Long uy chiến thần
Chương 210 : Hối hận muộn màng
Tạ Ngọc Liên, Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình, Trương Minh Thành và những tù nhân khác đã được áp giải ra khỏi xe. Họ trông thấy rằng mình đang bị bao vây bởi vô số binh lính, bên cạnh đó còn có cả những cựu chiến binh đang cau có. Cả Minh Hải và Lưu Bảo Kim cũng có mặt ở đây. Tất cả đều nhanh chóng trở nên tái nhợt và run rẩy.
Đặc biệt là Trương Minh Trí và Lưu Bảo Thục, hai kẻ đã trực tiếp giết chết Dương Văn Diệp bằng những đòn chí mạng. Khi nhìn thấy ngôi mộ của ông Dương sừng sững ngay trước mặt, bức ảnh chân dung của ông treo ở chính giữa, đôi chân của những người này đều run lên bần bật và dường như không thể nào đứng vũng được.
Chứng kiến những đội ngũ hùng hậu đứng xung quanh mình lúc này, bọn chúng đều có linh cảm chẳng lành, biết rằng mình sắp phải đối mặt với một thảm họa diệt vong.
"Phong Thành, tại sao cả con cũng bị bắt?" Tạ Ngọc Liên bất chợt trông thấy người con trai cả của mình – một người nằm trong ban lãnh đạo của thành phố, cũng đã bị bắt và đang được áp giải xuống từ chiếc xe bên cạnh, bà ta không thể tin vào mắt mình.
Tạ Ngọc Liên đã hy vọng rằng con trai mình có thể đứng ra giải cứu bản thân và những thành viên khác của Trương gia, nhưng không ngờ đến chính ông ta cũng đã bị bắt!
"Mẹ còn hỏi con nữa sao? Mẹ đi mà hỏi thằng cháu đích tôn của mẹ ấy!! Có bao nhiêu người thì nó không giết, lại đi giết cha nuôi của Lê Uy Long làm gì? Chuyện đã đến nước này rồi, còn không mau xin lỗi họ đi! Nếu mẹ không làm được điều đó thì tất cả chúng ta sẽ chết!" Trương Minh Thành giận dữ gào lên.
Ông ta biết rằng mình rơi vào tình thế này, âu cũng đều là do gia đình liên lụy!
Nếu ngay từ đầu họ không nhắm vào Lê Uy Long, họ sẽ không yêu cầu ông ta gọi cho Hoàng Minh Yên để lên kế hoạch giết người. Nếu ông ta không vì gia đình mà nhúng tay vào chuyện này thì đã không phải đào tẩu gì cả, và đương nhiên cũng sẽ không bị bắt.
"Tất cả đều là lỗi của tên nghiệt tử Trương Minh Trí. Nếu nó làm mấy chuyện xằng bậy ở bên ngoài và giết chết Dương Văn Diệp, chúng ta sẽ không rơi vào thảm cảnh như thế này." Tạ Ngọc Liên từ đầu đến cuối luôn một mực bảo vệ cháu đích tôn Trương Minh Trí của mình. Chỉ đến khi sắp chết, bà ta mới nhận ra rằng mình đã sai lầm.
"Bà ơi, cháu không ngờ là chỉ giết một lão già lại gây ra thảm họa như vậy! Nếu biết trước, dù có một trăm lá gan cháu cũng không dám!" Trương Minh Trí khóc lóc nói.
"Tất cả im ngay! Giờ không phải lúc các người được phép nói!!" Lê Uy Long lạnh lùng quát lớn.
“Lê Uy Long, cậu định làm gì chúng tôi?" Phan Hoài Lan run rẩy hỏi.
Lê Uy Long không trả lời Phan Hoài Lan, chỉ quay lại nói với Chu Nhược Mai, Ánh Hạ, Ngô Vy, Nguyễn Tú Cẩm cùng với bố mẹ vợ mình và những người khác: "Mọi người hãy ra ngoài trước đợi tôi!"
Lê Uy Long sắp xử tử tất cả những kẻ giết người và tội nhân này, anh không muốn để cho Dư Hân và những người khác phải chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này.
"Vĩnh Thiên, không lẽ anh định sẽ bí mật xử tử tất cả bọn họ sao?" Ánh Hạ ngạc nhiên hỏi.
"Không phải là một vụ hành quyết bí mật, mà là một phiên tòa công khai, một cuộc hành quyết công khai. Đại úy Minh Hải, sĩ quan Lưu và tất cả các đồng đội cũ của cha tôi đều có mặt, họ sẽ làm chứng cho vụ hành quyết này và tìm kiếm công lý cho cha tôi." Lê Uy Long ôn tồn nói.
"Vậy tại sao anh không muốn để chúng tôi xem?" Ánh Hạ hỏi.
"Chuyện này cũng không có gì tốt đẹp, tốt nhất là không nên nhìn làm gì!”, Lê Uy Long nói.
"Được rồi, vậy thì đi thôi." Ánh Hạ thực sự đã từng chứng kiến nhiều cuộc xử tử tù nhân, chuyện giết chóc này thực sự không có gì hay ho cả.
Nếu Lê Uy Long đã không muốn cô và những người khác xem nó, cô cũng không cần xem làm gì.
Còn Chu Nhược Mai, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm thì thực sự không dám nhìn những cảnh tượng đáng sợ đó, vì vậy họ đã nhanh chóng rời đi cùng với Ánh Hạ.
Khi Tô Ánh Tuyết nhìn thấy tất cả những người liên quan đến cái chết của Dương Văn Diệp đều đã trở thành tù nhâ, ngay cả giám đốc Hoàng Minh Yên của Sở cảnh sát và bí thư thành ủy Đà Lạt Trương Minh Thành cũng đã bị bắt giữ, bà vô cùng kinh sợ nên dĩ nhiên cũng chẳng dám ở lại đây lâu. Bởi chính bà cũng có một phần liên quan đến cái chết của ông Dương trước đây, bà thực sự lo lắng rằng mình sẽ là người tiếp theo bị bắt giữ.
Vì vậy, Tô Ánh Tuyết nhanh chóng cùng Chu Hòa đi ra ngoài.
Sau khi Chu Nhược Mai và những người khác đều đã bước ra khỏi nghĩa trang, Lê Uy Long lạnh lùng nói với đám tù nhân: "Hôm nay sẽ là ngày chết của tất cả các người."
" Lê Uy Long, ngươi rốt cuộc là ai?" Trước khi chết, Hoàng Minh Yên thực sự muốn biết thân thế thật của Lê Uy Long và lý do tại sao anh có thể dễ dàng điều động cả một quân đoàn hùng hậu như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
44 chương
87 chương
38 chương
36 chương
10 chương