Lộng Triều
Chương 1947
Đây là lần đầu tiên Triệu Quốc Đống lộ ra chiến lược mang tính hệ thống của mô hình Ninh Lăng. Trước đó Triệu Quốc Đống mặc dù đã gián tiếp trao đổi với Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh nhưng cũng không chính thức nói về điều này. Thực tế mà nói hiện nay quan điểm của Triệu Quốc Đống còn chưa hoàn thiện, nhưng hắn không thể không nói thẳng, phải “nói thật lòng” nếu không dựa vào gì đả động được Lăng Chính Dược.
Đương nhiên cũng chỉ là đả động mà thôi, muốn thuyết phục là không thể.
- Ừ, một vài cách làm của Ninh Lăng làm tôi rất hứng thú. An Đô hiện nay cũng đang tham khảo vài kinh nghiệm của An Đô. Đúng, cậu nói bồi dưỡng không khí văn hóa nghệ thuật là có ý gì?
- Đây là một bước trong chiến lược nhân tài của Ninh Lăng, đương nhiên bước này không dễ đi.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Mấy công ty mới đầu tiến vào đều là công ty nước ngoài có thực lực mạnh, bọn họ nhắc tới có không ít thành viên công ty mình lúc rảnh lại không có nơi để vui chơi, nhất là nhân viên người nước ngoài. Sau đó Ninh Lăng lại từ một vài tổ chức điều tra độc lập biết được các nhân tài có bằng cấp cao thậm chí sinh viên đại học tại sao ở tình huống rất khó tìm việc ở thành phố lớn mà vẫn không muốn về thị xã nhỏ tìm cơ hội phát triển. Nguyên nhân có rất nhiều, trong đó có một nguyên nhân khá quan trọng là ở thị xã nhỏ thì phương diện hoạt động văn hóa, giải trí kém xa thành phố lớn. Đương nhiên cũng gồm cả giáo dục, y tế… đây là ảnh hưởng không nhỏ với việc hấp dẫn nhân tài. Vì thế Ninh Lăng cũng khởi động kế hoạch tăng cường không khí văn hóa nghệ thuật. Cụ thể là xây dựng nhà hát kịch Ninh Lăng, trung tâm triển lãm quốc tế Ninh Lăng, phát triển văn hóa, du lịch…
Lăng Chính Dược gật đầu. Ai cũng nói Triệu Quốc Đống có đầu óc rộng rãi, suy nghĩ linh hoạt, nhiều con đường. Từ phương diện này có thể thấy chưa chắc chiến lược này do mình Triệu Quốc Đống nghĩ ra, nhưng chỉ cần hắn có vài quan điểm sử dụng được đã là quá tốt.
- Quốc Đống, cậu vừa nãy đưa ra không ít chiến lược đều cần đầu tư nhiều về tài chính. Lúc ấy tình hình tài chính của Ninh Lăng có thể chống đỡ chi tiêu nhiều như vậy sao?
Lăng Chính Dược hỏi câu hỏi rất sắc.
- Bí thư Lăng, thực ra cái này chính là một vấn đề khác tôi cần nói. Tài chính Ninh Lăng lúc đó tuy tăng trưởng nhưng theo hình thức phát triển lúc ấy vẫn còn không đủ. Phương diện đầu tư của Ninh Lăng cũng có trọng điểm, đầu tư xây dựng cơ sở vật chất là thông qua công ty đầu tư tài chính mà giải quyết, mà đầu tư tài chính lại trọng điểm giải quyết các công trình dùng chung, đây là bước đi bằng hai chân.
Triệu Quốc Đống hơi do dự, Lăng Chính Dược có thể lập tức liên tưởng tới tình hình hiện nay của An Nguyên, thời thế thay đổi, hình thức phát triển mấy năm trước có thích hợp với bây giờ hay không cũng cần cân nhắc nhưng ở điểm này Lăng Chính Dược chưa chắc nghe vào.
- Ồ, Quốc Đống, cách làm này thì Ninh Lăng đi ở phía trước. Tôi thật ra cảm thấy có thể mượn công ty đầu tư tài chính để đầu tư vào ngành chiến lược, giúp đỡ các ngành này nhanh chóng hình thành quy mô và hệ thống liên quan….
Lăng Chính Dược cảm thấy cuộc nói chuyện hôm nay khá đáng giá. Triệu Quốc Đống cũng ý thức được hai người gặp áp lực chung nên thẳng thắn trao đổi coi như là hợp tác chiến thuật.
Có rất nhiều quan điểm sẽ có điểm chung, hơn nữa hai bên cố gắng giảm sự sai khác, nói chuyện về quan điểm dần chuyển sang tình hình thực tế của các nơi trong tỉnh. Lăng Chính Dược về cơ bản tán thành quan điểm phát triển chia tỉnh làm vài khối của bên ủy ban, nhất là chiến lược mỗi nơi có trọng điểm. Muốn thực hiện chiến lược này thì bộ máy lãnh đạo các nơi nhất định cần điều chỉnh.
…
Về tới nhà Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi. Trao đổi nửa ngày dù là mình hay Lăng Chính Dược đều thoải mái hơn nhiều. Không thể không nói Lăng Chính Dược có điểm không như ý nhưng Triệu Quốc Đống phải thừa nhận khả năng khống chế tình hình và sức quan sát của đối phương rất tốt, hơn nữa một khi quyết định thì sẽ không hề do dự chấp hành.
Nhất là Lăng Chính Dược đã dùng tốt quân cờ Trần Anh Lộc. Viên Chí Kiên cũng có chút tiềm chất, ít nhất biểu hiện của Viên Chí Kiên ở vị trí trưởng ban thư ký tỉnh ủy tốt hơn nhiều, bắt mắt hơn nhiều so với khi làm chủ tịch Mặt trận tổ quốc. Bảo sao Chung Dược Quân lúc đối mặt với cạnh tranh từ phái Viên Chí Kiên cũng thấy áp lực rất lớn.
Vấn đề nhân sự không ai có thể có câu trả lời rõ ràng cho nhau được. Ở vấn đề này Triệu Quốc Đống cũng không dám quá uyển chuyển, hắn cần phải tỏ thái độ một chút. Vì “mục tiêu chung” Triệu Quốc Đống cho rằng cần nên có ứng viên nào thích hợp hơn, đương nhiên có được có mất. Chẳng qua Triệu Quốc Đống thông qua cách nói chuyện khá rõ để thể hiện quan điểm của mình.
Có đôi khi Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy mình giống nhà kinh doanh, không ngừng tiến hành mặc cả với Lăng Chính Dược. Nghe thì xấu xa nhưng vì mục đích “cao thượng” thì chuyện bỉ ổi, hèn mọn hơn nữa cũng có thể trở nên trong suốt.
Ở vị trí giám đốc sở tài nguyên môi trường, Lăng Chính Dược như chấp nhận ý của Phùng Cương, cố ý cho phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Đỗ Lực đảm niệm. Đây là trao đổi, Lăng Chính Dược bỏ vị trí này để được Phùng Cương, Hác Mộng Hiệp ủng hộ. Đây cũng là nguyên nhân mà Triệu Quốc Đống không thể không chủ động tìm kiếm thỏa hiệp với Lăng Chính Dược. Hắn từng hy vọng kéo liên minh Phùng Cương, Hác Mộng Hiệp về phía mình, ít nhất khiến đối phương bảo trì trung lập. Hác Mộng Hiệp vốn có ý đó nhưng Phùng Cương lại khác, vì vậy Phùng Cương được chức giám đốc sở tài nguyên môi trường.
Đương nhiên sở dĩ Lăng Chính Dược chấp nhận để Đỗ Lực làm giám đốc sở tài nguyên môi trường cũng là có cân nhắc của mình. lãnh đạo ngành tài nguyên môi trường không ngừng gặp vấn đề, liên tục ba bốn đời giám đốc, phó giám đốc chính bị bắt cũng không lạ. Điều này cũng khiến Lăng Chính Dược cảnh giác, hơn nữa do thị trường bất động sản phát triển quá nóng, lợi ích quá lớn nên cần người có tố chất chính trị tốt phụ trách. Đỗ Lực làm cán bộ Ủy ban kỷ luật nhiều năm, lại do Phùng Cương đề cử, để hắn ngồi vào vị trí này cũng làm Lăng Chính Dược yên tâm không ít.
Ân Cảnh Tùng có thể muốn tiếp nhận vị trí mà Đỗ Lực lưu lại, đây không phải là thăng chức nhưng nghe nói Phùng Cương rất coi trọng Ân Cảnh Tùng, có thể khiến Ân Cảnh Tùng thành phó chủ nhiệm thường trực, là cơ hội để Ân Cảnh Tùng dần chạm vào cấp giám đốc sở. Do Ân Cảnh Tùng xuất thân Ủy ban kỷ luật nên muốn trực tiếp lên chức giám đốc sở ở địa phương gần như không thể, hoặc là nói chỉ có thể chờ tới khi lui rồi sang Đại hội đại biểu nhân dân, Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thì mới có thể.
Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt đối với Ân Cảnh Tùng. Hắn thậm chí cũng còn duy trì liên lạc nhất định với Ân Cảnh Tùng. Ân Cảnh Tùng tới Ủy ban kỷ luật làm phó chủ nhiệm, hắn đương nhiên vui mừng. Lăng Chính Dược muốn Trúc Văn Khôi làm phó bí thư thị ủy Hoài Khánh để thỏa mãn Triệu Quốc Đống nhưng Triệu Quốc Đống không quá hài lòng. Triệu Quốc Đống nói rõ với năng lực của Trúc Văn Khôi thì quản đảng vụ không phải sở trường của y, thích hợp làm công tác thực tế bên chính quyền, đề nghị Trúc Văn Khôi đến ủy ban thành phố An Đô nhận chức, có thể cân nhắc vào thường vụ thị ủy An Đô. Lăng Chính Dược không trực tiếp mở miệng nói gì về việc này.
Bên An Đô thì Quách Trường Canh tiếp nhận Phó thị trưởng thường trực trên cơ bản không vấn đề gì. Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong đã làm đầy đủ công việc, Lữ Diệu Tô muốn tiếp nhận chức trưởng ban tổ chức cán bộ, vậy thiếu một thường vụ thị ủy, phó thị trưởng, nhưng Trúc Văn Khôi nếu muốn đến vị trí này thì Lăng Chính Dược không quá tán thành.
Ở điểm này Triệu Quốc Đống biết sợ có chút khó khăn nhưng đây chỉ là một bước lấy làm thối của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
113 chương
588 chương
15 chương
65 chương