Lộng Triều
Chương 1895
Lăng Chính Dược trầm ngâm không nói, hắn khá đồng tình với ý kiến của Triệu Quốc Đống. Nhưng vấn đề bây giờ là người của Ủy ban kỷ luật có hiểu lý lẽ như vậy không?
Lăng Chính Dược công tác ở Ban Tổ chức cán bộ trung ương nhiều năm nên có qua lại không ít. Đám người Ủy ban kỷ luật trung ương khi khách sạn cán bộ bình thường thì không nhìn ra sâu cạn gì, nhưng một khi có vấn đề thì không khác gì cá mập ngửi thấy mùi máu, truy gắt gao, không bỏ qua bất cứ ai.
Cán bộ ở cấp như Hoàng Trì Trung mà bọn họ dám can đảm đến như vậy nhất định là cầm được chứng cứ đáng tin cậy. Điều này có nghĩa Hoàng Trì Trung về cơ bản được tuyên án “tử hình chính trị”. Hoàng Trì Trung ngã không sao, không phải cán bộ mình nâng cấp lên, không có quan hệ mấy tới mình, chủ yếu là đại cuộc bây giờ không biết có bị vụ việc của Hoàng Trì Trung ảnh hưởng dây chuyền hay không? Lăng Chính Dược cần chính là khống chế trong phạm vi nhỏ nhất có thể.
Muốn làm được điểm này thì phải nắm giữ được tình hình, Phùng Cương chính là người liên kết thích hợp nhất.
Nhưng Phùng Cương không phải kẻ đơn giẩn, mặc dù là mình cũng không phải là bảo sao nghe vậy. Phùng Cương thường xuyên ám chỉ công việc của Ủy ban kỷ luật là độc lập, đảm bảo hiệu suất làm việc, rất tự nhiên kéo khoảng cách với mình, vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Điều này có nghĩa đối phương đề phòng mình. Đây là điều không bình thường với bí thư tỉnh ủy và chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật.
Chẳng qua Phùng Cương không đơn thuần nhằm tiêng vào mình, với Triệu Quốc Đống thì Phùng Cương cũng duy trì tôn trọng ở mức vừa phải. Đây không đơn giản là vô tư, cũng không phải là không muốn dựa vào ai mà là giữ khoảng cách quan sát.
- Quốc Đống, cậu cảm thấy chúng ta bây giờ nên có thái độ gì là thích hợp?
Lăng Chính Dược hỏi lại một câu.
Triệu Quốc Đống không rõ ý đồ của Lăng Chính Dược, hắn không nói ngay mà suy nghĩ khá lâu mới nói.
-- Đây coi như là Ủy ban kỷ luật trung ương khảo nghiệm độ tin cậy đối với tỉnh ủy An Nguyên chúng ta. Có lẽ bọn họ sẽ không tin chúng ta như vậy, nhưng tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói rõ quan điểm của mình với bọn họ, để bọn họ hiểu sự lo lắng của chúng ta, về phần bọn họ quyết định cuối cùng như thế nào thì quyền chủ động vẫn nằm trong tay bọn họ.
- Quốc Đống, không có đơn giản như vậy, tôi nghĩ nếu Ủy ban kỷ luật trung ương lấy phương thức như vậy mà đến thì nhất định có ý nghĩ của mình, không chừng bọn họ muốn làm lớn ở An Nguyên chúng ta, mượn cơ hội này thể hiện sức chiến đấu và quyết tâm chống tham nhũng của bọn họ.
Lăng Chính Dược lắc đầu nói.
Triệu Quốc Đống đồng ý với quan điểm của Lăng Chính Dược. Vừa phải trao đổi ý kiến với người của Ủy ban kỷ luật trung ương, vừa phải nắm giữ tình hình để tỉnh ủy kịp thời có phản ứng, tránh rơi vào bị động.
- Bí thư Lăng, Hoàng Trì Trung xem ra không thoát được, công việc của y không the gác lại. Nếu Ủy ban kỷ luật trung ương đã nói rõ sẽ bắt Hoàng Trì Trung, tôi đề nghị phân công công việc của Hoàng Trì Trung tạm thời sẽ do Trương Hoành Vĩ phụ trách. Công việc bên Ủy ban kế hoạch phát triển thì có thể giao cho cấp phó chủ trì. Theo tôi được biết mai Hoàng Trì Trung sẽ tham gia một hội nghị, tôi thấy tối nay tỉnh ủy cần họp mới được.
- Tôi đồng ý.
Lăng Chính Dược không dây dưa ở vấn đề này.
- Tôi cho rằng mặc dù về sau Hoàng Trì Trung có thể thoát thân cũng không thể tiếp tục ngồi ở vị trí này. Nếu không có bất ngờ xảy ra thì do Hoành Vĩ phụ trách công việc ở phương diện này. Đương nhiên do phụ trách với cán bộ, tôi cảm thấy đợi Ủy ban kỷ luật trung ương có kết luận rõ ràng thì thích hợp hơn. Tôi đoán tối nay là có kết quả, đến lúc ấy tổ chức hội nghị thường ủy để thông báo.
Tốc độ tin tức truyền ra vượt xa dự đoán của Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống. Còn chưa tới lúc ăn tối thì nhân vật có đầu có mặt ở An Nguyên biết phó chủ tịch tỉnh Hoàng Trì Trung lúc 10h bị người của Ủy ban kỷ luật trung ương đến trụ sở ủy ban tỉnh dẫn đi, cùng đi còn có thư ký và lái xe của hắn.
Trên thực tế từ buổi trưa người có tin đã biết việc này, mà đến chiều người đứng đầu các thành phố, thị xã về cơ bản biết được tin này rồi.
Hoàng Trì Trung hiện phụ trách quản lý văn hóa, giáo dục, vệ sinh, dân cư, thương vụ và tin tức, phân công công việc khá lặt vặt. Mà lúc hắn làm thường vụ thị ủy, phó thị trưởng Thành phố An Đô thì phụ trách quản lý xây dựng đô thị, đất đai, đều là điểm nóng.
Hắn bị người Ủy ban kỷ luật trung ương đưa đi tạo ra chấn động lớn trong toàn tỉnh, rất nhiều người khó mà tin được việc một phó chủ tịch tỉnh trước đó không có lời đồn gì vậy mà lại bị Ủy ban kỷ luật trung ương bắt.
- Chị đang lo cái gì? Tập đoàn Thiên Phu các chị có qua lại với Hoàng Trì Trung ư?
Triệu Quốc Đống nghe đến đây không khỏi có chút tức giận.
Cù Vận Bạch ở bên kia vội vàng phủ nhận.
- Quốc Đống, không có việc này. Em cũng biết tập đoàn mấy năm nay không có động tác gì lớn với An Đô. Minh Viễn là người thành thật, không đặc biệt khó xử thì sẽ đi đường chính, không có nhiều cơ hội qua lại với Hoàng Trì Trung.
- Không nhiều cơ hội qua lại ư? Nói cách khác đã từng có? Vậy có phải là cũng dính dáng không?
Triệu Quốc Đống cũng không bị lời nói của Cù Vận Bạch mê hoặc mà trực tiếp hỏi.
Bên kia dừng khá lâu mới nói.
- Quốc Đống, em cũng biết làm bất động sản bây giờ không đơn giản, có nhiều mặt phải chiếu cố. Tập đoàn coi như sạch một chút, ty nói tập đoàn không có qua lại gì với Hoàng Trì Trung nhưng dù sao hắn phụ trách quản lý mảng đó lâu như vậy, có công ty bất động sản nào dám làm mất lòng hắn. Cũng may Hoàng Trì Trung không đưa ra yêu cầu quá đáng, có đôi khi mua một hai căn nhà với giá thấp hoặc là bố trí một hai công ty cung ứng vật liệu xây dựng, thiết bị mà thôi, hoặc là lấy chút tiền giải quyết, đó cũng là bình thường.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. Hắn chỉ biết Hoàng Trì Trung nếu phụ trách mảng xây dựng đô thị An Đô lâu như vậy thì tuyệt đối không thể nào chỉ treo cổ trên mình công ty bất động sản Hồng Nghiệp, tránh không được còn không ít công ty bất động sản khác bị cuốn vào. NGay cả tập đoàn Thiên Phu bị mình hay nhắc như vậy mà cũng phải qua lại ngoài luồng thì càng không nói tới công ty khác. Triệu Quốc Đống có dự cảm nếu lần này hoàn toàn mở rộng sẽ lộ ra mặt âm u của ngành bất động sản, không biết bao quan chức sẽ ngã xuống.
- Em không nói nhiều, em cũng biết làm ngành bất động sản không thoải mái, khó tránh khỏi có đôi khi phải đi vài con đường khác, một ít chuyện bên bờ không thể tránh được nhưng em phải nhắc mấy người nhất định phải nắm chắc nguyên tắc.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Trung ương bây giờ rất chú ý đến hiện tượng sụp đổ trong lĩnh vực bất động sản, Ủy ban kỷ luật các cấp đã tập mục tiêu vào lĩnh vực bất động sản, liên tục ra trận.
Triệu Quốc Đống nói làm Cù Vận Bạch có chút cảm động.
- Quốc Đống, em yên tâm, chị và Bồi ca còn có Huy ca chưa từng quên tôn chỉ của tập đoàn. Tập đoàn phát triển có thể có vài điểm không quá quy phạm nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc của mình, tuyệt đối không bởi vì lợi ích nhất thời mà bước qua điểm này. Ở An Nguyên là như vậy, Bắc Kinh cũng vậy, Thượng Hải cũng thế, Nam Việt cũng thế.
- Vậy là được rồi, hy vọng chuyện lần này không liên quan tới tập đoàn chị.
Triệu Quốc Đống vô thức lắc đầu nói.
- Ừ, đúng, Thanh Đào thế nào rồi?
- Vẫn khỏe, nó bây giờ càng lúc càng tự lập, thích ứng với cuộc sống bây giờ.
Nói đến con gái, giọng Cù Vận Bạch sinh động hơn nhiều.
- Em rất nhớ con.
Cù Vận Bạch buồn bã nói.
Sau khi Nhược Đồng có thai, Triệu Quốc Đống mới bừng tỉnh mình còn có một người con nữa, tình cảm giấu sâu trong lòng trỗi dậy.
- Ừ, lúc nào chị mang con tới để em xem nhé?
Cù Vận Bạch thoáng do dự, việc này rất nguy hiểm.
- Xem đã, tìm cơ hội.
/SIZE]
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương