Lộng Triều
Chương 6
Đạp xe qua dòng người qua lại, Triệu Quốc Đống cảm thấy một mùi thơm thản nhiên từ dòng người mang lại.
Đây là mùi hương từ xà phòng kết hợp với mùi hương cơ thể phụ nữ mang tới, chỉ có thể cảm nhận được từ trên người của nhiều cô gái chưa lấy chồng ở Nhà máy dệt này. Triệu Quốc Đống có thể nhận ra được nhiều ánh mắt của các cô gái nhìn tới, có kinh ngạc nhưng chủ yếu là tò mò.
Dù sao người đi xe đạp trong nhà máy là không nhiều, cả nhà máy như một nơi tự cung tự cấp. Ngoài việc đồ ăn ở chợ là của các vùng quê xung quanh thì hầu như tất cả mọi người đều sống và làm việc ở đây. Dù là các nữ công nhân nhận từ ngoài vào thì chỉ tầm nửa năm là sẽ có bạn bè, bạn trai.
Mà Triệu Quốc Đống trông không hề giống như con nhà nông gần đó, trong đám con cái của nhà máy này thì cũng không có quá nhiều người thoát ly nhà máy như hắn.
Các cô gái trẻ thể hiện đường cong quyến rũ của mình trong không khí. Hầu hết các nữ công nhân đều chưa lấy chồng hoặc vừa mới lấy chồng. Các cô có người mặc áo phông, áo cộc tay, hoặc váy với đủ loại màu sắc. Những nét yểu điệu, đáng yêu làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy mình như quay lại mấy năm trước.
Cửa nhà bếp bằng gỗ trông khá cũ, các luồng khói từ trong đó ra mang theo mùi mỡ. Trước đây nhà bếp vốn nấu bằng củi, bây giờ đã chuyển sang dùng ga khiến cho tất cả các bà chủ gia đình trong nhà máy không ngừng khen các lãnh đạo. Triệu Quốc Đống lao tới trước cửa nhà phanh két xe lại.
- Bố, mẹ, con về rồi.
Triệu Quốc Đống vừa đi vào nhà thì một không khí quen thuộc ập đến làm hắn thấy rất ấm áp. Bố hắn đang kho thịt lợn, mùi hương mê người làm Triệu Quốc Đống không nhịn được nuốt nước miếng. Món thịt kho tàu là món Triệu Quốc Đống thích nhất.
- Quốc Đống về à?
Ông bố bây giờ đã hơi còng lưng một chút, làm việc vài chục năm mà trong nhà không mua được gì mấy, chỉ nuôi được mấy đứa con mà thôi. Triệu Quốc Đống đúng là khâm phục bố mẹ mình.
- Quốc Đống, sao bây giờ mới về? Mẹ còn tưởng trưa con sẽ về, bận lắm sao con?
Bà mẹ Hứa Tú Cần vẫn luôn luôn hiền lành như vậy, Triệu Quốc Đống cảm thấy rất ấm áp khi về nhà. Mấy lần trước đều vội vàng về rồi đi, ít khi có cảm xúc như vậy, bố mẹ hắn cũng ít khi được gặp.
- Vâng, mẹ, con điều về Đồn công an Giang Miếu, sau này sẽ hay được về nhà hơn.
Triệu Quốc Đống gật đầu và bỏ túi xuống.
- Mẹ nghe Trường Khánh nói rồi. Hôm nay là cuối tuần nên bố và mẹ đoán con sẽ về.
Bà mẹ luôn thương con, nửa câu cũng không hỏi tại sao Triệu Quốc Đống lại điều về Đồn công an Giang Miếu. Điều này làm Triệu Quốc Đống rất cảm động.
- Quốc Đống, con không phải vẫn làm tốt ở Đội cảnh sát hình sự sao? Sao lại điều về Giang Miếu? Chẳng lẽ con phạm sai lầm gì sao?
Ông bố luôn nghiêm túc làm Triệu Quốc Đống khá sợ, chẳng qua ông không còn uy thế như xưa.
- Không có, đây là do công tác cần mà thôi. Đồn công an Giang Miếu thiếu nhân viên phá án, Phòng công an huyện muốn phái một người từ Đội cảnh sát hình sự xuống. Nhà mình lại ở Giang Miếu nên con được chọn.
Triệu Quốc Đống không muốn nói chuyện này. Nhưng thấy ánh mắt quan tâm của ông bố, hắn không thể không trả lời.
Ông bố có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Triệu Quốc Đống. Nhưng ông thấy Triệu Quốc Đống có vẻ không muốn nói chuyện thì chỉ có thể thở dài một tiếng và không hỏi nữa. Con ông đã lớn, lại là cảnh sát, đến một mức độ nào đó mà nói ông bố và cảnh sát thì cảnh sát có uy lực hơn.
- Anh, anh về rồi sao? Anh về bao giờ thế?
Một cậu thanh niên người đầy mồ hôi tay cầm quả bóng rổ đi vào, thấy Triệu Quốc Đống liền vui mừng kêu lên.
- Ừ, vừa về, em lại đi chơi bóng rổ sao? Thắng hay thua?
Triệu Quốc Đống thuận tay đoạt lấy quả bóng của cậu em rồi đập đập xuống đất mấy cái rồi trả lại.
- Ha ha, anh, em có bao giờ thua chứ?
Người này là em trai của Triệu Quốc Đống – Triệu Đức Sơn, cao hơn mét tám, rất to, cơ bắp ngực và bụng rất đẹp như tập thể hình vậy. Cậu ta mặc chiếc quần đùi thể thao màu lam nhưng do mặc lâu nên đã bạc đi, đôi giày cũng là do Triệu Quốc Đống mua cho từ khi hắn còn học trường cảnh sát. Thằng bé này hai năm nay đã lớn không ít.
Chút không hài lòng vì bị điều về Giang Miếu của Triệu Quốc Đốngrất nhanh đã biến mất trong không khí ấm áp. Trong bữa ăn khi một nhà sáu người ngồi ăn, Hứa Tú Cần thuận miệng hỏi:
- Linh San, sao Tiểu Lưu không tới? Không phải bảo con gọi cậu ta tới sao?
Triệu Linh San – chị cả trong nhà nhìn Triệu Quốc Đống rồi đỏ mặt nói:
- Anh ấy có việc, nhà máy muốn tăng ca.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra một chút rồi nhìn vẻ mặt thần bí của mấy thằng em và hiểu ra:
- Ồ, chị cả có đối tượng sao?
- Không, chưa xác định.
Triệu Linh San đỏ mặt và vội vàng phủ nhận.
- Tên Lưu Thành này không có tiền đồ gì cả, ngay cả anh mà không dám gặp mà đòi cưới chị ư? Em đã sớm nói với anh ta nếu muốn vào nhà ta thì phải qua cửa em trước. Nếu anh em mà thấy không được thì biết điều chạy đi cho sớm.
Triệu Đức Sơn đầy khinh thường nói, rõ ràng nó không hài lòng với đối tượng của bà chị cả.
- Em ..
Triệu Linh San có chút tức giận. Em trai thứ hai của cô không hài lòng với Lưu Thành thì cô biết, nhưng đây là đối tượng của cô, không phải đối tượng mà trong nhà tìm. Triệu Đức Sơn công khai nói với giọng khinh thường bạn trai cô, nhất là lần đầu em trai lớn biết thì cô đương nhiên tức giận.
- Được rồi, chuyện của chị còn cần em lo sao? Em có quyền lên tiếng sao? Anh không về vài ngày thì em không biết lớn nhỏ sao? Sang bên.
Thấy bà chị mặt đỏ bừng, mắt ngấn nước sắp rơi lệ làm cho Triệu Quốc Đống vội vàng lớn tiếng nói với Triệu Đức Sơn. Thằng này chưa bao giờ ăn nói tốt đẹp, lúc đi học thì không biết bao lần vì cái miệng của nó mà hắn phải đánh nhau.
Triệu Đức Sơn hừ một tiếng rồi không nói nữa, vùi đầu ăn cơm.
Trong mấy chị em, Triệu Đức Sơn không thấy ai vừa mắt ngoài Triệu Quốc Đống. Tốt nghiệp hai năm mà đến bây giờ nó vẫn không được nhận vào nhà máy, Triệu Đức Sơn đúng là nhàn quá hóa chán, cả ngày chỉ như con ngựa hoang chạy loạn bên ngoài. Cứ vài ngày là có người đến nhà nói xấu nó, nhưng ông bố không thể quản được nó. Hơn nữa ông cảm thấy cũng không có năng lực để Triệu Đức Sơn vào nhà máy làm, trong lòng cũng có chút áy náy nên đành để mặc.
Triệu Quốc Đống thấy không khí hơi thấp nên nói:
- Chú ba sắp tốt nghiệp rồi, sao, có chắc sẽ đỗ đại học không?
- Anh cả, cấp ba Giang Miếu có chất lượng bình thường, em ở lớp thì học ở mức trung bình nên không quá chắc.
Triệu Trường Xuyên thấy Triệu Quốc Đống nhìn tới thì vội vàng nhìn sang chỗ khác. Nó không dám nói linh tinh trước mặt Triệu Quốc Đống.
- Hừ, mặc kệ có thi đỗ hay không thì mày phải học tốt cho anh. Không vào được đại học thì đi học trung cấp cho anh. Thời buổi này không bản lĩnh, không bằng cấp thì xin việc sao được? Chẳng lẽ cả nhà đều đợi nhà máy bố trí công việc sao?
Triệu Quốc Đống cũng biết Triệu Trường Xuyên so với đám trẻ nhà máy thì cũng được, nhưng ở trường thì bình thường. Một năm tỷ lệ đỗ đại học và trung cấp của cấp ba Giang Miếu không đến mười người, Triệu Trường Xuyên tất nhiên không nằm trong số này.
Trong năm anh chị em, bà chị cả cũng may đã có công việc trong nhà máy. Nhà máy cần nhiều nữ công nhân nên dễ có việc. Nhưng nam công nhân thì nhà máy không cần nhiều, hắn nếu không phải thi được vào trường cảnh sát thì chắc cũng không có tương lai tốt.
Bây giờ xin việc càng lúc càng khó. Triệu Đức Sơn không có việc nên cứ chơi suốt. Bà mẹ cũng nói với Triệu Quốc Đống vài lần, muốn hắn quản Triệu Đức Sơn chặt vào. Chẳng qua thời gian trước hắn rất bận nên không làm gì được. Bây giờ đã có thời gian rảnh nên hắn quyết quản chặt Triệu Đức Sơn, nếu không biết xảy ra chuyện gì nữa.
Trong mấy anh em thì chỉ có cậu út Triệu Vân Hải là còn được, bây giờ đang học lớp 10 ở trường cấp ba Huyện Giang Khẩu, chỉ có mình nó coi như may ra thi được đại học, cũng là lấy được tiếng cho nhà. Một nhà có hai đứa con thi đỗ đại học, trung cấp thì sẽ là nhà đầu tiên trong Nhà máy dệt.
Vì Triệu Đức Sơn nói mấy câu khiến không khí bữa ăn giảm đi. Triệu Quốc Đống cũng hiểu trong nhà mình có vấn đề gì đó. Lâu hắn không về không ngờ nhà vốn hòa thuận lại có chuyện này.
Ông bố cả bữa ăn không nói gì, tất nhiên là không ngăn được Triệu Đức Sơn. Bà mẹ cũng có vẻ buồn bã định nói lại thôi. Triệu Đức Sơn không có việc, Triệu Trường Xuyên sắp tốt nghiệp cấp ba, nhà có hai thanh niên muốn chờ việc nên bảo sao bố mẹ Triệu Quốc Đống không lo.
Sau khi ăn xong trong nhà chỉ có Triệu Quốc Đống và bà mẹ. Bà chị đi rửa bát, ông bố tìm mấy người bạn đánh cờ. Mấy thằng em đã chạy ra ngoài vì biết mẹ và anh cần nói chuyện.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
1220 chương
50 chương
1303 chương
370 chương