
Hôm nay Lê Uy Long đã triệu tập một cuộc họp đột xuất với những yếu nhân trong thành phố, nhưng Lương Trọng không được gọi đến tham dự, vì vậy hắn không biết rằng Lê Uy Long hiện tại đang là Trưởng đoàn kiểm tra của Ban tổ chức Trung ương.
Tuy nhiên, từ đám cưới giật gân và lễ tưởng niệm hoành tráng ở thành phố Đà Lạt hai ngày trước đó của Lê Uy Long, hắn đã lờ mờ cảm thấy rằng Lê Uy Long chắc chắn không phải là một người bình thường.
"Lê Uy Long chỉ là một gã con rể ăn bám, vô tích sự của nhà họ Chu thì anh còn cần điều tra gì thêm về hắn nữa?" Diễm Châu tức giận hỏi.
"Em không hiểu chuyện này đâu. Khi nào xong xuôi thì tôi sẽ nói. Tôi tự có cách riêng của mình về chuyện này, em đừng xen vào mà gây thêm rắc rối cho tôi." Lương Trọng nói.
...
Lúc này, tại biệt thự đồi Mây...
Chu Nhược Mai cuối cùng cũng tắm xong và ngồi xuống bên giường. Cô đang đợi, đợi Lê Uy Long gõ cửa lần nữa.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
28 chương
10 chương
700 chương
711 chương
92 chương
201 chương
6 chương
51 chương