Lộng Triều
Chương 1870
Gần đây có tin tức không tốt truyền tới, Ba Kiên Cường rất có thể rời khỏi An Nguyên lên làm quân đoàn trưởng quân đoàn tăng thiết giáp, đây là hợp với tâm nguyện của Ba Kiên Cường. Có lời đồn chính ủy quân khu tỉnh Hồ Vạn Sơn có thể muốn đảm nhiệm chức thường vụ tỉnh ủy. mà Hồ Vạn Sơn lại có quan hệ mật thiết với Tề Hoa.
Thế sự đúng là khó lường, Triệu Quốc Đống thấy mình tạo được quan hệ mật thiết với Tương Hữu Tuyền thì Ba Kiên Cường lại đi. Tuy nói Ba Kiên Cường ít tham gia hội nghị thường vụ nhưng chỉ cần có hắn thì chính là một sự ủng hộ. Quan trọng hơn khi hắn tham gia hội nghị thường vụ thì hắn nhất định sẽ đứng về phía mình. Bởi vì sự ủng hộ không điều kiện này nên Triệu Quốc Đống cảm thấy tầm quan trọng của Ba Kiên Cường. Mà bây giờ Ba Kiên Cường đi thì tình hình càng xấu thêm.
Triệu Quốc Đống không hy vọng sự bất đồng trong công việc của mình với Lăng Chính Dược sẽ đưa ra giằng co trong hội nghị thường vụ, nhưng hắn không thể không đề phòng khả năng này xuất hiện.
Thăng bằng và thỏa hiệp là biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, nhưng nếu anh muốn hòa bình thì anh phải có thực lực chiến tranh. Anh không đánh được trên chiến trường thì không chiếm được gì trên bàn đàm phán.
Trên chính trường cũng như vậy, anh không không có lực lượng làm đối phương kiêng kỵ, đối phương có thắng lợi tuyệt đối thì sẽ không việc gì phải thăng bằng cùng thỏa hiệp, bởi vì anh không đủ tư cách nói tới điều kiện. Chỉ khi đối phương ý thức mình không tuyệt đối nắm chắc, hoặc gì thắng cũng mang lại ảnh hưởng trái thì hắn mới có thể cân nhắc thỏa hiệp.
Chính mình cùng Lăng Chính Dược trong công việc có quan điểm khác nhau. Trên thực tế khó nói ai đúng ai sai, từ góc độ phát triển thì thấy quan điểm của mình và Lăng Chính Dược đều không sai. Chẳng qua mình coi trọng lợi ích lâu dài, Lăng Chính Dược chú ý lợi ích trước mắt.
Đây thoạt nhìn không có gì khác nhau hình như không có gì là lớn, hai bên thỏa hiệp nên tạo thành chấm tròn. Nhưng Triệu Quốc Đống biết tình hình không đơn giản như vậy. Anh phải từ phương diện khác để phân tích sự khác biệt của hai bên, xem nhân tố khác nhau cơ bản là..
Hơn nữa cũng phải xem hai bên có tin tưởng về chính trị của nhau hay không? Mặc dù là quan điêm rất phức tạp có điểm khác nhau cũng có thể thông qua trao đổi để tìm điểm chung. Mặc dù là độ tín nhiệm về chính trị không đủ cũng có thể ở điều kiện cùng chung lợi ích để đạt thành nhất trí, nhưng nếu như hai người cùng tồn tại vấn đề như vậy sẽ gặp phải màn tranh đấu.
Triệu Quốc Đống cũng rất bất đắc dĩ, mặc dù hắn không thích gì Lăng Chính Dược nhưng cũng muốn thông qua thỏa hiệp để thực hiện nhất trí trong mục tiêu chung. Chẳng qua làm hắn rất thất vọng chính là suy nghĩ này có vẻ rất xa vời. Hắn không thể không bị động đề phòng.
….
Lưu Nhược Đồng giẫm trên sàn gỗ mà cảm giác rất lạ. Loại sàn gỗ có mấy chục năm lịch sử này bây giờ không thấy nhiều, công trình kiến trúc cổ xưa này được giấu trong những cây đại thụ càng lộ rõ địa vị khác lạ của công trình này.
Cửa hai bên văn phòng đều tràn ngập cảm giác lịch sử, nếu như không có thảm trải ở bên thì không biết đi giày cao gót có thể mang lại cảm giác như là tiếng nhạc không?
Lưu Nhược Đồng lên lầu cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người. Có thể làm thư ký Âu Dương tự mình dẫn đường đúng là quá ít. Hơn nữa Âu Dương có thái độ rất cung kính không thể không khiến người ở đây tò mò.
- Lưu tỷ, đây là văn phòng chủ tịch tỉnh, chủ tịch đang họp có thể phải nửa tiếng nữa mới xong.
Âu Dương mở cửa mời Lưu Nhược Đồng vào.
- Không sao, tôi đợi ở đây một lát là được.
Lưu Nhược Đồng cười cười.
- Âu Dương, cậu đi làm việc của mình đi.
Văn phòng Triệu Quốc Đống không hề rộng như cô tưởng tượng, nhưng phù hợp phong cách đơn giản của hắn. Ghế sô pha, bàn uống nước, cahuaj cây, không có bức tranh gì cả.
Đồ gỗ trong phòng không được sơn mới lại, vẫn duy trì nguyên dạng, Lưu Nhược Đồng khá thích điều này.
- Vậy sao được chứ. Chị ngồi một chút, chị muốn uống gì? chủ tịch sau khi về An Nguyên thường uống trà thanh châm Hoài Khánh, trà này rất thơm mát, không biết.
Âu Dương biết Lưu Nhược Đồng có sở thích khác chồng, không thích uống trà xanh mà thích uống café hoặc hồng trà.
- Ừ, cho tôi cốc café.
Lưu Nhược Đồng lắc đầu cười. Triệu Quốc Đống uống trà không có tính cố định. Lúc thì trà Hoa Lâm, lúc thì trà thanh châm, lúc Trúc diệp thanh, lúc thì phổ nhị. Nhưng cô không có thói quen này, sáng uống café, chiều uống hồng trà, tối không uống trà. Đây là thói quen nhiều năm của cô.
- Vâng, vừa lúc chủ tịch tỉnh có ít café chuyên môn mang từ Nhật Bản về.
Âu Dương gật đầu.
- Âu Dương, cảm ơn.
Lưu Nhược Đồng rất có hảo cảm với Âu Dương. Quan hệ hai nhà đã vượt qua quan hệ giữa thư ký và lãnh đạo. Ở Bắc Kinh Quách Yểu cũng đi dạo phố hai lần với Lưu Nhược Đồng.
- Quách Yểu lâu như vậy sao không tới An Nguyên? Là không thích An Đô, cảm thấy đây là nông thôn à?
- Lưu tỷ, đâu có chuyện đó. Quách Yểu cũng đã tới vài lần, giá vé máy bay không rẻ, qua lại một chuyến cũng mất hai ngàn. Từ An Đô lên Bắc Kinh ít có vé giảm giá, ngược lại bay tới Ninh Lăng hoặc là Miên Châu thì rẻ hơn một chút. Chẳng qua Miên Châu cùng Ninh Lăng cách An Đô không gần. Miên Châu cách An Đô 150km, Ninh Lăng cách 300km, xuống máy bay lại đi xe thì đúng là quá mệt mỏi.
Âu Dương Cẩm Hoa cũng có chút tiếc nuối, Quách Yểu trên cơ bản muốn hàng tháng bay tới một lần nhưng giá vé đúng là đắt. Nếu người khác làm thư ký chủ tịch tỉnh thì hàng tháng mất hai ngàn tiền vé máy bay không đáng gì, chỉ cần mở miệng nói là bao người cướp đoạt tặng vé. Nhưng Âu Dương biết tính cách của Triệu Quốc Đống, hơn nữa hắn cũng biết mình nhất định sẽ tiến thêm trong quan trường, nhất định phải giữ cửa kinh tế thật tốt. Cho nên khi trưởng ban thư ký Từ hỏi hắn có cần giải quyết vấn đề chi phí không, hắn cắn chặt răng không nói cần giải quyết bất cứ vấn đề gì.
Quách Yểu cũng từng suy nghĩ có nên điều tới An Nguyên không, muốn vào một đơn vị tốt ở An Đô là không phải vấn đề khó khăn. Nhưng chủ yếu là nhà Quách Yểu kiên quyết phản đối, cho rằng hộ khẩu Bắc Kinh rất đáng giá, có ai ngu mà không cần hộ khẩu Bắc Kinh, tới tỉnh ngoài chứ? Hơn nữa công việc của Quách Yểu bây giờ không kém, dù là chia cách nhau ở hai nơi cũng phải cắn răng chịu đựng.
Quách gia vẫn có chủ ý hy vọng Âu Dương kiếm được cấp bậc ở An Nguyên, nếu như Triệu Quốc Đống có tiền đồ xa rộng như nhiều người nghĩ thì có lẽ mấy năm sau sẽ về Bắc Kinh nhận chức, đến lúc ấy Âu Dương cũng có thể về lại Bắc Kinh, thành người Bắc Kinh.
- Ừ, Miên Châu cùng Ninh Lăng đúng là cách khá xa An Đô, địa bàn An Nguyên đúng là rất rộng.
Lưu Nhược Đồng cũng hiểu điều này. Lúc Triệu Quốc Đống công tác ở Ninh Lăng, cô cũng tới, chẳng qua khi đó phải bay tới An Đô, sau đó đi xe tới Ninh Lăng, mất mấy tiếng trên đường. Big Quách Yểu là đau lòng chút tiền mà thôi.
- Bao giờ thì kết hôn?
Lưu Nhược Đồng thấy Âu Dương không có ý rời đi, biết đối phương không tiện đi nên ra hiệu đối phương ngồi xuống.
- Bọn em vẫn chưa tính tới, chẳng qua năm nay chắc không được, cuối năm nhiều chuyện, cố gáng nửa đầu sang năm.
Âu Dương đây là nói thật. Nếu Triệu Quốc Đống không về An Nguyên thì bọn họ định cuối năm nay tổ chức. Nhưng cuối năm nay Triệu Quốc Đống gặp đợt tuyển cử, tuy nói chỉ là trình tự nhưng vẫn phải qua. Hắn làm thư ký nên có nhiều tài liệu cần chuẩn bị. Ngoài ra cũng còn rất nhiều chuyện mà bây giờ chưa tính tới được, vì thế hắn không thể suy nghĩ việc kia.
- Đều là do Quốc Đống trì hoãn chuyện của hai người, đến lúc ấy tôi sẽ bảo Quốc Đống cho cậu nghỉ một thời gian bù lại.
Lưu Nhược Đồng nở nụ cười.
- Lưu tỷ, chủ tịch đúng là rất bận, phải quan tâm nhiều việc. Hơn nữa chủ tịch rời khỏi An Nguyên đã hai năm, nhiều tình hình có chút thay đổi, không thể không nắm chắc thời gian để thích ứng.
Âu Dương nói.
- Cũng may chủ tịch vẫn còn trụ cột ở đây, bây giờ về cơ bản đã vào quỹ đạo.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương