Lộng Triều
Chương 1942
Trần Anh Lộc ngồi im trên ghế, vẻ mặt khá trầm ngâm. Lăng Chính Dược ở đối diện lại mang theo một tai tức giận, hai tay để sau lưng đi chậm như con sư tử bị chọc giận.
- Bí thư Lăng, thực ra cũng không có gì, Lăng Tiêu và Lăng Tùng chỉ là uống nhiều rượu một chút, cũng không tạo thành vấn đề gì lớn.
Trần Anh Lộc lạnh nhạt nói.
- Hừ, anh không cần che chở cho bọn nó. Tôi còn không biết chúng như thế nào sao? Lăng Tùng có thể nhát gan một chút nhưng có Lăng Tiêu ở bên hò hét thì nó có thể không biết mình họ gì.
Lăng Chính Dược thở dài một tiếng.
- Tằng Lệnh Thuần gọi điện cho anh?
- Ừ, y nói rất uyển chuyển, nói bạn của mình là – Lăng Chính Dược – giám đốc điện ảnh Niết Bàn khá có danh tiếng.. Lăng Chính Dược này trước đó từng làm Mc cho chương trình siêu cấp Show rồi rút lui. Cô ta trước từng là Mc của đài truyền hình Ninh Lăng.
Trần Anh Lộc giới thiệu không mang theo một tia tình cả, hắn cũng tin Lăng Chính Dược không phải hoàn toàn không biết gì về việc này.
- Ồ, không có hậu quả là tốt rồi.
Lăng Chính Dược thở dài một tiếng.
- Tôi không muốn có chuyện gì đó xảy ra vào lúc này.
- Tôi cũng tin Triệu Quốc Đống sẽ nghĩ như vậy cho nên mới.
Trần Anh Lộc nở nụ cười nhìn thoáng qua Lăng Chính Dược.
- Ở chuyện này mọi người thực ra đều có chừng mực, sẽ không có vấn đề gì lớn.
- Anh Lộc, Triệu Quốc Đống còn trẻ có đôi khi chưa chắc nghĩ như vậy. Tôi lo bị người hiểu lầm.
Lăng Chính Dược lắc đầu.
- Chẳng qua ả phụ nữ kia đúng là …
- Ôi, bí thư Lăng, chuyện này ai có thể nói rõ, không chừng là có người cố ý tạo tin đồn mà thôi.
Trần Anh Lộc né tránh vấn đề này không muốn bình luận.
Lăng Chính Dược cũng không nói tiếp đề tài này, đây là điều mọi người tự hiểu, trong lòng mọi người cũng có chừng mực.
- Anh Lộc, khảo sát nhân sự cần nhanh chóng làm xong, đầu tiên đưa ra danh sách chung rồi hỏi ý kiến các bên.
Lăng Chính Dược suy nghĩ một chút rồi nói.
- Tôi thấy dạo này lão Bạch chạy khá chăm chỉ, một tuần đến được ba bốn thị xã, cũng nghe qua ý kiến của hắn.
Trần Anh Lộc nghe ra ý của Lăng Chính Dược. Ý kiến của Bạch Nhất Minh có thể tham khảo nhưng không thể ảnh hưởng đến trình tự khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ, điều này không thể thay đổi.
Thái độ mờ mịt của Lăng Chính Dược làm Trần Anh Lộc có chút do dự.
Mặc dù thời gian tiếp xúc chưa quá lâu nhưng hắn cảm thấy Bạch Nhất Minh là người khá cường thế, thường chủ động tìm mình để tìm hiểu tình hình xây dựng Đảng trong toàn tỉnh, hỏi mấy vị phó trưởng ban về tình hình cán bộ trong tỉnh, nó chứng minh Bạch Nhất Minh không muốn cúi đầu trước ai dù là Lăng Chính Dược hay Triệu Quốc Đống.
Bạch Nhất Minh muốn phát ra tiếng nói của mình ở vị trí này. theo Trần Anh Lộc thấy thì Bạch Nhất Minh có cá tính rõ ràng hơn Miêu Chấn Trung, có phong cách giống Yến Nhiên Thiên.
- Bí thư Lăng, tôi thấy bí thư Nhất Minh tiến vào trọng thái rất nhanh, tôi nghĩ có vài vấn đề cần trao đổi sớm. Ngài có lẽ nên nói chuyện với bí thư Nhất Minh, tôi thấy y khá coi trọng ở vấn đề này.
Lăng Chính Dược khá hàm súc nói.
Lăng Chính Dược nhìn Trần Anh Lộc, khẽ gật đầu.
- Bên Nhất Minh thì tôi biết nên xử lý như thế nào. Đợt điều chỉnh nhân sự này khá lớn, Nhất Minh dù sao mới tới nên nhiều tình huống khó có thể nắm rõ. Ở vấn đề này tôi tin đồng chí Nhất Minh có thể hiểu rõ.
Trần Anh Lộc cười khổ một tiếng không nói. Lăng Chính Dược xem ra không muốn bị người cản trở trong đợt điều chỉnh nhân sự này. Thái độ của Bạch Nhất Minh có lẽ làm Lăng Chính Dược không quá hài lòng.
Nếu là vậy tức là cũng có nghĩa cần phải cùng bắt tay với Triệu Quốc Đống để thu hoạch một chút. Nhưng chuyện này Trần Anh Lộc không thể nói rõ, hắn chỉ có thể nói làm việc mình nên làm, hơn nữa thực tế mà nói Triệu Quốc Đống khi trao đổi ý kiến với mình thì cũng khá đồng ý với vài cán bộ mình đưa ra, đây là điểm hơn người của Triệu Quốc Đống.
Mỗi đợt điều chỉnh nhân sự đều dẫn phát vô số tin tức, hơn nữa chúng sẽ biến hóa liên tục.
Hôm nay còn đồn vị này tới vị trí kia, mai sẽ truyền tới vị này đi sẽ trống vị trí này …
Những nhân vật được lọt vào danh sách của Ban Tổ chức cán bộ sẽ khiến mọi người xung quanh hâm mộ, ghen ghét. Một vị bí thư nào đó bây giờ rất chú ý bề ngoài, vị phó thị trưởng nào đó gần đây rất ôn hòa thân thiện với nhân viên, mà một vị thường vụ khá vui vẻ, nói tóm lại mọi người không ngừng biến ảo hình tượng, không ngừng “trưởng thành biến hoá” trong ảo tưởng của mọi người, người ngoài cũng luôn tìm được chỗ vi diệu để mà suy xét.
Khi tất cả có quyết định, bọn họ sẽ lấy lời tiên đoán về hình tượng cho bạn bè xung quanh, nói sớm biết vị này sẽ lên chức, đây gọi là chi tiết quyết định thành bại.
Chỉ có người trong cuộc mới hiểu nguyên nhân xảy ra với mình, chi tiết quyết định thành bại là đúng nhưng quyết không thể do biểu hiện bên ngoài quyết định thành bại, mà nó do tích lũy vô số chi tiết trong công việc hàng ngày mới thành.
Đợt điều chỉnh nhân sự này là lớn nhất sau khi Lăng Chính Dược đến An Nguyên. Ngoài việc vì mấy cán bộ cấp giám đốc sở như Chu Hoành Vĩ, Vu Triết, Lưu Triệu Quốc ngã ngựa ra thì làm người ta chú ý chính là bộ máy một số nơi biến động mạnh như An Đô, Lô Hóa, Đường Giang, Lam Sơn.
Tình hình An Đô khá đặc thù, hai lãnh đạo chủ yếu không thay đổi nhưng Phó thị trưởng thường trực ngã ngựa cùng bí thư đảng ủy chính pháp ngã ngựa, nó tạo tác động không nhỏ với chính trường An Đô. Nhất là Vu Triết ngã ngựa ảnh hưởng đến không ít cán bộ cấp phó giám đốc và chính huyện bên dưới. Lần điều chỉnh này An Đô cũng có mấy cán bộ cấp sở thay đổi.
Lãnh đạo chủ yếu của Lô Hóa cũng bị điều chỉnh, bên Đường Giang thì Bí thư thị ủy Kim Đại Giang lên tỉnh làm gì vẫn còn có chút tranh luận. Về phần Lam Sơn hai năm nay phát triển bình thường nhưng Bí thư thị ủy đã tới tuổi, có thể do thị trưởng thay thế hay không cũng khó nói, hay do một người từ ngoài đến cũng là một vấn đề.
- Vị trí của tôi bây giờ khá vi diệu mà xấu hổ nên phải kín miệng một chút vẫn hơn.
Triệu Quốc Đống cầm văn bản đưa cho Tằng Lệnh Thuần.
- Vì thế tôi thà chọn trao đổi ý kiến với Trần Anh Lộc, về phần tỉnh ủy quyết định cuối cùng như thế nào thì không phải do tôi.
- Chủ tịch, tôi thật ra cảm thấy không có gì cả. Anh làm phó bí thư tỉnh ủy, có người lựa chọn là rất bình thường. Nhất là trong lựa chọn cán bộ làm công tác kinh tế, tôi nghĩ dù là bí thư Lăng hay trưởng ban Trần đều phải hiểu điều này. Quang minh chính đại đưa ra quan điểm cá nhân không có gì là không ổn.
Tằng Lệnh Thuần không cho là đúng, hắn cảm giác Triệu Quốc Đống sau khi làm chủ tịch tỉnh liền dần trở nên cẩn thận, thậm chí bảo thủ hơn trước nhiều.
- Lệnh Thuần, có nhận thức là đủ.
Triệu Quốc Đống chỉ nói một câu, không nhiều lời.
- Chủ tịch, số liệu năm ngoái đã có, tình hình chung của tỉnh là không quá lạc quan. Nếu không tính sự sai biệt trong số liệu thống kê thì GDP của tỉnh Dự có thể vượt qua chúng ta.
Tằng Lệnh Thuần không tiếp tục dây dưa mà chuyển đề tài.
Triệu Quốc Đống nhíu mày giương mắt nói.
- Không phải nói chúng ta cao hơn tỉnh Dự sao? Sao lại thành thấp hơn?
- Đây là khác biệt thống kê. Chúng ta và tỉnh Dự chênh lệch khoảng một tỷ nhưng ai cao ai thấp vẫn chưa nói rõ. Bây giờ số liệu tuy có sai khác nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận.
Tằng Lệnh Thuần lắc đầu.
- Số liệu của tỉnh Dự hơn An Nguyên 800 triệu.
- Đã công bố?
Triệu Quốc Đống vừa suy nghĩ vừa nói.
- Đã công bố.
Tằng Lệnh Thuần biết việc này mang tới một vài ảnh hưởng. Ít nhất Lăng Chính Dược sẽ nhận áp lực lớn hơn. Theo Tằng Lệnh Thuần thấy đây chưa chắc đã là việc xấu.
Triệu Quốc Đống xoa xoa cằm cần nhắc mình làm như thế nào mượn điểm này để thúc đẩy suy nghĩ của mình.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
113 chương
588 chương
15 chương
65 chương