Lộng Triều

Chương 1874

- Vậy trách nhiệm của Đảng ủy, chính quyền theo anh nói là gì? Lưu Nhược Đồng không ý thức được tư thế của mình đang hấp dẫn hắn. - Thành lập cơ chế hành chính công khai, công chính, trong suốt. Triệu Quốc Đống cố gắng áp chế ngọn lửa trong lòng, trầm giọng nói: - Rất nhiều người có lẽ thấy đây là mấy câu cổ điển, thậm chí là lời mạnh miệng, không có ý mới. Nhưng anh muốn nói chính là công việc này cần cụ thể hóa, phải có lộ trình tiến hành, đáng tiếc hiện nay anh còn không thấy Đảng ủy, chính quyền địa phương nào thật sự đặt tâm tư vào việc này. Thu hút đầu tư và phát triển kinh tế đã lấy hết tâm trí của bọn họ. Khi ánh sáng chói chang chiếu vào phòng, Lưu Nhược Đồng gần như vô thức lấy chăn mỏng che lên ngực, cô có chút kinh hoàng nhìn quanh. Đúng thế, điều tối qua vẫn hiển hiện trước mắt. Trong phòng rất yên tĩnh, không còn ai khác, hắn nhất định đã dậy sớm nhưng mình có lẽ mệt nên ngủ thêm. Có lẽ hôm qua mới bay thêm sự điên cuồng đêm qua, Lưu Nhược Đồng nghĩ vậy không khỏi đỏ mặt. Cô không ngờ tối qua lại thành như vậy, không rõ ai chủ động, ai bị động, dù sao nó giống như nước chảy thành sông. Tối qua không hề dùng biện pháp gì, không biết mình vô tình quên hay là không kiềm chế được? Lưu Nhược Đồng có chút loạn, cô tính thời gian, đúng lúc nguy hiểm, không chừng sẽ có. Lưu Nhược Đồng nhìn chăn đang che trên bụng, ngơ ngác xuất thần. Mình đã 35, hắn 37, sang năm hắn sẽ 38, dù từ góc độ nào mà nói cũng không còn trẻ. Từ góc độ khác thì có lẽ rất nhiều người chú ý tới điểm này. Dù sao quan niệm truyền thống của Trung Quốc vẫn chiếm ưu thế chính. Cả người mềm nhũn lại, Lưu Nhược Đồng ngồi ngẩn ra một lúc mới ý thức được bên dưới mình vẫn trần truồng trong không khí, cô vội vàng mặc quần áo rời giường. Rửa mặt xong, Lưu Nhược Đồng xuống phòng ăn. Trên bàn ăn đã dọn sẵn cốc sữa đậu nành, bánh bao. - Anh dậy lúc nào thế, sao không gọi em? Lưu Nhược Đồng có chút oán trách trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống. - Thấy em ngủ ngon, hôm qua cũng mệt nên ngủ nhiều cười một tiếng vẫn hơn. Triệu Quốc Đống một bên uống sữa đậu nành một bên nói. - Hôm nay chắc không có việc gì chứ? Lợi Nhược Đồng hơi ám chỉ hỏi. Thứ bảy chủ nhật đối với Triệu Quốc Đống mà nói đã rất khó tách ra với thứ sáu. Mặc dù không có hoạt động công việc nhưng cũng có thể có an bài nửa công nửa tư. Ví dụ như nói gặp quan chức, công ty nào đó, nói chuyện, hoặc chơi tennis. Trưa ngồi ăn cơm với nhau, chiều nghỉ trưa rồi cũng có hoạt động nửa công nửa tư như vậy…. - Anh cũng rất hy vọng không có chuyện gì Nhưng sự thật luôn chống đối mình. Hôm nay chắc không ít chuyện, chẳng qua anh cảm thấy mấy hoạt động hôm nay em có thể tham gia. Hơn nữa em tham gia thì hiệu quả có lẽ càng tốt hơn, ít nhất hóa giải một ít âm thanh không cần thiết. Triệu Quốc Đống cười nói. - Sáng anh gặp hai người phụ trách hiệp hội xúc tiến thương mại tỉnh cùng với người phụ trách mấy công ty, đến câu lạc bộ golf Hoa Đình, trưa ăn với bọn họ. Em có thể tham gia bởi vì một lãnh đạo công ty là phụ nữ, anh nghĩ em có thể tìm được đề tài chung. Buổi chiều anh muốn tới Vĩnh Lương, xem một chút rừng ngập nước lớn nhất tỉnh, em có hứng thú có thể đi cùng anh xem. - Anh đi làm việc, em đi có thích hợp không? Lưu Nhược Đồng nghiêng đầu hỏi. - Không hoàn toàn là công việc, hoạt động buổi sáng miễn cưỡng như nửa công nửa tư, buổi chiều thì không phải. Bởi vì chỉ đến xem, không thể nói, em nếu cảm thấy không thich hợp thì cứ đi cùng xem là được. Triệu Quốc Đống cũng biết Lưu Nhược Đồng mạo muội tham gia là không quá thích hợp, nhưng cô tới, mình bỏ cô lại cũng không thích hợp. - Thôi, anh đi làm việc của mình đi, em về nhà thăm bố mẹ. Nếu không em về An Đô mà không thăm bố mẹ chồng sao được? Lưu Nhược Đồng quyến rũ nói. - Tối về sớm một chút là được, đừng uống nhiều quá. …. Lưu Nhược Đồng đến đúng là làm nhiều người chú ý. Dù sao từ lúc Triệu Quốc Đống về An Nguyên, vợ hắn vẫn chưa xuất hiện. Dù là người nhà Lăng Chính Dược không ở An Đô nhưng sau khi Lăng Chính Dược chính thức làm bí thư tỉnh ủy thì người nhà cũng tới An Nguyên cùng. Nhưng vợ Triệu Quốc Đống có vẻ rất thần bí, không ít người cũng từng tìm hiểu, sau đó được biết vợ Triệu Quốc Đống rất ít đến An Nguyên. Ít nhất trong hai ngày Lưu Nhược Đồng ở An Đô, số nữ cán bộ đến nhà hắn nhiều hơn không ít. Ví dụ như Hứa Kiều, ví dụ như An Nhiên, Vương Lệ Quyên, Văn Ngạn Hoa, Vương Lệ Mai, Vưu Huệ Hương. Rất nhiều người trong bọn họ không nhận ra Lưu Nhược Đồng, nhưng cũng nghe tới tên Lưu Nhược Đồng, cũng có thể tìm được một ít người quen giới thiệu. Có thể tới Triệu phủ thì không phải người bình thường, dám tới cũng có chút tự tin trong lòng, đây là kết luận của Lưu Nhược Đồng. - Tiểu Lưu đi rồi ư? Vưu Liên Hương đi vào văn phòng Triệu Quốc Đống rồi hỏi thẳng. Trong tỉnh có lẽ chỉ có Vưu Liên Hương là hỏi thẳng Triệu Quốc Đống được như vậy. - Ừ, tối qua lên máy bay. Triệu Quốc Đống ngồi bên trong, hắn vẫy tay ra hiệu Vưu Liên Hương vào ngồi. - Tôi nhe Huệ Hương nói là có ấn tượng rất tốt đối với tiểu Lưu, nói đúng là rất phù hợp với cậu, trai tài gái sắc. Vưu Liên Hương dừng một chút rồi nói tiếp: - Tiểu Lưu xem ra giúp cậu được các nữ cán bộ tán thành. - Ha ha, tình hình Trung Quốc khác nước ngoài, không cần nhờ phu nhân kéo phiếu giúp. Tôi cũng không cần làm như vậy, chính tôi cũng có thể làm được. Triệu Quốc Đống rất tự nhiên nói. - Đương nhiên thêu hoa trên gấm thì tôi cũng không phản đối. Nhưng ở phương diện này tô không muốn quá nổi bật. - Hừ, nói ra cũng là do chủ nghĩa nam tử ảnh hưởng, cậu sợ Tiểu Lưu đoạt danh tiếng của mình hả? Vưu Liên Hương hậm hực nói. Vưu Liên Hương đến để báo cáo quy hoạch chấn hưng sản nghiệp của Đường Giang. Đường Giang xác định một lần nữa chấn hưng ngành dệt may. Ngành dệt may vốn là sản nghiệp truyền thống của Đường Giang, nhưng bắt đầu từ những năm 90 liền phát triển chậm. Rất nhiều công ty sở hữu nhà nước phá sản, đóng cửa, ngành dệt may bị thương nặng. Đáng lẽ ngành dệt may Đường Giang sẽ chìm vào quên lãng nhưng bắt đầu từ năm 2004, ngành dệt may của Đường Giang dần có xu thế phục hưng, nhất là khối kinh tế tư nhân lợi dụng cơ chế linh hoạt cùng tin tức linh thông dã tich cực triển khai sản xuất gia công, nhanh chóng thành lập một nhóm công ty có quy mô tương đối. Chủ mấy công ty kia có không ít người từng làm nhân viên kỹ thuật và kinh doanh chủ chốt của công ty nhà nước trước đây. Sau khi các công ty đóng cửa, nhiều người sang bên Chiết Giang, Nam Việt làm thuê, bằng mấy năm tích lũy quan hệ, vốn liếng, bọn họ về Đường Giang gây dựng sự nghiệp, cũng được Đường Giang hoan nghênh, từ nhiều phương diện giúp đỡ khiến các công ty này nhanh chóng trưởng thành. Triệu Quốc Đống kiên nhẫn lắng nghe Vưu Liên Hương báo cáo. Trên thực tế phương án này Dương Kính Quang cùng Long Ứng Hoa đã báo cáo với hắn, cũng khá coi trọng, cảm thấy bên Đường Giang đưa ra nhiều chính sách ưu đãi, có thể khiến ngành dệt may trở thành sản nghiệp trụ cột của Đường Giang. Chẳng qua Triệu Quốc Đống có chút ý kiến khác với phương án của Đường Giang, hắn hy vọng có thể trao đổi sâu hơn về vấn đề này với Vưu Liên Hương. - Thị trưởng Liên Hương, tôi thấy Thị ủy, ủy ban Đường Giang đưa ra không ít chính sách ưu đãi và giúp đỡ. Tuy điều này cần thiết nhưng tôi cũng có quan điểm hơi khác. Ừ, nói như thế nào nhỉ, coi như dội nước lạnh vào đầu các vị, tôi cảm thấy là cần thiết. Triệu Quốc Đống cố gắng làm không khí hài hòa một chút, hắn biết ý kiến của mình chưa chắc làm người ta thấy vui vẻ nhưng hắn cần nói.