Long uy chiến thần
Chương 199 : Trương minh thành trốn chạy
"Vâng, và họ đã tìm thấy rồi, họ phát hiện ra Lê Uy Long đã bị đưa đến Thung lũng Ngạc Na chỉ trong một vài phút." Viên cảnh sát nói.
"Sau đó thì sao?" Trương Minh Thành cảm thấy sự việc đang ngày càng nghiêm trọng.
"Sau đó, sư đoàn này đã đi thẳng đến Thung lũng Ngạc Na đó."
Nghe tới đây, Trương Minh Thành bỗng run rẩy khắp người, tay anh ta lập cập làm cho chiếc điện thoại rơi ngay xuống đất.
"Ông Trương, ông ổn chứ?" Viên cảnh sát hoảng hốt hỏi khi nghe tiếng điện thoại rơi kịch xuống đất.
Lúc này, Trương Minh Thành không còn tâm trạng để nói chuyện với anh ta. Ông ta lặng lẽ cúi xuống nhấc điện thoại lên và cúp máy.
Trương Minh Thành biết rằng kế hoạch hành quyết Lê Uy Long của Hoàng Minh Yên được thực hiện tại thung lũng Ngạc Na!
Tối nay, không chỉ Trương gia của ông ta, mà rất nhiều người thân cận của Hoàng Minh Yên trong sở cảnh sát và toàn bộ lực lượng băng Hổ Báo đã cùng đến đó đối phó với Lê Uy Long!
Vậy mà một quân đoàn không rõ gốc gác từ đâu đã lao vào thành phố để bao vây Sở Cảnh sát và lần theo dấu vết của Lê Uy Long rồi nhanh chóng kéo đến Thung lũng Ngạc Na này. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ chắc chắn đến là để giải cứu Lê Uy Long kia!
Đồng thời, ông ta chợt có ý nghĩ rằng Lê Uy Long hoàn toàn không phải là một nhân vật đơn giản! Làm sao mà một người bình thường có thể khiến cả một quân đoàn được trang bị hùng hậu xông vào Thành phố ứng cứu chứ?
Lê Uy Long chắc chắn không phải là một quân nhân bình thường như anh ta vẫn nói, mà phải là một nhân vật có vị thế lớn nên mới có thể huy động quân đội vào thành phố chỉ với một mệnh lệnh!
Thân là một bí thư thành ủy, giá mà ông ta có thể hiểu được điều này sớm hơn thì đã không phải loay hoay thế này.
Lúc này, điện thoại di động của tất cả thành viên Trương gia và Hoàng Minh Yên đều đã bị tắt, chứng tỏ có điều gì đó không may đã xảy ra với họ!
Nếu thực sự có chuyện gì đó xảy ra, chắc chắn họ sẽ buộc phải khai ra kẻ chủ mưu đứng phía sau.
Trương Minh Trí là một người khôn ngoan và giảo hoạt, ông ta tự biết rằng mình đã gây ra một đại thảm họa, và những điều xui xẻo chắc chắn sẽ xảy đến với ông ta!
Dám xúc phạm đến một người có thể huy động cả Quân đoàn, đây thực sự không phải là một tội nhỏ. Đừng nói đến việc bị bắt, có khi chính mạng sống của ông ta lúc này cũng khó giữ!
Lần này Trương Minh Thành quả thực đã gây ra một thảm kịch nghiêm trọng!
Ông ta không muốn ngồi yên chờ chết, nên quyết định sẽ bỏ trốn ngay trong đêm!
Tuy nhiên, thường thì sẽ không có chuyến bay nào vào giờ sáng sớm như thế này. Ông ta có thể trốn đi đâu?
Sau khi suy nghĩ rất lâu về chuyện này, Trương Minh Thành quyết định chạy đến đại sứ quán Đông quốc để trốn tạm!
Ông ta vốn có một mới quan hệ chặt chẽ với ban lãnh sự Đông quốc, bây giờ dù đã gây ra một thảm họa, ông ta vẫn có thể nương nhờ họ.
Chừng nào có thể đến được đại sứ quán đó, ông ta coi như đã ở trong lãnh thổ Đông quốc. Quân đội Đại Long sẽ không thể làm gì họ!
Nghĩ vậy, Trương Minh Thành vội vã chuẩn bị tiền bạc và một số đồ đạc cũng như tài liệu quan trọng, và lập tức lái xe đến lãnh sự quán Đông quốc ở gần khu trung tâm thành phố.
...................
Vào lúc hai giờ sáng, điện thoại di động của Lê Uy Long đột nhiên reo lên.
Anh liếc nhìn vào màn hình điện thoại và thấy rằng đó là cuộc gọi từ Căn cứ phía Nam, liền vội vã choàng dậy trả lời ngay lập tức.
"Lê Soái, là tôi, Minh Hải đây." Giọng nói của Minh Hải vang lên qua điện thoại.
"Có chuyện gì mà anh gọi tôi muộn vậy?" Lê Uy Long ngạc nhiên hỏi.
"Đám người Trương gia và băng Hổ Báo đã khai ra người đứng sau mọi chuyện là Trương Minh Thành, Bí thư thành ủy thành phố Đà Lạt, nhưng chúng tôi lại vừa nhận được tin hắn ta đã bỏ trốn ngay sau khi biết chuyện." Minh Hải nói.
"Ông ta định trốn đi đâu?" Lê Uy Long hỏi.
"Theo thông tin điều tra thì đã trốn đến Đại sứ quán Đông quốc," Minh Hải nói. Anh ta cũng chỉ vừa nhận được tin này. Việc này liên quan đến đại sứ quán nên vô cùng nghiêm trọng và ngoài sức tưởng tượng của Minh Hải, vậy nên anh ta mới phải gọi Lê Uy Long lúc đêm hôm như thế này.
"Cái gì? Lão ta thực sự đã chạy trốn đến Đại sứ quán sao?" Lê Uy Long có một chút ngạc nhiên. Chẳng lẽ giữa bọn họ có quan hệ mờ ám gì đó?
"Phải. Chúng ta nên làm gì bây giờ? Lê Soái, xin hãy ra chỉ thị!" Minh Hải lo lắng hỏi. Anh ta không dám tự ý ra quyết định hành động đối với vấn đề này, chỉ có thể hỏi Lê Uy Long và để cho anh xử lý tất cả.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
44 chương
87 chương
38 chương
36 chương
10 chương