Long uy chiến thần

Chương 208 : Cựu chiến binh hội ngộ

Mọi người nhìn lên và thấy rằng một nhóm cựu chiến binh mặc quân phục cũ đang bước đến thì hết sức kinh ngạc! Chứng kiến cảnh tượng xúc động này, ngay cả một Tổng tư lệnh sắt đá như Lê Uy Long cũng vô cùng cảm động và bỗng tràn đầy nhiệt huyết. Họ chính là những người đồng đội cũ của Dương Văn Diệp. Theo bài điếu văn của họ lúc nãy, tên đơn vị chiến đấu trước đây của ông Dương đã được đọc lên. Vì vậy Lê Uy Long có thể lập tức nhận ra đó là những đồng đội cũ của cha mình. Sự xuất hiện của Lưu Bảo Kim và Minh Hải đều đã nằm trong dự đoán của Lê Uy Long, nhưng những đồng đội cũ của bố, những người đã phải vượt một quãng đường vô cùng xa xôi để đến đây tham dự lễ viếng, hoàn toàn khiến anh bất ngờ và xúc động. Tuy nhiên, anh cũng đoán ngay rằng hẳn là Thiên Thành đã thông báo cho họ. Anh đã giao toàn bộ việc chuẩn bị lễ tưởng niệm này cho Thiên Thành, nếu anh ta không thông báo, các đồng chí cũ của cha anh sẽ không thể biết được việc này mà tìm đến bởi họ sống ở những nơi quá xa. Những vị cựu chiến binh tuổi cao sức yếu, những người đã từng cùng cha anh trải qua sinh tử hôm nay cũng có mặt để bày tỏ lời chia buồn. Đối với Lê Uy Long mà nói, đó là một điều vô cùng đáng quý! Nếu như cha anh ở trên trời có thể biết được những người bạn già của mình cũng đã đến, hẳn là ông sẽ cũng sẽ cảm động lắm! Hầu hết các cựu chiến binh này đều đã ngoài 60 tuổi và có những người có lẽ đã 70. Dù vậy những tác phong và lời nói của họ vẫn rất mạnh mẽ và trang nghiêm, khiến ai nấy đều nể phục. Ánh Hạ, Nguyễn Tú Cẩm, Bích Loan, Lâm Khánh Hoa và tất cả những người xem xung quanh đều kinh ngạc khi thấy có rất nhiều tướng sĩ cốt cán đến tưởng niệm ông Dương Văn Diệp. Họ tự hỏi rốt cuộc những người này đến vì ông Dương hay vì mặt mũi của Lê Uy Long? Lúc này các cựu chiến binh đã đến trước ngôi mộ của Dương Văn Diệp và cúi chào trang trọng, sau đó cẩn thận đặt những vòng hoa lên ngôi mộ của ông. "Cảm ơn tất cả các chú, các bác đã đến vì bố cháu." Lê Uy Long nói một cách đầy biết ơn. "Chuyện này đúng là mất mát lớn của tất cả chúng ta, ta xin chia buồn với cháu! Lão Dương hồi đó là người hùng cô độc trên chiến trường, và tới bây giờ dù đã già mọm nhưng ông ấy vẫn giữ được tinh thần đó, ta thực sự không có lời lẽ nào để bày tỏ hết sự ngưỡng mộ đối với ông ấy." Một cựu chiến binh nói. "Lão Dương đã hy sinh thân mình để cứu người khác và cuối cùng chết trong một cuộc chiến khốc liệt. Đáng lẽ tôi phải đến kịp để nói lời tạm biệt ông ấy lần cuối." Một cựu chiến binh khác nói. "Lão Dương là tử thần trên chiến trường hồi đó, ông ấy đã đóng góp rất nhiều chiến thắng cho đất nước. Bây giờ lại bất ngờ chết trong tay kẻ xấu, đi trước chúng tôi một bước, thật là khiến người ta đau lòng....." "Mặc dù Văn Đoàn đã cởi bỏ quân phục trong nhiều năm, nhưng tinh thần của quân đội của ông ấy vẫn còn đó. Ông ấy đã hành động hết sức dũng cảm, sẵn sàng chiến đấu với những kẻ sát nhân và hy sinh anh dũng. Ông ấy chính là niềm tự hào của quân đội chúng tôi." "Con trai, thế cuối cùng kẻ thủ ác đã giết cha con có bắt được không?", Một cựu chiến binh khác, người chỉ huy trung đoàn của ông Dương trước đây, hỏi. "Vâng, dĩ nhiên bọn chúng đã bị bắt." Lê Uy Long nói. "Tốt! Nếu đã bắt được rồi, con phải mau đưa chúng ra trước công lý đền tội, như vậy mới có thể an ủi vong linh cha con trên trời." Vị chỉ huy trung đoàn nói. "Vâng, chuyện này chắc chắn con sẽ làm.” Lê Uy Long nói. Cùng lúc đó, những nhân vật nổi tiếng từ mọi tầng lớp trong thành phố Đà Lạt cũng đã nghe tin và đến nghĩa trang Linh Sơn để tỏ lòng chia buồn. Trong số những người này, có người đến vì mến mộ tinh thần dũng cảm của ông Dương, có người lại đến vì muốn tận mắt thấy Minh Hải và sư đoàn tác chiến hùng hậu kia. Bất kể mục đích của họ là gì, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai cũng niềm nở cảm tạ từng người. .................... Lúc này, tại Chu gia.... "Bà ơi, không hay rồi, hôm nay Đà Lạt lại có một sự kiện lớn nữa!" Chu Hoàng Lâm vừa hét lớn vừa chạy xông vào trong nhà. "Hả? Sự kiện nào" Bà Hoàng ngạc nhiên hỏi.