Lộng Triều
Chương 1938
Trần Đại Lực cũng không biết Triệu Quốc Đống ở khu nghỉ dưỡng Khám Hồ này, nhưng hắn biết đoàn phim Ung Hòa Xuân ở đây, mà nó lại do công ty điện ảnh Niết Bàn đầu tư.
Trần Đại Lực mặc dù không rõ Triệu Quốc Đống và Trình Nhược Lâm nếu là tình nhân thì La Băng tính gì? Hoặc là Triệu Quốc Đống bắt cá hai tay. Nếu là như vậy thì Trần Đại Lực đúng là rất ghen ghét, cũng phải thừa nhận Triệu Quốc Đống giỏi trong phương diện này.
Gặp Trình Nhược Lâm chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy có thể đây là cơ hội dò xét bí ẩn của Triệu Quốc Đống. Nhưng hắn cũng biết trong đó khá mạo hiểm. Triệu Quốc Đống bây giờ có lẽ ra ngoài là có người đi theo, hơn nữa có thể dùng tài nguyên vô hạn diệt trừ mọi nguy hiểm, càng không cần nói mình dù bắt được nhược điểm chỉ sợ cũng không làm gì được hắn.
Chẳng qua Trần Đại Lực không phải người thấy khó mà lui, có lẽ chuyện khác hắn sẽ lui nhưng việc đối phó Triệu Quốc Đống, Trần Đại Lực không biết tại sao mình lại cố chấp như vậy. Có lẽ ngọn lửa sâu trong lòng đang thiêu đốt thần kinh của mình. Khi đó mình có thể hất hàm sai khiến, quyết định vận mệnh người khác.
Nhưng rất cả đã thay đổi khi mình đối đầu với Triệu Quốc Đống. Trần Đại Lực không cho rằng mình tán tỉnh La Băng có gì không đúng. Một ả phụ nữ chưa kết hôn, một nhân viên, trên trán không khắc mấy chữ Triệu Quốc Đống, dựa vào cái gì mà mày có thể cưỡi mà tao không thể.
Thực ra Trần Đại Lực cũng biết rõ khoảng cách giữa mình và Triệu Quốc Đống càng lúc càng xa. Nếu lúc lúc hắn làm bí thư thị ủy Ninh Lăng thì mình có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ làm Triệu Quốc Đống bị tổn thương, như vậy sau khi Triệu Quốc Đống đến Điền Nam thì khả năng này bị giảm rất lớn.
Khi Triệu Quốc Đống về làm chủ tịch tỉnh An Nguyên, Trần Đại Lực biết khả năng mình khiêu khích Triệu Quốc Đống gần như không thể. Không nói cuộc sống riêng của hắn có bị mình nắm giữ không, dù có thì sao chứ? Mình không thể phá cửa mà vào bắt quả tang Triệu Quốc Đống ngủ với người phụ nữ khác không phải vợ hắn, vậy mình sẽ gặp tai ơng diệt đỉnh. Dù thông qua chút thủ đoạn tìm được mấy thứ này thì sao chứ? Ai tin, tin thì ai có thể đẩy mấy thứ này ra? Đảng cộng sản sẽ không vì việc này mà xử lý cán bộ cao cấp như Triệu Quốc Đống.
Nhưng tất cả vẫn không dập tắt được ngọn lửa báo thù trong lòng Trần Đại Lực.
Trần Đại Lực vẫn cho rằng người sống trên đời phải có mục tiêu theo đuổi, tất cả cái khác đều phục vụ mục tiêu. Mà hắn bây giờ cảm thấy mình chưa thoát được bóng ma của Triệu Quốc Đống, hoặc là không vứt được oán niệm, nếu không vứt bỏ được thì cố sức làm.
Đương nhiên làm việc này cần phải kiên nhẫn, không thể hy sinh vô ích, cho nên Trần Đại Lực mới càng thêm cẩn thận.
Đến khu nghỉ dưỡng Khám Hồ cũng là muốn tìm cơ hội. Mặc dù biết dù có cơ hội, mình có thể bất lực nhưng Trần Đại Lực vẫn muốn tìm kiếm tất cả có thể.
Khi hắn thấy Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh từ xe đi ra, hắn có chút giật mình. Chẳng lẽ Trình Nhược Lâm thật sự gặp Triệu Quốc Đống ở đây, vậy Triệu Quốc Đống sao gọi Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh tới đây?
Sự tò mò làm Trần Đại Lực không kiềm chế được.
Khi Triệu Quốc Đống và Trình Nhược Lâm biến mất, Trần Đại Lực mới thở phào nhẹ nhõm.
Hành lang không quá sáng, hắn chỉ có thể mơ hồ thấy Triệu Quốc Đống và Trình Nhược Lâm gặp ở đây, không có hành vi gì quá đáng, cũng không nghe thấy bọn họ nói gì, thời gian rất ngắn, hắn thậm chí không thấy rõ Triệu Quốc Đống khẽ bóp mông Trình Nhược Lâm.
Hắn có cảm giác tối nay ở khu nghỉ dưỡng này sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa có liên quan tới mục tiêu. Nhưng là gì thì hắn không nói rõ cho nên hắn dự định quan sát tiếp.
- Nhị Mao, cậu mang mấy anh em đến khu nghỉ dưỡng Khám Hồ, anh ở đây, nhớ mang cả ống nhòm hồng ngoại tới.
Trần Đại Lực nói chuyện xong đã không thấy đối phương đâu, hắn nở nụ cười đầy lạnh lùng.
…
Lăng Tiêu khẽ run lên, người đàn ông bên cạnh vỗ vỗ hắn.
- Tùng tử, tối nay bố trí như thế nào, bên Tam thúc thì đừng hy vọng, chú ấy bận cả ngày, cậu về An Đô mấy ngày đã gặp chú ấy chưa. Đi thôi, lão Tần, anh an bài thế nào?
Phó trưởng phòng tổng hợp – ban tiếp đón – tỉnh ủy An Nguyên – Tần Vệ Đông đi cùng nhóm người. Lăng Tiêu thì hắn rất quen thuộc, bí thư Lăng đến An Nguyên hai năm, số lần Lăng Tiêu đến không ít, có thân phận phó cục trưởng cục Xuất bản Ban Tuyên giáo trung ương, không biết người này sao rảnh như vậy chứ. Vừa tới An Đô là ở cả tuần, chẳng qua tên này đúng là nhiều bạn, luôn có người thanh toán cho hắn, mình chủ yếu là người dẫn tuyến mà thôi.
Chẳng qua Lăng Tùng – con bí thư Lăng lại là lần đầu tới An Đô. Ít nhất Tần Vệ Đông làm ở ban tiếp tân lâu như vậy vẫn chưa thấy tên này, nghe nói mở công ty thiết bị an toàn ở bên khu vực duyên hải, kinh doanh khá tốt.
- Nhị ca, em thấy thôi đi, em uống không ít rồi, về muộn không chừng mặt bố em dài như mặt ngựa.
Lăng Tùng kia trông nhỏ hơn Lăng Tiêu vài tuổi, khoảng 30.
- Tùng tử, chú đã 30 rồi nhỉ, sao, Tam thúc bảo chú về là chú về sao? Khu nghỉ dưỡng lớn như vậy chẳng lẽ còn không tìm được hai căn phòng ư?
Lăng Tiêu đầy mùi rượu liếc nhìn Tần Vệ Đông.
- Lão Tần, khu nghỉ dưỡng này chẳng lẽ không có phòng sao?
- Ha ha, cục trưởng Lăng sao có thể nói như vậy, cục trưởng nếu ở đây thì tôi lập tức đi liên lạc.
Tần Vệ Đông mỉm cười. Trưởng ban Trần có ấn tượng không tốt với Lăng Tiêu này, cũng không thèm để ý tới Lăng Tiêu. Mấy lần Lăng Tiêu đến chỗ trưởng ban Trần, trưởng ban Trần đều lạnh nhạt.
- Sao Tùng Tử, chẳng lẽ chú ngại điều kiện ở nơi này? Anh nói với chú, khu nghỉ dưỡng Khám Hồ này coi như là một trong các nơi cao cấp nhất của An Đô. Đông Vân Loa, nam Khám Hồ, đây là hai khu nghỉ dưỡng cao cấp nhất của An Đô. Phong cảnh ở đây còn tốt hơn so với bên Tam Á. Anh sẽ bảo mấy người bạn tới rồi chúng ta cùng hát. Lão Tần, anh liên lạc giúp tôi, còn lại không cần xen vào.
Lăng Tiêu phun ra một hơi rượu, có lẽ người hơi nóng. Hắn rút máy điện thoại ra nói.
- Lão Vương, các anh lại đây chưa, đến rồi ư? Tôi sao không thấy, là bên khu giải trí sao? Được, tôi lập tức tới.
….
Vương Vĩnh Hoa bỏ máy, sớm có người mở cửa cho hắn.
Khu nghỉ dưỡng KHám Hồ thì hắn không lạ gì, nơi này có quy mô nhỏ hơn bên Hồ Vân Loa nhưng địa thế bằng phẳng, quy hoạch tốt, không giống bên kia bị ảnh hưởng bởi địa hình, khá phân tán. Từ một khu vực đến khu vực kia còn cần lái xe nếu đi bộ phải mất chục phút.
- Tổng giám đốc Vương, thật sự là con của bí thư Lăng sao?
Một người đàn ông thấp lùn từ xe BMW 760 xuống, trên mặt lộ vẻ không tin.
- Tổng giám đốc Tạ, anh thấy tôi lừa anh sao?
Vương Vĩnh Hoa có chút khinh thường.
- Chuyện này tôi dám lừa sao, thật hay giả thì nhìn là biết mà.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương