Hắn tiến vào chính điện, nhìn thấy thân hình yếu ớt của nàng chống mình dậy từ kháng sàng, ánh mắt trở nên khao khát.
Có trời mới biết, suốt bốn năm làm linh hồn theo nàng, đã bao lần hắn đã muốn chạm vào nàng.
Tĩnh Ngọc bất ngờ nhìn hắn, trong mắt là tia vui mừng khó gặp, nàng được tâm phúc A Hiển đỡ đến, nghiêng mình muốn hành lễ hắn.
" Thần thiếp...a..."
Ngọc thể ngay lập tức rơi vào vòng tay ấm áp, ấm đến mức nàng cảm thấy hai má mình đều ửng lên vì nóng. Nàng thực cảm thấy " thụ sủng nhược kinh ", trong ánh mắt chỉ toàn sự bất ngờ và hoảng hốt, kinh sợ nàng quá rồi.
" Bệ hạ..."
Tiếng gọi nhỏ lại lần nữa ghim vào tai hắn, hắn lại nhớ đến hai tiếng " bệ hạ " mà nói gọi lúc ở hoàng lăng, nghe thê lương đến nhường nào. Hắn vội siết vòng tay một cái, nữ nhân này, là người mà hắn khao khát muốn chạm vào suốt bốn năm qua...
" Bệ hạ...đau thiếp..."
Mãi đến khi Tĩnh Ngọc kêu lên một tiếng, hắn mới vội vàng buông ra, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng mới hoảng hốt.
" Thái y đâu? Rốt cuộc tại sao lại để Tĩnh Phi ra nông nỗi này? "
A Hiển nghe đến liền quỳ rạp xuống :" Bệ hạ, nương nương đã bị phong hàn mấy ngày rồi, nhưng lúc thỉnh Thái Y đều chỉ qua loa kê thuốc, xin bệ hạ đòi lại công bằng cho nương nương "
Hắn nhìn nàng, muốn chạm vào khuôn mặt đỏ ửng kia, bị lời tố giác của A Hiển mà tức giận, nàng cho dù thế nào cũng là một nhất phẩm phi vị, một đám thái y cũng là nô tài, sao lại có ý khinh thường.
" Hàn Minh "
Hàn tổng quản cúi đầu bên cạnh, nghe nam nhân âm lãnh cùng cực.
" Vâng, có nô tài "
" Đến thái y viện lời Phùng thái y đến. Còn nữa, đem tên thái y lúc trước chẩn đoán cho Tĩnh phi đánh năm mươi hèo, đuổi khỏi hoàng cung "
Hàn tổng quản trố mắt một cái rồi cúi đầu tâu vâng, lần lượt phụng mệnh. Hắn quay lại nhìn nàng, phát hiện trong mắt nàng toàn tia hoảng hốt.
" Bệ hạ..."
Hắn vuốt lấy mài tóc nàng, từng ký ức về bốn năm bắt đầu ùa về, Doãn Hàm chậm rãi gọi nàng " Tĩnh Ngọc..."
" Kỳ thực...thần thiếp không sao, thần thiếp hiểu biết y dược, tự mình điều chỉnh tốt rồi. Hoàng thượng, người như thế....thần thiếp khó chút sợ "
Hắn nhận ra bản thân quá trớn, hơi buông nàng ra, lúc này Phùng thái y đã bước vào hành lễ.
" Thần tham kiến hoàng thượng "
" Miễn lễ đi, không câu nệ. Mau xem Tĩnh phi thế nào rồi? "
Phùng thái y nhanh chóng tiến đến đưa ra một đệm nhỏ, Tĩnh Ngọc được hắn đỡ đến mộc đôn đặt tay lên đệm, A Hiển nhanh trí phủ một tấm khăn mỏng lên.
Phùng thái y bị ánh mắt hắn dọa cho sợ, bắt mạch một lúc thì khom người bẩm :" Hồi hoàng thượng, Tĩnh phi nương nương không sao, trong người còn hàn khí sinh ra mệt mỏi, vi thần sẽ kê một đơn dược bồi bổ, hoàng thượng yên tâm "
" Lui đi "
A Hiển hiểu chuyện đi theo Phùng thái y lấy đơn thuốc, hắn xoay người nhìn nàng tựa mệt mỏi trên đôn mộc, ánh mắt chỉ toàn đau đớn.
Hắn đột nhiên nhớ đến lúc nàng uống rượu độc tự vẫn bên mộ, trong lòng tự dâng một cỗ sợ hãi.
" Tĩnh Ngọc...."
" Bệ hạ, người....không sao chứ? "
Tĩnh Ngọc lo lắng nhìn hắn, đột nhiên quan tâm nàng, đột nhiên gọi tên nàng một cách âu yếm, điều này không phải quá lạ sao?
Trước đây hắn không gọi nàng là Tĩnh Ngọc, một chữ là Tĩnh phi, hai chữ cũng là Tĩnh phi.
" Trẫm không sao "
Hắn muốn đỡ nàng đến kháng sàng, nhưng ánh mắt đó làm hắn nhận ra, hắn phải nhẫn nại, phải làm cho nàng từ từ quen thuộc với hắn.
" Được rồi, nàng nghỉ ngơi đi, xử lý xong công vụ, trẫm sẽ đến thăm nàng "
Tĩnh Ngọc muốn nói nhưng trên đầu lại cảm nhận bàn tay ấm áp, lúc ngước nhìn đã nhìn thấy hắn xoa đầu nắng, ánh mắt sáng trong vắt.
Giống như năm đó ở lễ nhân gian, nhìn hắn ngắm đèn Khổng Minh.
A Hiển quay lại đỡ nàng vào kháng sàng, nàng cách tấm rèm nhung vẫn nghe tiếng hắn ân cần dặn dò A Hiển, trong lòng vừa vui mừng vừa lo sợ.
Vui mừng vì cuối cùng người nàng yêu cũng quan tâm mình rồi, lo sợ là vì sợ hắn yêu thương nàng là có lý do hoặc mục đích.
Đợi hắn rời đi, A Hiển chạy vào với dáng vẻ kích động :" Nương nương, hoàng thượng có phải đã hồi tâm chuyển ý, không ghét người nữa rồi không? "
Nàng nhìn lên trần nhà, ánh mắt có chút hời hợt :" Ta không biết..."
======
Rời Vọng Nguyệt cung trở về Ngự Thư Phòng xử lý công vụ, hắn âm thầm bắt tay vào việc xử lý đầu dây mối rợ mà Dật An Vương đưa vào.
Kiếp trước là do hắn sủng ái gian phi, lơ là triều chính, để cho tên Dật An Vương kia ngấm ngầm từng chút tạo phản.
Đang miên man suy nghĩ, Hàn tổng quản cung kính chạy vào nói Lệ Quý Phi cầu kiến.
Hắn híp mắt một cái, trẫm không tìm ngươi, ngươi lại tự mò đến.
" Cho vào "
Trong một chốc, một nữ nhân ôn hương nhuyễn ngọc tiến vào, tay còn nâng một khay đựng tuyết lê chưng đường.
" Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an "
Hắn nhìn Lệ quý phi, nếu lúc trước thì hắn ngay lập tức ôm nàng ta, nhu nhu tình tình trao nhau, nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ toàn là một cỗ kinh tởm.
Nàng ta cảm nhận ánh mắt châm vào mình bất giác rùng mình một cái, không đợi hắn cho miễn đã đứng dậy, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.
" Hoàng thượng...thần thiếp làm tuyết lê chưng đường cho người, người có muốn nếm thử không? "
Hắn dời mắt khỏi nàng ta, nhìn vào chén tuyết lê chưng đường, rồi lại nhìn vào y phục trên người Lệ quý phi.
" Lệ quý phi, trẫm có phải sủng ái ngươi quá rồi không? "
Sắc mặt nàng ta trở nên tái nhợt, ánh mắt hóa ngấn lệ, run rẩy nhìn hắn.
" Hoàng thượng, thần thiếp đã làm gì sai sao? Người nói đi, thần thiếp sẽ sửa mà "
" Lệ quý phi, y phục của ngươi...có phải quá phận rồi không? "
Lệ quý phi nhìn vào dưới tà y phục của mình, ánh mắt trở nên sợ sệt, quả thật là quá phận, y phục chính hồng sắc. Ở Chu Quốc đương triều, hậu cung mặc y phục có màu này, chỉ có trung cung hoàng hậu.
" Bệ hạ..."
" Trẫm không nhớ có cho phép ngươi vận loại y phục này "
Hắn cho dù sủng ái phi tử, cũng chưa từng để cho họ quá phận, lúc nào cũng quy quy củ củ làm đầu. Lúc trước là hắn không để ý, bất quá bây giờ nhìn nàng ta chướng mắt, trước tiên chỉnh chết nàng ta trước.
Lệ quý phi quỳ rạp xuống, khay tuyết lê theo đó mà đổ ra sàn ngự thư phòng, hắn nhìn nàng ta với vẻ chán ghét.
" Bệ hạ, thần thiếp...thần thiếp biết sai rồi. Xin người khai ân, thần thiếp biết sai rồi "
" Người đâu, Lệ quý phi quá phận làm càn, hạ xuống phi vị, tước phong hào " Lệ " , cấm túc hai tháng "
Hai tháng, hai tháng đã đủ cho hắn thu lại người của mình, chặt đứt cánh tay đang vươn dài của Dật An Vương.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
10 chương
152 chương
126 chương