Lộng Triều

Chương 1929

Như lời Đức Sơn nói thì năng lực của hắn không theo kịp sự phát triển của tập đoàn Thương Lãng, nếu còn chiếm chức phó tổng giám đốc sẽ không hợp tình hợp lý, nếu đổi lại một người sẽ tốt hơn, có thể làm tập đoàn kiếm được nhiều tiền hơn, vậy tại sao hắn cứ muốn chiếm vị trí này. Đức Sơn là cổ đông thuộc dạng lớn nhất tập đoàn, một nhân viên có thể giúp tập đoàn kiếm nhiều tiền hơn dù như thế nào cũng là việc tốt, bởi vì hắn cũng sẽ kiếm được một khoản. Về phần hắn lui ra thì đối với tập đoàn hay chính hắn đều có lợi hơn hại. Vì thế Đức Sơn đã đưa ra ý kiến với Trường Xuyên, muốn Trường Xuyên cân nhắc người thay mình, làm cho hắn có thể rảnh tay muốn làm gì thì làm. Khi Đức Sơn tới thì Triệu Quốc Đống đang nói chuyện với hai người em còn lại được một lúc. Trường Xuyên mới đầu còn không hiểu đề nghị của Đức Sơn, nhưng sau đó hắn ý thức được anh mình thật lòng muốn như vậy nên cũng đang nghiêm túc cân nhắc. Mặc dù về năng lực của Đức Sơn hơi kém một chút nhưng hắn công tác bên mảng kinh doanh nước suối nhiều năm, dựa vào kinh nghiệm và quan hệ vẫn khống chế vững vàng cục diện. Thị trường kinh doanh nước suối trong cả nước hiện nay nằm trong mấy tập đoàn lớn như Thương Lãng, Wahaha, Nhạc Bách Thị, Nông Phu Sơn, Di Bảo… mấy công ty có nguồn nước tót với giá rẻ, nhất là Thương Lãng, Wahaha, Nhạc Bách Thị càng kịch chiến ở các nơi trong cả nước. Thương Lãng chiếm thị phần gần như tuyệt đối ở thị trường đất liền như đông bắc, hoa bắc, tây bắc, hoa trung, tây nam. Nhưng bên hoa nam thì lại không bằng Bách Nhạc Thị, bên hoa đông không bằng Wahaha. Nhưng nước suối cao cấp của Thương Lãng lại đứng đầu cả nước, một loạt sản phẩm như nước lạnh, nước suối tinh hoa Trường Bạch… đều hơn hẳn đối thủ cạnh tranh. Chẳng qua mảng kinh doanh nước suối của Thương Lãng sau nhiều phen cân nhắc cuối cùng đã kiên trì chuyên nghiệp hóa, buông tha thị trường có lợi nhuận phong phú như trà, nước hoa quả… cũng vì thế mà đảm bảo vị trí dẫn đầu của Thương Lãng trong lĩnh vực nước suối. Một khi Đức Sơn rởi khỏi mảng kinh doanh nước suối như vậy nhất định cần có một người quen thuộc với mảng này thay thế. Vì vậy Trường Xuyên sau khi nhận yêu cầu của Đức Sơn cũng đã yêu cầu Đức Sơn phải kiên trì một thời gian để đảm bảo quá độ vững vàng. Cũng may kinh doanh nước suối bây giờ đã không còn là sản nghiệp trung tâm của Thương Lãng nữa. Theo tổng công ty nước suối Thương Lãng lên thị trường chứng khoán, tập đoàn Thương Lãng mặc dù vẫn chiếm cổ phần khống chế của tổng công ty nhưng đang dảm dần, tài chính thu được cũng tập trung vào tổng công ty dược Thương Lãng. Mảng dược có lợi nhuận rất phong phú, nhưng cũng yêu cầu đầu tư lớn về nghiên cứu, đây cũng là nguyên nhân tại sao sản phẩm của tổng công ty đạt toàn thắng ở thị trường sản phẩm bổ dưỡng nhưng lợi nhuận vẫn không quá làm người ta hài lòng, bởi vì đầu tư nghiên cứu trước đó quá lớn, thậm chí có thể liên tục mấy năm đầu không có lợi nhuận, mãi tới năm 2006, 07 nghiên cứu ra vài sản phẩm thì mới khiến cho tổng công ty bắt đầu thu lãi. Theo Trường Xuyên nói thì tiền kiếm được của tổng công ty kinh doanh nước suối Thương Lãng đầu tư vào tổng công ty dược, mà bây giờ dược đã tiến vào giai đoạn phát triển tuần hoàn, chính thức chiếm vị trí dẫn đầu trong lĩnh vực và cạnh tranh với các tập đoàn khổng lồ nước ngoài thì cũng cần tích lũy không ít năm nữa. Cũng may mấy công ty con bên dưới của tổng công ty như công ty trách nhiệm hữu hạn dược liệu Thương Lãng phát triển khá thuận lợi. Dự vào sức ảnh hưởng của tổng công ty dược Thương Lãng và tổng công ty kinh doanh nước suối Thương Lãng nên nhanh chóng mở rộng ở các thành phố lớn trên toàn quốc, tạo thành mạng lưới tiêu thụ, mạng lưới này hình thành cũng khiến cho mảng dược của Thương Lãng đầy đủ từ nguồn nguyên liệu đến tiêu thụ, tăng sức cạnh tranh của tổng công ty dược Thương Lãng. Tập đoàn Thương Lãng bây giờ đã tiến vào thời kỳ phát triển tuần hoàn, làm như thế nào để tập đoàn trở thành tập đoàn trăm năm cũng là vấn đề Trường Xuyên luôn cân nhắc. Làm như thế nào duy trì phát triển liên tục, mặc dù gặp phải sóng gió cũng không vì thế mà sụp đổ, có thể sống qua giai đoạn khó khăn, nghênh đón cơ hội phát triển chính là điều Trường Xuyên hy vọng Thương Lãng có thể làm được. So với Trường Xuyên cầu sáng tạo trong ổn định thì công ty đầu tư mạo hiểm của Vân Hải lại rất tích cực, hai năm qua không ngừng tìm kiếm cơ hội đầu tư của lĩnh vực công nghệ thông tin, ví dụ như đầu tư vào một trang web, biến trang web này trở thành khổng lồ qua đó mang lại lợi nhuận rất lớn. - Quốc Đống, có đôi khi em suy nghĩ nếu anh không đi làm chính trị mà đi kinh doanh, mở công ty thì có phải là sẽ có thành tựu huy hoàng hơn Trường Xuyên và Vân Hải không? Lưu Nhược Đồng nằm sát bên Triệu Quốc Đống, thời tiết u ám, lạnh ở phía nam làm cô có chút không quen, mà điều hòa lại làm người ta hơi mệt mỏi. - Sao em đột nhiên lại nghĩ tới vấn đề này? Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói. - Ừ, đột nhiên có cảm giác thôi. Theo em đoán nếu Trường Xuyên không phải cố giảm sự chú ý thì chỉ sợ nàm trong top đầu bảng Hồ nhuận rồi. Dù là Đức Sơn nếu không phải tài sản của chú ấy biến thành tác phẩm nghệ thuận, đất và nhà ở nước ngoài thì có phải cũng thuộc nhóm đầu không? Vân Hải theo mảng đầu tư mạo hiểm là công việc của chú ấy, em cảm thấy bọn họ đều đi theo con đường của mình, rất tự do tự tại. nhất là Đức Sơn, em khá phục chú ấy, chơi đến mức này đúng là không mấy người so được. Lưu Nhược Đồng hé miệng cười. - Nhưng em thấy anh rất mệt, nhất là một năm qua em thấy tâm trạng của anh không quá tốt cho nên… - Ồ, em thấy như vậy sao? Anh nói với em, không ai có thể dễ dàng thành công. Sau lưng Trường Xuyên và Vân Hải cũng có rất nhiều đêm không ngủ, suy nghĩ kiệt lực vì công việc, chẳng qua bọn nó chủ yếu để lộ vẻ vinh quang nhiều hơn mà thôi. Triệu Quốc Đống lắc đầu. - Đơn giản mà nói em chỉ nghe Vân Hải kiếm được lãi từ các khoản đầu tư, không biết hắn mất bao học phí, mất bao khoản tiền rồi. Đầu tư mạo hiểm là như vậy, đâu có đơn giản chứ. - Về phần anh có thể làm tốt như Trường Xuyên, Vân Hải hay không thì anh chỉ có thể nói thật là mình không biết. Có lẽ giai đoạn đầu anh bỏ sức không ít, nhưng đó là bước đầu, ánh mắt và sức phán đoán của anh hơn bọn nó một chút, nhưng khi công ty phát triển tới quy mô nhất định thì cần chính là sức chấp hành và khai thác, không ai có thể nói rõ được trước. Triệu Quốc Đống thở dài nói. - Anh cũng nghĩ mình nếu không theo chính trị thì có lẽ tất cả đã khác. Nhưng anh nếu có lựa chọn này thì sẽ không hề hối hận đi tới. Hơn nữa anh thấy dù mệt mỏi, dù uất ức, dù thống khổ nhưng nó có ý nghĩa, đáng giá, vậy là đủ. - Ừ, anh nói như vậy thì em yên tâm rồi. Lưu Nhược Đồng thở phào nhẹ nhõm. - Em lo anh bây giờ chịu áp lực công việc quá lớn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Triệu Quốc Đống có chút ấm áp, vỗ vỗ mái tóc vợ. - Anh không yếu ớt như vậy đâu. Tình hình trong tỉnh bây giờ không quá tốt. Hai sự việc trước đây làm trung ương không hài lòng với tỉnh, lão Lăng và anh đều có áp lực rất lớn. Nói ra cũng buồn cười, trước anh và hắn dù như thế nào cũng không ăn ý, nhưng bây giờ không thể không tiến hành thương lượng trong nhiều việc, tìm điểm giống nhau mà thúc đẩy.. Áp lực bên ngoài làm hai người bọn anh trở nên mật thiết hơn đôi chút, nghĩ tới cũng thấy có chút khó tin. - Quốc Đống, anh bây giờ là chủ tịch tỉnh, phát triển kinh tế sợ là không thể thả lỏng. Căn cứ tin tình báo nước ngoài thì thị trường tài chính Mỹ sẽ liên tục chấn động, tình hình sẽ càng lúc càng xấu hơn, có thể kéo dài ảnh hưởng tới ngành sản xuất, một vài hệ thống đoán rằng kinh tế Mỹ năm nay sẽ suy thoái, nhất là thị trường tín dụng của bọn họ sợ là sẽ nổ tung, như vậy sẽ ảnh hưởng tới nền kinh tế thế giới, Trung Quốc cũng sẽ bị liên lụy rất lớn nhất là các ngành xuất khẩu, điểm này anh sợ là phải chuẩn bị tư tưởng trước mới được. Lưu Nhược Đồng nói chuyện này thì hơi hạ giọng, khá thận trọng. Triệu Quốc Đống mơ hồ có thể đoán được lời cô nói là gì, thu thập tình báo cho đến bây giờ sẽ không là một phía, phương diện kinh tế cũng là một mặt, không biết Lưu Nhược Đồng từ đâu đạt được tin này mặc dù là rất thô nhưng cũng là tin tình báo chính xác. Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu, chức chủ tịch tỉnh này không dễ làm. Lưu Nhược Đồng nhắc thì hắn cũng mơ hồ biết một chút, thực ra không chỉ là cô mà kể cả mấy người Dương Kính Quang, Trương Hoành Vĩ, Chung Dược Quân cũng hàm xúc đưa ra ý kiến của bọn họ. Bọn họ cho rằng ở tình hình hiện nay trọng tâm của chính quyền vẫn là phát triển kinh tế, vấn đề dân sinh có cần cân nhắc không, đương nhiên là có nhưng khi kinh tế An Nguyên phát triển khá chậm, phát triển không cân bằng thì vẫn phải đẩy mạnh phát triển kinh tế. Triệu Quốc Đống cũng ý thức được điểm này nhưng hắn cho rằng cần phải có lựa chọn khoa học hợp lý để làm việc này.