Lộng Triều

Chương 60

Tối 30, Triệu Quốc Đống cùng người nhà xem Tv đến nửa đêm mới ngủ. Tết bây giờ đối với Triệu Quốc Đống đã không còn nhiều ý nghĩa, các món ăn tết đều thấy bình thường. Hắn đi ngủ sớm nhưng mấy thằng em lại khá vui vì đến tết. Sau vài tháng kinh doanh làm Đức Sơn trở nên chín chắn hơn nhiều. Triệu Trường Xuyên cũng trở nên chững chạc hơn, điều này làm Triệu Quốc Đống rất hài lòng. Do Triệu Quốc Đống ép buộc nên Triệu Trường Xuyên bắt đầu học lại. Theo lời Triệu Quốc Đống nói thì không cần phải quá giỏi nhưng ít nhất phải có mục tiêu. Dù là tấm bằng tại chức thì cũng phải cố mà có. Mồng năm tết, Triệu Quốc Đống lên An Đô. Hắn cũng không đến chỗ Đường Cẩn mà tới nhà Lưu Triệu Quốc. Ngoài mang ít đồ quê ra thì hắn không mang theo gì cả. Nói thật với thân phận của Lưu Triệu Quốc bây giờ thì không thiếu gì. Đương nhiên tiền lại khác, chẳng qua tiền phải sạch sẽ, mà thứ này Triệu Quốc Đống hoàn toàn có thể cho Lưu Triệu Quốc. - Tiểu Triệu, đúng như chú đoán trước. Thép An Cương mà anh mua đã tăng lên 8,9 lần, đám lão Liễu đang rất hối hận. Bây giờ muốn mua nhưng lại sợ lỗ. Lưu Triệu Quốc vui mừng ra mặt. Ngay cả Ủy ban kỷ luật cũng không ngăn cản việc mua bán cổ phiếu này, ngoài việc không cho trong thời gian đi làm ra ngoài mua cổ phiếu thì không có yêu cầu cụ thể nào. - Bây giờ quá cao, mặc dù vẫn còn tăng nữa nhưng không lãi được bao, hơn nữa rất nguy hiểm nên không cần tham gia vào. Triệu Quốc Đống lắc đầu nói. Đây là lần đầu hắn tới nhà Lưu Triệu Quốc. Nhìn căn phòng đã được xây từ lâu và mới được sửa lại. Chẳng qua nhà này có diện tích hơn 130 mét vuông. - Ý chú là bây giờ vẫn có thể mua? Lưu Triệu Quốc vốn đang làm bánh bao liền ngừng lại. Y không giỏi việc này mấy, nhưng vợ là người Đông bắc, sống hơn 20 năm ở phương bắc nên quen với việc này. - Không gấp mấy. Thép An Cương nhất định sẽ tăng lên trên 12 lần, một khi qua 12 lần phải lập tức bán ngay, không được do dự. Em đoán đây chỉ mới là thời kỳ đầu, thị trường chứng khoán còn có thời kỳ phát triển hơn nữa. Đến lúc đó chính là lúc chúng ta ra tay. Triệu Quốc Đống cũng ngồi xuống làm bánh. - Ừ, lát mấy ông kia cũng tới, đi ra ngoài ăn dịp tết này cũng không hay. Tốt hơn hết là nếm thử món do chị dâu chú làm. Lưu Triệu Quốc gật đầu nói: - Anh cũng không tham, vừa lên đến 12 lần là sẽ bán, mặc kệ nó tăng lên bao nhiêu cũng không ảnh hưởng tới anh. Lãi mấy trăm ngàn là đời này của anh không phải lo về tiền nữa. - Ha ha, Lưu ca, vài trăm ngàn là mục tiêu của anh sao? Yêu cầu của anh có phải hơi thấp không? Nếu thịt tưng lên 10 tệ một cân, gạo tăng lên trên một tệ một cân, vậy vài trăm ngàn này của anh khác gì vài chục ngàn? Triệu Quốc Đống cười nói. - Chú nói chính là nền kinh tế thị trường? Lưu Triệu Quốc dừng tay. - Đúng thế, anh có thấy xu thế năm nay không? Mặc dù chính quyền không thừa nhận nền kinh tế thị trường, nhưng chỉ cần là người hiểu kinh tế là biết việc này có gì chứ? Dựa theo mức độ này mà tăng giá thì không đây ba năm nữa thì vài trăm ngàn sẽ thành vài chục ngàn. Triệu Quốc Đống hừ một tiếng. - Quốc gia sẽ không để hiện tượng này kéo dài đâu. Thái Chánh Dương vừa vặn đi vào nghe thấy liền nói. - Tiểu Triệu, cậu có vẻ rất quan tâm tới kinh tế nhỉ? - Đương nhiên là phải quan tâm rồi, nếu không thì dân chúng sẽ làm loạn. Triệu Quốc Đống xoay lại nói: - Thái ca đến rồi à. Dân chúng không quan tâm điều này thì quan tâm gì/ Dân chúng quan tâm nhất chính là giá cả đồ dùng hàng ngày, hơi có chút động đậy là sẽ làm bọn họ chú ý. - Vậy cậu cảm thấy khi nào quốc gia sẽ can thiệp vào việc này? Thái Chánh Dương đúng là phải cẩn thận nhìn cậu cảnh sát trẻ tuổi này. Mặc dù y biết biểu hiện trong ngành của Triệu Quốc Đống rất xuất sắc, Lưu Triệu Quốc cũng nói cho y rằng Triệu Quốc Đống đã lên báo Công an nhân dân. - Không còn lâu nữa đâu. Em đoán có lẽ chỉ trong vòng bốn năm tháng là Trung ương sẽ có chính sách. Mất khống chế tài chính là điều không thể chấp nhận. Vật giá tăng cao khiến tiền trong dân mất giá trị, mà muốn giữ giá thì lãi tiết kiệm không bằng, vậy làm kinh doanh cá thể là hợp xu thế. - Mà công ty tư nhân không được tài chính duy trì mà muốn phát triển thì không thể không đưa tay về phía dân chúng. Vì lấy được tài chính, bọn họ cũng chỉ có thể tăng lãi suất tiền vay. Nhưng cách làm này thiếu hệ thống giám sát thì sẽ có nguy hiểm. - Công ty chính thức làm ăn thì lãi cao như vậy là không thể chịu nổi. Mà thoáng cái xuất hiện nhiều công ty có thể chấp nhận lãi trên 20%, em không biết bọn họ dựa vào cái gì. Nếu không phải cố ý lừa dân thì đó là mấy ngành một vốn mười lời như buôn ma túy. Triệu Quốc Đống từ tốn mà nói, đây đều là những gì hắn nhớ được. Năm 93, 94 chính là giai đoạn cao trào xảy ra các vụ án lừa gạt. Một vụ án lừa tiền của dân làm cả Trung Quốc chấn động, cuối cùng khiến Trung ương đưa ra một loạt chính sách. Thái Chánh Dương một lần nữa bị những lời này của Triệu Quốc Đống làm cho chấn động. Đối phương không ngờ phân tích rõ ràng tình hình kinh tế Trung Quốc như vậy, tình hình này đang tồn tại ở Huyện Hoa Dương. Là huyện có kinh tế phát triển nhất Thành phố An Đô, các công ty xã, thị trấn của Huyện Hoa Dương đang phát triển mạnh, kinh tế tư nhân cũng phát triển mạnh, mà điều này chính là nguyên nhân chính để khiến Thái Chánh Dương có thể lên làm Phó thị trưởng thành phố. Nhưng là một Bí thư huyện ủy, y sớm nhận ra cơn sóng ngầm mãnh liệt sau đợt phát triển quá nóng này. Các công ty nhà nước và tư nhân không vay được tiền từ ngân hàng, bọn họ liền chuyển mục tiêu sang người dân. Cơn sóng huy động tiền này làm người ra run sợ. Nhất là đám người có ý đồ xấu sẽ mang tới nguy hiểm quá lớn. Hùng Chính Lâm và vợ vào thì thấy Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống đang nói chuyện khá sôi nổi. Y không biết Triệu Quốc Đống có gì làm Thái Chánh Dương chú ý như vậy. Hùng Chính Lâm cũng rất khó hiểu về Triệu Quốc Đống. Y không thể tưởng nổi một thanh niên tốt nghiệp trường cảnh sát sao lại giỏi về phân tích kinh tế như vậy. Ngay cả Thái Chánh Dương cũng phải chú ý, đây là điều người ta không thể hiểu nổi. - Ồ, quốc gia cũng đã đến lúc cần ra tay, nếu chậm thì vấn đề càng lúc càng khó giải quyết. Thái Chánh Dương gật đầu. Triệu Quốc Đống phân tích rất sâu. Mặc dù y cũng loáng thoáng có cảm giác nhưng không thể phân tích rõ ràng như Triệu Quốc Đống.