Long uy chiến thần
Chương 104 : Hỗn chiến (1)
Ánh sáng lóe lên từ cây dao lớn, mang theo một sức mạnh kinh hồn bạt vía! Chỉ một đòn duy nhất! Lê Uy Long đã cắt ngang thân những kẻ mặc đồ đen đang đà lao về phía trước thành hai khúc!
Lũ người chạy phía sau chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra vẫn vung kiếm lên nhắm thẳng Lê Uy Long mà ra đòn trí mạng.
Đối thủ có quá nhiều dao, Lê Uy Long chỉ có thể chọn lựa nhảy lên cao qua đầu lũ người đông nhung nhúc.
Quá đà, lũ lâu la đâm thẳng vào nhau tự kết liễu những kẻ là anh em trong bang hội!
Ngay khi nhảy lên cao, Lê Uy Long nhìn thấy bên trong nhà máy gương mặt đắc thắng của gã quản gia Trương Minh Thọ của Trương gia. Vậy ra tất cả những kẻ này đều là tay chân của gia đình nhà họ Trương. Sự căm hận của Lê Uy Long lên tới đỉnh điểm.
Tốt! Cả hai hổ cùng đến! Cả hai kẻ thù giết cha anh ta đều đang có mặt tại đây! Vậy tối nay, hãy cho chúng nếm mùi sức mạnh của kiếm thuật gia đình họ Dương
Nghĩ đến đoạn video cảnh người cha già tàn tật bị chúng bao vây mà đâm chém tới khi trút hơi thở cuối cùng, ý niệm giết người của Lê Uy Long trào dâng như dòng nước lũ.
Chúng phải chết hết! Chết hết!
Từ trên cao rơi xuống, anh ta xoạc thẳng hai chân, tung liên hoàn cước sấm sét.
"Bốp… Bốp… Bốp!
"Á ... ..."
‘Hự!’
“Ối!’
Vài kẻ văng mạnh lên không trung rồi rơi xuống đất!
Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt. Đến lúc này lũ côn đồ Trương Gia mới nhận ra Lê Uy Long đã cắt đôi bao nhiêu người chỉ bằng một nhát dao tàn độc!
Những xác chết bị đứt làm đôi tuôn máu ra như suối, hòa cùng dòng nước mưa khiến mặt đất đỏ ngầu!
Và con dao lớn trong tay Lê Uy Long vẫn còn đang rỏ máu!
Lũ côn đồ bắt đầu sợ hãi!
Tuy nhiên chính chúng đã đề nghị băm vằm Lê Uy Long ra cho hả giận thì phải làm tới tận bước cuối cùng. Chúng không còn đường lui nào nữa!
"Lên! Chém chết hắn đi!" Một kẻ trong đám lâu la mặc đồ đen hét lên.
Vậy là chúng lại điên cuồng lao vào Lê Uy Long một lần nữa!
Chúng không tin rằng hơn hai trăm người ở đây mà không thể giết nổi Lê Uy Long!
Trước sự tấn công ồ ạt lần này, Lê Uy Long không nhảy lên để tránh mà trực tiếp thể hiện kiếm pháp của Dương gia nhằm chống đỡ khí thế bức người của lũ cặn bã nhà họ Trương. Trong màn mưa xối xả, ánh sáng của những thanh đao lóe lên còn sắc lạnh hơn cả những tia chớp trên bầu trời. Những cái đầu bay lên, lớp thân dưới ngã xuống, máu bắn tung tóe như hoa tuyết rơi trong đêm đông giá rét. Tiếng hét, tiếng gào vang vọng cả một vùng như tiếng ma than, sói hú! Cảnh tượng vô cùng thê lương và khủng khiếp!
Cơn bão lúc này không phải từ trên bầu trời trút xuống mà từ kiếm pháp kinh hồn nhà họ Dương!
Lê Uy Long tưởng tượng ra cái chết bi thảm của cha mình và trút tất cả nỗi căm hờn, sự đau đớn vào những kẻ không thiết thân đang xông lên phía trước.
Đừng đánh giá thấp kỹ thuật kiếm của Dương gia. Không phải đơn giản mà từ hàng trăm năm trước Dương gia đã có một chỗ đứng vững chắc khó có kiếm phái nào sánh được trong giới giang hồ. Và cũng chính người cha nuôi Dương Văn Diệp của Lê Uy Long đã sử dụng kiếm pháp này giết bao nhiêu kẻ thù, phụng sự cho đất nước.
Nếu không phải vì sự bất tiện của đôi chân, và nếu đêm đó ông có thanh dao này trong tay thì ông chắc chắn không thể nào bị giết!
Tuy nhiên, Lê Uy Long với sức mạnh thể lực, sự nung nấu căm thù trong tâm trí, anh đã nhanh chóng hoàn thiện khả năng kiếm thuật của mình, đưa kiếm phái Dương gia phát triển lên tầm cao tột đỉnh.
Mặc dù đã không sử dụng kiếm pháp này trong một thời gian dài nhưng anh không hề lạ lẫm. Đường kiếm của Dương gia không cầu kì, hoa mỹ mà chú trọng về tốc độ. Tốc độ là yếu tố chiếm đến hơn nửa sức mạnh của bộ kiếm pháp.
Những kẻ mặc đồ đen thậm chí còn không kịp nhìn thấy thân thủ của người này động đậy, chỉ kịp cảm nhận thấy bóng kiếm lướt đâu đây là đã bị đâm trúng rồi hoàn toàn mất đi tri giác.
Chu Nhược Mai bị treo trong nhà máy, đối diện với cánh cửa, chứng kiến hoàn toàn trận chiến bão táp trước mắt. Tuy nhiên vì có quá nhiều người mặc đồ đen, cô chỉ có thể thấy Lê Uy Long bị bao vây mà không thể thấy anh đã xoay xở như thế nào.
Nhìn thấy những cái đầu lăn trong đám đông, máu bắn tung tóe, trái tim Chu Nhược Mai như bị bóp nghẹt bằng một gọng kìm tàn bạo. Đầu cô căng lên, lo sợ rằng trong những cái đầu đó, trong những giọt máu bắn ra kia có phần của chồng cô! Vĩnh Thiên!
"Vĩnh Thiên! Chạy đi! Tôi bảo anh đừng đến cơ mà! Tại sao anh vẫn đến đây để chết?" Chu Nhược Mai khóc, muốn Lê Uy Long tìm cơ hội trốn thoát.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
47 chương
70 chương
53 chương
45 chương