Lộng Triều

Chương 1861

Mắt Tương Hữu Tuyền híp lại, Triệu Quốc Đống nói rất có ý tứ. Nhưng cẩn thận suy nghĩ thì đối phương nói không hề sai. Chính ủy đại biểu tỉnh ủy lãnh đạo công tác chính pháp, có quyền độc lập tương đối. Nếu như không phải công tác chính pháp khá đặc thù thì đâu cần phải có đảng ủy chính pháp cơ chứ? Bình thường mà nói thì đảng ủy chính pháp thường dễ xung đột với chính quyền hơn. Ví dụ như công an và bên tư pháp là ngành do chính quyền quản lý, đảng ủy chính pháp thò tay quá dài, quan tâm quá nhiều vào hai ngành này sẽ khiến chính quyền phản cảm mới đúng. Thái độ này của Triệu Quốc Đống chính là tung cành ô liu về phía mình, cũng cho thấy hắn sẽ ủng hộ mình phát huy tác dụng lãnh đạo lớn hơn nữa đối với hệ thống chính pháp. Nghĩ đến một loạt động tác trước đó của Bộ Phú Hải, Tương Hữu Tuyền rất nhạy cảm nhìn ra gì đó. Xem ra Triệu Quốc Đống không hài lòng với biểu hiện của Bộ Phú Hải. Cơ hội này rất tốt, là cơ hội tăng sự lãnh đạo của đảng ủy chính pháp đối với cơ quan công an. - Chủ tịch, tôi tới An Nguyên được hai tháng nên cảm thấy tình hình an ninh trật tự và ổn định của tỉnh ta không quá tốt. Nhất là theo kinh tế phát triển một ít mâu thuẫn xã hội càng đột xuất. làm như thế nào ở tình hình mới mà tăng cường phát huy tác dụng của cơ quan chức năng, giữ gìn sự phát triển lâu dài của quốc gia, cung cấp hoàn cảnh xã hội ổn định tốt đẹp để phát triển kinh tế là nhân viên nặng nề đối với hệ thống chính pháp. Mà như vậy cũng cần yêu cầu hệ thống chính pháp phải có trí tuệ, nghị lực, dũng khí đối mặt khó khăn, cần đội ngũ chính pháp có tố chất tốt, tăng tố chất nghiệp vụ và chính trị của cán bộ lãnh đạo, xây dựng bộ máy tốt. Tương Hữu Tuyền nói làm Triệu Quốc Đống ý thức được vị tân bí thư đảng ủy chính pháp này có hùng tâm. Mình chỉ thoáng chuyển đề tài mà hắn đã hiểu ra ý trong lời nói của mình. Tính quan trọng của đội ngũ cán bộ nhất là đội ngũ lãnh đạo là không thể bỏ qua. Mình ám chỉ, hắn hiểu được. Còn sau đây làm như thế nào thì tin rằng mình và Tương Hữu Tuyền sẽ tìm được một ý kiến chung cả hai bên cùng chấp nhận được. Triệu Quốc Đống đẩy đề tài sang tình hình an ninh trật tự xã hội gần đây, đến hiện tượng có thế lực ngầm trong lĩnh vực xây dựng, đối với các vị án kinh tế trong lĩnh vực tài chính… Tương Hữu Tuyền có kiến thức uyên bác trong phương diện này. Người xuất thân viện trưởng Viện kiểm sát tỉnh Tần quả nhiên không bình thường, tùy tiện đề tài nào được đưa ra thì hắn cũng có thể đưa ra quan điểm của mình. Triệu Quốc Đống cảm thấy vị tân bí thư đảng ủy chính pháp này có trình độ lý luận và năng lực thực tế rất tốt, không phải người chỉ biết khoe khoang. Uống hết ấm trà, men rượu của cả hai bớt đi không ít, khoảng cách cũng gần lại hơn nhiều. Tương Hữu Tuyền cũng bội phục vì quan điểm sắc bén của Triệu Quốc Đống trong công tác chính pháp. Đương nhiên đối phương có lẽ có thân phận khác nên ở nhiều vấn đề cũng dám nói ra các quan điểm mà bình thường Tương Hữu Tuyền không nghe thấy. Nhưng Tương Hữu Tuyền cảm thấy đối phương rất có khí phách, là người dám nghĩ dám làm. Thật lòng mà nói Tương Hữu Tuyền thích qua lại với lãnh đạo có tính cách như thế này hơn. …. Uống hai ba lượt nước làm trà nhạt vị hơn, hai người vẫn còn hứng thú nói chuyện nên Tương Hữu Tuyền mời Triệu Quốc Đống đi dạo ở vườn hoa Cẩm Giang, Triệu Quốc Đống lập tức nhận lời. Vườn hoa Cẩm Giang là đoạn vườn dài 300m cạnh dòng Thanh Khê của khách sạn Cẩm Giang. Vườn hoa cách khách sạn một con đường, rất nhiều khách đều thích ăn cơm xong liền sang bên đây đi dạo. Nhất là trong mùa hè thì những làn gió từ sông thổi vào làm người ta mát mẻ. Triệu Quốc Đống cùng Tương Hữu Tuyền không có đi thang máy mà đi bộ từ tầng bốn xuống tầng một, cũng coi như rèn luyện sức khỏe. Tầng ba, bốn của khách sạn Cẩm Giang đều là dành cho khách quý. Chẳng qua tầng bốn gồm các phòng lớn chứa được nhiều người, đương nhiên cũng có gian dành riêng, ví dụ như chuyên môn để các cơ quan chức năng của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh tiếp khách. Thư ký của Triệu Quốc Đống và Tương Hữu Tuyền rất biết ý đi ở phía trước vài bước. Làm thư ký đầu tiên phải có ánh mát, thấy Triệu Quốc Đống và Tương Hữu Tuyền nói chuyện vui vẻ, hai thư ký cũng cách xa đôi chút để tránh làm phiền tới lãnh đạo, đồng thời cũng rất tự nhiên dẫn đường. Lô Dã cũng là cách nơi này vài bước. Ở khách sạn cao cấp như thế này bình thường không có vấn đề gì nhưng cũng không có nghĩa anh được thả lỏng. Cầu thang bộ rất rộng, Triệu Quốc Đống và Tương Hữu Tuyền đi song song tới lầu ba chỉ nghe thấy ở một góc truyền tới âm thanh. Chẳng qua hai vị thư ký đi trước không chú ý mà tiếp tục đi, Triệu Quốc Đống cùng Tương Hữu Tuyền cũng không có để ý, tiếp tục vừa nói chuyện vừa đi xuống. Giọng ở góc kia đột nhiên lớn hơn đôi chút. Tương Hữu Tuyền thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống đột nhiên hiện ra vẻ kỳ quái như muốn vểnh tai nghe. Hắn có chút kinh ngạc, chủ tịch Triệu này lại hứng thú với mấy việc nhỏ nhặt phát sinh ngẫu nhiên như vậy sao? Góc bên kia có một nam một nữa đang tranh chấp gì đó. Thấy Triệu Quốc Đống thậm chí dừng lại lắng nghe, Tương Hữu Tuyền cũng chỉ có thể dừng lại kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống. Sao vậy? Triệu Quốc Đống bình thường luôn tỏ vẻ bình tĩnh sao lại có vẻ mặt như thế này nhỉ? Vừa giật mình lại có chút nhăn nhó. - Sao vậy chủ tịch Triệu? Có phải là thấy không thoải mái? Tương Hữu Tuyền thấy trên mặt Triệu Quốc Đống thoáng hiện tia kỳ quái nên quan tâm hỏi. - Không có gì, chỉ là nghe thấy giọng một người bạn, có lẽ tôi nghe nhầm. Triệu Quốc Đống hạ giọng nói như chuẩn bị đi tiếp nhưng trong nháy mắt đó giọng bên kia đã lớn tiếng hơn. - Đáng ghét, Khương Trường Tùng muốn nảy múa, ca hát thì trong cơ quan có nhiều phụ nữ mà, sao cứ muốn tôi đi cùng. Tôi không phải tiểu thư tiếp khách nhảy, không có nghĩa vụ này. Một giọng nữ vừa tức vừa có chút yếu ớt vang lên chui vào tai Triệu Quốc Đống làm hắn vô thức cảm thấy xúc động. - Tiểu Đường, cô sao vậy? Hôm nay là phân cục và chính ủy chúng ta liên hoan, gì mà là gái nhảy chứ, hồ đồ. GIọng nam trầm thấp vang lên. - Bí thư Khương là ai, sao lại là đáng ghét? đây là buổi liên hoan bình thường của phân cục cùng chính ủy, cô sao lại có suy nghĩ như vậy, quả thực hoang đường! - Phân cục trưởng Vương, tôi hôm nay thật sự có chút không thoải mái, tôi muốn về sớm nghỉ ngơi một chút.. Đường Cẩn có chút yếu ớt nói. - Tiểu Đường, cô như vậy là không được. Hôm nay cô toàn đùn đẩy không uống, bí thư Khương mời cô, cô chỉ uống nửa chén. Sếp Lý bảo cô mời bí thư Khương một chén, cô đùn đẩy mãi. Cô không thấy sếp Lý rất khó chịu sao. Bây giờ cô lại đi, sếp Lý nhất định sẽ tức, đây là không lễ phép. Tôi nghĩ cô không muốn thấy sếp Lý tức chứ? Đến lúc ấy tôi cũng không tiện nói chuyện. Sắp ăn xong rồi, mọi người cùng đi hát, nhảy, có gì không được chứ. Sao cô nghĩ phức tạp như vậy? Nhưng mà sếp Vương, tôi thật sự không thoải mái, vừa nãy uống mấy chén gấp quá nên dạ dày tôi khó chịu. Đường Cẩn đáng thương nói. - Ngài giúp tôi được không? Tôi xin ngài. - Cô là cán bộ trung tầng của phân cục, cô đi tới vị trí này là không dễ dàng gì, làm việc cố gáng, chăm chỉ. Năm trước mới vào đảng, nam nay phân cục muốn đề bạt cô thành trưởng phòng, cô cần phải quý trọng cơ hội này chứ? Sếp Vương bắt đầu nói với giọng uy hiếp. - Không phải tôi không giúp cô mà là không giúp được. Cô biết tính của cục trưởng Lý đó, nếu tức thì dù là ai cũng không bảo vệ được cô. Đi vào thôi. Cô thật sự mệt thì lát uống gì đó giải rượu.