Lộng Triều

Chương 1815

Khâu Nguyên Phong im lặng không nói, y có dự cảm nếu Lưu Triệu Quốc vẫn cố chấp, hay chống đối như trước thì không chừng sẽ thua vào lúc này. Cục công an thành phố có một khu đất ở phía bắc vốn dùng xây dựng trung tâm huấn luyện chính sách nhưng sau đó Sở công an có ý kiến là Cục công an và sở cùng dùng trung tâm huấn luyện mà sở xây dựng, khu đất hơn 300 mẫu kia thừa ra bây giờ có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào đó. Mặc dù Cục công an là chủ của khu đất nhưng muốn thay đổi tính chất bán ra ngoài thì vẫn phải thông qua không ít trình tự, hơn nữa phải thông qua đấu thầu. Đương nhiên Cục công an có quyền quyết định lớn nhất, mà Lưu Triệu Quốc có ý muốn đem khu đát này giao cho công ty bất động sản tiến hành phụ trách xây dựng một số căn hộ cho chiến sĩ trong cục, số đất còn lại giao cho công ty đó kinh doanh. Theo Khâu Nguyên Phong biết ý của Lưu Triệu Quốc chính là hợp tác với công ty bất động sản Cửu Đỉnh. Điều này tạo ra nhiều tranh luận ở trong cục, các chiến sĩ bên dưới thì hoan hô nhưng Lưu Triệu Quốc lo không phải cái này. Nếu chỉ là xây dựng nhà cho nhân viên cục thì là việc tốt. Chiến sĩ cơ sở vốn vất vả, có thể có chỗ ở tập trung cũng có thể giải quyết được một vài vấn đề khẩn cấp hiện nay. Nhưng Khâu Nguyên Phong lo chính là hợp tác với công ty bất động sản Cửu Đỉnh. Đây là công ty của Khanh Liệt Bưu, Khanh Liệt Bưu không phải ành từ thiện, hắn đương nhiên không thể nào làm không công cho Cục công an. Khu đất này xây dựng thành nhà cho nhân viên cục đương nhiên không có vấn đề, nhưng bất động sản Cửu Đỉnh nhất định có ý đồ khác. Bây giờ Khâu Nguyên Phong không rõ trong này có vấn đề gì không nhưng chính thức thực hiện thì sẽ xuất hiện nhiều vấn đề không thể đoán trước. Lưu Triệu Quốc làm nhiều năm như vậy ở Thành phố An Đô đương nhiên là có con đường của hắn. Dù là Cục tài nguyên môi trường thành phố hay Sở tài nguyên môi trường tỉnh thì hắn cũng có quan hệ. Mà Khanh Liệt Bưu là người dám bỏ tiền, dám tiêu tiền. Bọn họ nếu muốn đụng tới khu đất kia đương nhiên là có quy hoạch tỉ mỉ. Phó cục trưởng phụ trách hậu cần của cục bây giờ là người được Lưu Triệu Quốc đề bạt lên, gần như hoàn toàn trung thành với Lưu Triệu Quốc, hoàn toàn dựa theo ý đồ của Lưu Triệu Quốc làm việc. Bọn họ hợp lại đúng là làm người ta không thể yên tâm nổi, Khâu Nguyên Phong lo chính là điểm này. Chỉ là có một số việc Khâu Nguyên Phong không tiện nói với Lưu Triệu Quốc. Thân phận của Triệu Quốc Đống bây giờ đã khác, cũng có quan hệ đặc thù với Lưu Triệu Quốc, dù là Khâu Nguyên Phong hay Triệu Quốc Đống đều khó có thể mở miệng nói với Lưu Triệu Quốc. Vì thế Triệu Quốc Đống mới chỉ có thể mong Lưu Triệu Quốc bình yên qua cửa. Vấn đề là Lưu Triệu Quốc sẽ như Triệu Quốc Đống hy vọng sao? … Cuộc nói chuyện với Khâu Nguyên Phong làm tâm trạng Triệu Quốc Đống không vui vẻ gì. Lưu Triệu Quốc là nỗi đau trong lòng hắn. Thực ra hắn sớm biết Lưu Triệu Quốc và Khanh Liệt Bưu quan hệ với nhau và có cả ả phụ nữ Hứa Á Phỉ kia nữa. Lưu Triệu Quốc nếu muốn thoát thân là không dễ. Triệu Quốc Đống chỉ hy vọng Lưu Triệu Quốc sau khi lui ra khỏi vị trí không nên quá rêu rao, không nên vì hành vi quá rõ ràng khiến Ủy ban kỷ luật hoặc thanh tra tỉnh chú ý. Ở vị trí của Lưu Triệu Quốc thì nhất định đắc tội nhiều người, không chỉ có vài đối thủ đơn giản mà có nhiều người bị thương tổn, bị tổn thất lợi ích, cũng có thể khi anh lộ sơ hở thì đám người kia sẽ tập trung hỏa lực công kích anh. Mà một khi có chút đột phá thì anh có thể hoàn toàn suy sụp. Vẻ lo lắng trên mặt Khâu Nguyên Phong đã chứng minh suy đoán của Triệu Quốc Đống. Nhưng hắn có thể làm gì? Hắn về An Đô được hơn tuần nhưng Lưu Triệu Quốc không gọi điện cho hắn, điều này đủ để chứng minh ấn tượng của mình trong mắt đối phương. Lưu Triệu Quốc nhất định là nghĩ mình và y không thể chung sống hòa bình thậm chí còn đề phòng mình mang nguy hiểm tới cho y. Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không khỏi cảm thấy khó chịu. Con người không phải đi tới một vị trí nào đó là muốn làm gì thì làm. Dù là hắn cũng không có quyền quyết định ở một việc nhìn như không quá quan trọng. Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không nhịn được lắc đầu. Mình phải đối mặt rất nhiều phiền phức. Đại hội Đảng là sân khấu biểu diễn tốt nhất của mình, mà mình và đối thủ cũng muốn lấy sân khấu này đấu nhau. Mà trong thời gian một tháng này mình cũng còn rất nhiều công việc cần làm. Hôm nay đến An Đô khảo sát chỉ là bước đi đầu tiên, công việc chuẩn bị cần phải dần dần thẩm thấu. An Đô cũng là mắt xích quan trọng nhất. Là thành phố cấp phó tỉnh, bọn họ có quyền độc lập khá lớn nhất là đối với một vị lãnh đạo cụ thể. Quan Kinh Sơn không nói, hắn có quan điểm và sự phân tích chính trị của hắn. Mà Đàm Lập Phong theo lý thuyết có thể đi tới vị trí này thì nhất định do Lăng Chính Dược phát huy sức ảnh hưởng trong đó. Nhưng Triệu Quốc Đống không cảm nhận được quan điểm phát triển của Đàm Lập Phong có gì tương tự Lăng Chính Dược. Là mình quá ngốc hay đối phương giấu quá sâu? Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không cho rằng ở mấy vấn đề này anh có thể giấu được quan điểm của mình. Bên trên Đàm Lập Phong có Quan Kinh Sơn, nếu như rời khỏi quỹ đạo phát triển tổng thể của An Đô, Quan Kinh Sơn là người đầu tiên không đáp ứng. Mà bây giờ xem ra hai người thoạt nhìn khá ăn ý. Suy nghĩ lung tung làm Triệu Quốc Đống thấy phức tạp, làm cho đầu óc hắn hơi loạn, cho nên Triệu Quốc Đống mới bảo Khâu Nguyên Phong để mình đi bộ ở dòng Mai Giang. Khâu Nguyên Phong không quá yên tâm nên gọi điện cho thư ký và cảnh vệ của hắn tới rồi mới rời đi. …. Vưu Liên Hương sau khi biết tin Triệu Quốc Đống về làm quyền chủ tịch tỉnh thì thị trưởng rất vui vẻ. Mặc dù không thể hiện gì mấy ngoài mặt nhưng mấy cán bộ chính thức đi lại gần Vưu Liên Hương đều biết trong thời gian này tâm trạng của Vưu Liên Hương rất tốt, rất nhiều chuyện vốn dễ bị phê bình thì lên báo cáo qua sẽ được Vưu Liên Hương hiểu, muốn ký tên giải quyết kinh phí thì cũng phải nhân lúc này. Hùng Chính Lâm là người đầu tiên báo cho Vưu Liên Hương việc Triệu Quốc Đống có thể làm phó bí thư tỉnh ủy, quyền chủ tịch tỉnh An Nguyên, tin này làm Vưu Liên Hương hoảng hốt một lúc lâu không nói. Mãi tới khi Hùng Chính Lâm ở bên kia kêu vài tiếng thì cô mới tỉnh táo lại. Thế sự biến hoá quá nhanh, năm trước mình gặp Triệu Quốc Đống còn nhờ Triệu Quốc Đống giúp mình giải quyết chuyện của Từ Kinh Vĩ. Không ngờ mớ qua tết không lâu hắn đã rời khỏi Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia về An Nguyên, biến hoá như vậy ai có thể tưởng tượng nổi. Bây giờ làm Từ Kinh Vĩ lên bộ rèn luyện đã không có bao ý nghĩa. Vưu Liên Hương biết rõ tác phong của Triệu Quốc Đống. Hắn nếu đến An Nguyên nhất định không muốn đứng sau người, chịu người sai bảo mà không làm gì, muốn tới nhất định phải làm ra thành tích. Giống như Ninh Lăng vậy, hắn nói cùng với việc ngồi im lấy lý lịch không bằng mạo hiểm đánh cuộc đủ thấy chỉ số mạo hiểm trong tính cách của hắn lớn đến đâu. Đương nhiên làm tới vị trí này thì tính nhiệt huyết cũng phải dựa vào trụ cột hợp lý khoa học, nhưng nó cũng khác tác phong làm việc của các cán bộ lãnh đạo khác. Vưu Liên Hương hy vọng Triệu Quốc Đống sau khi về An Nguyên sẽ mang lại không khí mới cho An Nguyên. Vừa nãy Huệ Hương gọi điện tới nói Triệu Quốc Đống đến khảo sát Giang Khẩu, cùng mấy lãnh đạo thành phố An Đô như Quan Kinh Sơn, Đàm Lập Phong cùng Vu Triết đi khảo sát, chủ yếu là về xây dựng khu công nghiệp Giang Khẩu. Nhưng Huệ Hương cũng nói Triệu Quốc Đống nói chuyện rất hòa hợp với hai người Quan, Đàm, không giống như sự khách khí ngoài mặt. Điều này làm Vưu Liên Hương khá kinh ngạc. Khúc mắc giữa Triệu Quốc Đống cùng Đàm Lập Phong thì mọi người đều biết. Cuộc đời chính là như vậy, luôn lơ đãng xuất hiện những cảnh khiến người ta nhớ lại chuyện trước đây, chỉ khi vở kịch hoàn toàn kết thúc thì anh mới có thể đột nhiên phản ứng lại giống như cảnh đó rất lâu trước kia đã diễn ra. Vưu Liên Hương vừa suy nghĩ vừa nghiền ngẫm xem cục diện chính trị An Nguyên sẽ thay đổi như thế nào khi Triệu Quốc Đống tới. Kim Đại Giang trong thời gian này rất hay lên tỉnh, từ Lăng Chính Dược đến Miêu Chấn Trung, Tề Hoa đều được Kim Đại Giang xin gặp, y đây là tìm vị trí thích hợp trên tỉnh cho mình. Dù là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh hay phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh cũng được, Kim Đại Giang mong lên một cấp. Về phần phó chủ tịch tỉnh hay thường vụ tỉnh ủy gì đó thì Kim Đại Giang không hy vọng. Chẳng qua theo tình hình trước mắt thì hình như tỉnh ủy còn chưa có ý điều chỉnh hắn.