Lộng Triều
Chương 1868
Lúc trước Triệu Quốc Đống nói tới việc bộ máy Cục công an các nơi có thể nghiêm túc cân nhắc việc trao đổi nhận chức, tránh cho công tác ở một nơi quá lâu mà phản tác dụng, lời này như có ám chỉ, Bộ Phú Hải cũng đã bỏ nhiều tâm tư cân nhắc lời này.
Cục trưởng Cục công an một số nơi đúng là công tác khá lâu, nhưng tuổi bọn họ còn chưa tới, có một số bộ máy có dấu hiệu buông lỏng, không biết chủ tịch tỉnh có phải ám chỉ mấy bộ máy này không? Nếu là đúng thì đương nhiên mượn cơn gió này để phổ biến một vài ý tưởng của mình, nhưng nếu không phải thì đó chính là đặc biệt ám chỉ, mình phải cân nhắc thật kỹ.
Chẳng qua trao đổi người đứng đầu bộ máy Cục công an các nơi không phải do Sở công an có thể quyết định, còn cần phải do Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy cùng tỉnh ủy, ủy ban tỉnh phối hợp với Thị ủy, ủy ban các nơi. An Nguyên trước đây mặc dù đã từng làm như vậy nhưng đó là cách nhiều năm. Mấy năm qua cục trưởng các Cục công an đều là cán bộ địa phương trưởng thành lên, thậm chí còn có một số trực tiếp từ đơn vị ngoài điều vào đội ngũ công an.
Thật lòng mà nói Bộ Phú Hải rất khâm phục sự nhạy cảm của Triệu Quốc Đống. Vị chủ tịch tỉnh này từng làm cảnh sát, hắn không biết Triệu Quốc Đống hiểu sâu như thế nào đối với công tác công an, nhưng có thể thấy điểm kia đủ thấy đối phương cân nhắc rõ sự lợi hại do đặc thù của cơ quan công an mang lại.
Bộ Phú Hải luôn vô thức muốn gán một số công việc bên cơ quan công an gần đây với tân bí thư đảng ủy chính pháp, cũng không biết là do hắn quá mẫn cảm hay thực sự là có liên hệ gì đó.
Nhưng có một điều Bộ Phú Hải có thể khẳng định đó là trong thời gian tới hắn có lẽ không thoải mái. Nhất là việc chủ tịch tỉnh sợ là chưa quên chuyện ở câu lạc bộ Kim Đỉnh. Chuyện này làm Bộ Phú Hải khó xử, Tề Hoa đã bóng gió hỏi tới, trong giọng có chút không đúng. Nghiêm Lập Dân cùng Vu Triết cũng gọi điện cho mình, nhưng Lưu Triệu Quốc vẫn im lặng. Điều này làm hắn rất hoang mang, hắn chỉ có thể phê một chữ khá mơ hồ, yêu cầu Cục công an thành phố An Đô nghiêm túc phân tích điều tra, tìm ra vấn đề còn tồn tại trong công việc.
….
Lưu Triệu Quốc ngồi trên ghế lặng lẽ hút thuốc. Hắn biết mình không thể ngồi lâu trên vị trí này nữa, ngoài việc lãnh đạo liên quan đã trao đổi, Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy và Thị ủy cũng đã trao đổi với hắn, gần đây sẽ có một nhóm cán bộ được điều chỉnh, mình cũng nằm trong danh sách.
Một cảm giác cô đơn bao phủ trên người hắn. Hắn vốn thấy hứng thú với nhiều thứ nhưng giờ cũng dần phai nhạt. Hắn biết chuyện của mình, hắn có quan hệ của mình. Hắn cũng biết Ủy ban kỷ luật tỉnh vẫn nhìn chằm chằm vào mình, các tin tức đều rất bất lợi với mình. Chẳng qua hắn không thèm để ý. Ít nhất tới bây giờ bọn họ còn chưa có thể bắt được nhược điểm của mình, nhiều năm làm cảnh sát như vậy khiến hắn khá quen với thủ đoạn phản trinh sát. Hơn nữa hắn cũng biết trừ phi tỉnh ủy thật sự muốn động mình nếu không Ủy ban kỷ luật tỉnh còn không dám tùy ý dùng vài thủ đoạn đặc thù lên người mình.
Mặc dù là như vậy, Lưu Triệu Quốc cũng đã phải rất cẩn thận. Nhất là sau khi Triệu Quốc Đống về làm quyền chủ tịch tỉnh, hắn có cảm giác áp lực và khẩn trương bao phủ trong lòng.
Triệu Quốc Đống năm nay sẽ thành ủy viên Trung ương Đảng?
Một người từ cảnh sát bình thường, đến trưởng đồn công an, đến phó chủ tịch huyện, rồi lên tới chủ tịch tỉnh. Triệu Quốc Đống chính là cây kim lớn nhất trong lòng mình.
Dụi tàn thuốc, Lưu Triệu Quốc đứng lên. Hắn đột nhiên phát hiện cả người mình mệt mỏi, một cảm giác xuất hiện trong lòng, già, thật sự già rồi, bên Á Phỉ mình tới càng lúc càng ít.
Đứng trước cửa sổ, từng cảnh tượng như phim xuất hiện trước mặt. Triệu Quốc Đống bắt tên trộm, mình gọi điện cho bạn bảo cân nhắc về Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống có miệng lưỡi lưu loát trước mặt chiến hữu của mình. Đợt tết đó Triệu Quốc Đống nhắc mình nên như thế nào tranh chức bí thư đảng ủy chính pháp, rồi sau đó…
Hình ảnh sau đó trở nên mơ hồ, khoảng cách giữa mình và Triệu Quốc Đống càng lúc càng xa. Triệu Quốc Đống từng bước đi lên vị trí lãnh đạo. Phó chủ tịch huyện, chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy, thường vụ thị ủy, đến Phó thị trưởng thường trực, thị trưởng, cuối cùng thành Bí thư thị ủy vào thường vụ tỉnh ủy, cuối cùng đến vị trí chủ tịch tỉnh ngày hôm nay.
Mình và đối phương từ lúc nào trở nên xa cách? Lưu Triệu Quốc híp mắt nhìn về phía xa xa, mưa bụi lất pahats trong không khí làm cho tầm mắt bị cản trở, làm lối suy nghĩ của hắn như dừng lại ở một điểm nào đó.
Hẳn là từ lúc mình trở nên quen thuộc với Khanh Liệt Bưu. Câu lạc bộ Bình Quả có lẽ là mồi lửa làm quan hệ giữa mình và Triệu Quốc Đống có rạn nứt. Lưu Triệu Quốc chán nản về lại ghế, đặt tay lên trán. Hắn biết bước đi kém nhất cả đời là không ngăn Khanh Liệt Bưu lập Bình Quả.
Mặc dù Bình Quả đã là quá khứ, nhưng Lưu Triệu Quốc biết ảnh hưởng mặt trái của Bình Quả mang tới vết thương trí mạng cho mình. Mình bị hạn chế ở vị trí này không lên được cũng là do ảnh hưởng của Bình Quả, mà cũng vì Bình Quả mới làm mình chính thức lún vào bùn đen.
Không có Bình Quả, Khanh Liệt Bưu cũng không kiếm được khoản tiền đầu tiên, cũng không có bất động sản Cửu Đỉnh. Lưu Triệu Quốc thở dài một tiếng, có lẽ duy nhất làm mình an ủi chính là lợi ích từ bất động sản Cửu Đỉnh. Bây giờ mình có lẽ chỉ còn cái này.
Về phần Á Phỉ không nhịn được cười khổ một tiếng. Ả phụ nữ này không bao giờ ăn no, đây là khối tâm bệnh của mình. Lưu Triệu Quốc không cho rằng đối phương sẽ theo mình cả đời. Sau khi mình rời khỏi vị trí này thì có lẽ ả sẽ rời đi, chẳng qua hắn phải thừa nhận ả đó làm hắn cảm nhận được những điều khác từ phụ nữ. Hắn không biết có đáng hay không nhưng có lẽ đời người cần nếm thử như vậy.
Lưu Triệu Quốc đã làm sẽ không hối hận. Hắn biết mình không nên đi lại quá gần với câu lạc bộ Bình Quả, nếu mình có thủ đoạn xảo diệu, mờ mịt hơn thì mình sẽ thu lợi nhiều hơn.
Dòng suy nghĩ lung tung tràn vào trong đầu Lưu Triệu Quốc, làm Lưu Triệu Quốc suy nghĩ miên man. Nhiều chuyện anh cảm thấy vừa bắt đầu thì như thấy phần cuối, mà một việc ở cuối lại là khởi đầu. Lát sau Lưu Triệu Quốc mới quay về hiện thực. Tỉnh ủy muốn điều chỉnh mình, vậy mình tới vị trí nào?
Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy và Thị ủy chỉ là thông báo gần đây tỉnh ủy sẽ điều chỉnh nhân sự một chút, đây có lẽ cũng là thấy mình chưa tới tuổi nên thông báo, có lẽ bảo mình cân nhắc tranh thủ hoạt động.
Lưu Triệu Quốc vẫn cân nhắc mình nên hoạt động như thế nào. Chức phó bí thư đảng ủy chính pháp vốn rất có thể, điều ngang cấp mà thôi, mình vốn rất có thể tới vị trí này, Đinh Sâm cũng nói chuyện này với mình, nhưng lúc ấy mình còn lưu luyến vị trí này không muốn đi, bây giờ lại khó khăn rồi. Mình không có quan hệ gì với Tương Hữu Tuyền, mình vốn cũng không coi hắn vào đâu. Bây giờ hắn làm bí thư đảng ủy chính pháp, không chừng hắn sẽ gây khó dễ cho mình.
Đến Đại hội đại biểu nhân dân hoặc Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thành phố làm cấp phó cũng có thể nhưng Lưu Triệu Quốc không cam lòng. Sang đó thì sức ảnh hưởng sẽ giảm mạnh. Thay đổi địa vị quá đột nhiên thì Lưu Triệu Quốc không biết mình có thể quen được hay không? Còn có một nguyên nhân khác là Lưu Triệu Quốc hy vọng mình có thể phát huy sức ảnh hưởng nhất định trong vài năm, như vậy còn có thể làm được vài việc.
Đại hội đại biểu nhân dân là lựa chọn bất đắc dĩ, Lưu Triệu Quốc hy vọng mình có thể làm phó bí thư đảng ủy chính pháp, Tương Hữu Tuyền mới đến nên nhiều chuyện còn chưa rõ, tỉnh ủy có lẽ cần tìm một cán bộ quen công việc chính pháp của tỉnh.
Lưu Triệu Quốc thở mạnh một hơi, dù là như thế nào thì cũng phải đánh cuộc, vận mệnh chỉ có thể nắm giữ tại tay mình, chỉ có thể dựa vào mình tranh thủ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương