Lộng Triều
Chương 1787
Không khí trong phòng rất náo nhiệt, Triệu Quốc Đống dẫn theo Trương Hoành Vĩ cùng Âu Dương Cẩm Hoa tới thì mấy người Chung Dược Quân đã sớm chờ ở đây.
Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh, Tằng Lệnh Thuần, Lỗ Năng, Mã Nguyên Sinh, Ngụy Hiểu Lam, Giản Hồng, Đường Diệu Văn, ngoài ra còn có Hoắc Vân Đạt, về cơ bản đây đều là người Triệu hệ.
Đương nhiên Triệu Quốc Đống chỉ có từng này thân tín. Thực tế Thôi Tú Phu cùng Chu Trọng vẫn duy trì quan hệ liên lạc với hắn, mà chủ tịch huyện Hoa Lâm - Cát Thành cũng được Triệu Quốc Đống coi trọng. Lúc Triệu Quốc Đống ở Điền Nam, Cát Thành nhân lúc đi công tác từng tới Côn Châu gặp hắn. Lúc Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh, Cát Thành cũng tới gặp một lần.
Chẳng qua Thôi Tú Phu, Chu Trọng cùng với Cát Thành do thân phận là chủ tịch huyện, lại là người tiến vào vòng tròn sau nên dù từ tình cảm hay quan hệ cũng khó so sánh được với mấy người kia. Vì thế lần này Chung Dược Quân hay Tiêu Phượng Minh không tính tới bọn họ. Ngay cả ba người Ngụy Hiểu Lam, Giản Hồng cùng Đường Diệu Văn do Tiêu Phượng Minh chủ động nhắc tới thì Chung Dược Quân mới đồng ý.
Vưu Liên Hương và Trúc Văn Khôi không tới. Một người làm thị trưởng nên không tiện, một là Phó thị trưởng thường trực Hoài Khánh nên cũng không thể đi nổi. Trúc Văn Khôi còn gọi điện tới xin phép với Triệu Quốc Đống.
- Chủ nhiệm Triệu, hay là uống Bích ngọc nhũ đặc sản của Ninh Lăng chúng ta đi. Tôn Trường Phú đúng là lợi hại, y biến loại rượu này thành rượu bổ dưỡng cho sức khỏe. Chẳng qua bây giờ sản xuất quá nhiều tuy chất lượng không vấn đề gì nhưng tôi cảm thấy không thơm ngon như trước.
Tiêu Phượng Minh giơ chai rượu lên nói:
- Đây là hàng từ trước nên mới ngon. cục trưởng Trương, thư ký Âu Dương nếm thử, rượu của Ninh Lăng chúng tôi không thua gì so với Mao đài Ngũ Lương Dịch đâu.
- Lão Tiêu, anh nói quá không đó. Mao đài Ngũ Lương Dịch là rượu trắng, anh đây là rượu bổ, người chính thức uống rượu không mấy ai uống loại này, lo không đủ uống.
Lỗ Năng trêu ghẹo:
- Giá thì đắt, uống cái này mọi người cũng phải suy nghĩ.
- Lão Lỗ, nếu vậy thì anh đừng uống.
Tiêu Phượng Minh cười cười nhìn đối phương.
- Ý của anh là bí thư Dược Quân không nỡ mời rượu Ngũ lương dịch hả? Hay là hai chúng ta không uống Bích ngọc nhũ, Mao đài Ngũ Lương Dịch tùy anh chọn. Anh chọn đi, tôi tin ở đây không bán hàng giả cho chúng ta.
Chung Dược Quân uống hơi kém nhưng Tiêu Phượng Minh không yếu. Lỗ Năng uống mặc dù hơn Chung Dược Quân nhưng không phải đối thủ của Tiêu Phượng Minh. Bị Tiêu Phượng Minh ép như vậy, y đúng là thua. Chẳng qua về mồm miệng thì Lỗ Năng không thua ai.
- Lão Tiêu, tôi chỉ lấy việc nói việc. Hôm nay chúng ta lên Bắc Kinh để làm gì, không phải tìm náo nhiệt sao? Chẳng lẽ còn tham một chén rượu ư? Chủ nhiệm Triệu còn chưa nói gì, đâu tới lượt anh đề nghị.
Thấy thái độ của Lỗ Năng đã mềm đi, mấy người khác đều nở nụ cười.
Triệu Quốc Đống cũng vui vẻ. Lỗ Năng mồm miệng không thua ai nhưng Tiêu Phượng Minh chỉ dùng cách đơn giản đã thắng.
- Hôm nay nếu mọi người lên Bắc Kinh đương nhiên phải tận hứng. Bích ngọc nhũ tôi rất thích uống, nếu có cơ hội tôi không uống mấy loại khác mà uống rượu này.
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Hoành Vĩ và Âu Dương phải làm chứng cho tôi đó.
Trương Hoành Vĩ cùng Âu Dương Cẩm Hoa đều gật đầu.
Triệu Quốc Đống đây là nói thật. Ở Bắc Kinh hắn không tránh được phải đi tham gia nhiều bữa ăn. Hắn tuy uống giỏi nhưng không thích uống rượu trắng cho mấy. Vì thế rượu Bích ngọc nhũ Ninh Lăng là lựa chọn tốt nhất của hắn. Cốp xe Audi lúc nào cũng có hai thùng rượu Bích ngọc nhũ, cần là lập tức lấy ra được.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên. Theo ý của Triệu Quốc Đống là mọi người ngồi ăn chú ý hoàn cảnh không cần quá quy cách. Chọn nơi thích hợp, yên tĩnh, chỉ như vậy mà thôi. Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh cũng chú ý thấy Triệu Quốc Đống tới dự tiệc mang theo Trương Hoành Vĩ cùng Âu Dương Cẩm Hoa. Âu Dương Cẩm Hoa là thư ký của Triệu Quốc Đống nên coi là người tri kỷ của Triệu Quốc Đống. Còn Trương Hoành Vĩ kia thì Chung Dược Quân tới hai lần, hai lần Trương Hoành Vĩ đều có mặt, lần trước không nói, đây là trùng hợp gặp phải. Nhưng lần này lại khác, từ thái độ của Trương Hoành Vĩ làm Chung Dược Quân nghiền ngẫm ra không ít điều. Xem ra Triệu Quốc Đống rất tin tưởng Trương Hoành Vĩ. Mấy người vừa ngồi ăn vừa nói chuyện đương nhiên không tránh được nhắc tới thay đổi cục diện chính trị ở tỉnh An Nguyên.
Thôi Hồng An cuối năm vừa rồi điều tới làm giám đốc Sở Xây dựng. Đậu Tái Viễn – phó trưởng ban thư ký kiêm chánh văn phòng tỉnh ủy đến làm Bí thư thị ủy Vĩnh Lương, đây coi như an bài không sai. Nhưng Triệu Quốc Đống lại biết Đậu Tái Viễn kiêm chức chánh văn phòng tỉnh ủy không lâu sau khi mình đi. Vị trí này rất quan trọng, nếu làm tốt thì ba bốn năm sau có lẽ lên chức làm phó chủ tịch tỉnh, thậm chí trực tiếp làm trưởng ban thư ký tỉnh ủy cũng không có gì bất ngờ.
Đậu Tái Viễn làm chánh văn phòng tỉnh ủy hai năm đã xuống địa phương, nhìn như nắm một nơi nhưng người sáng suốt đều biết đó là Lăng Chính Dược muốn đẩy Đậu Tái Viễn đi. Trần Anh Lộc làm trưởng ban thư ký tỉnh ủy như vậy phó trưởng ban thư ký kiêm chánh văn phòng tỉnh ủy phải là người được Trần Anh Lộc tin tưởng.
- Đậu Tái Viễn tới Vĩnh Lương coi như được trọng dụng. Thôi Hồng An vừa đi, Vĩnh Lương như rắn không đầu, Lam Quang bây giờ cũng rất buồn bực. Nếu như lão Thôi còn làm tiếp hai năm nữa thì y rất có thể kế nhiệm. Bây giờ thì hay rồi, Đậu Tái Viễn bị đẩy xuống và không biết ở vị trí Bí thư thị ủy mấy năm. Lam Quang nếu muốn tiến bộ thì phải tính tới việc đi ra ngoài.
Lỗ Năng bây giờ đảm nhiệm phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy nên thoải mái hơn mấy người Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh nhiều, nói chuyện cũng không e ngại mấy. Theo lời của y thì Ban Tuyên giáo chỉ từng đó công việc, mỗi ngày y chỉ mất hai tiếng là xử lý xong.
- Thôi Hồng An coi như tới vị trí khá tốt, tôi còn tưởng tỉnh ủy đuổi hắn tới làm cục trưởng cục bảo vệ môi trường nữa chứ.
Tiêu Phượng Minh lạnh nhạt nói:
- Chủ tịch Tần khen ngợi Vĩnh Lương làm tốt công tác bảo vệ môi trường, tôi cũng cảm thấy đây gác Thôi Hồng An lên lò lửa. Cũng may Thôi Hồng An đến Sở Xây dựng coi như là an ủi.
- Hừ, anh đừng nghĩ trí tuệ chính trị của người khác đơn giản như anh. Thôi Hồng An làm mấy năm ở Vĩnh Lương không có công lao cũng có khổ lao. Long Ứng Hoa lúc ở Vĩnh Lương làm rất tốt, chẳng lẽ nói không có chút công lao nào của Thôi Hồng An? Bí thư Ứng lúc làm bí thư tỉnh ủy chú trọng vào bảo vệ môi trường, Vĩnh Lương bị phê bình suốt, Thôi Hồng An có thể không nghe lời sao? Nếu không Bí thư Ứng đã sớm xử lý hắn.
Lỗ Năng không cho là đúng, hắn không có gì phải e ngại nhiều như Tiêu Phượng Minh.
- Ai cũng biết kết cấu sản nghiệp của Vĩnh Lương là gì. Thôi Hồng An muốn điều chỉnh thì phải trả giá. Lúc ấy tôi nhứ Bí thư Ứng đã chỉ rất rõ ràng sự phát triển kinh tế các địa phương khác nhau phải có đánh giá khác nhau, không được vơ đũa cả nắm. Nhật báo An Nguyên còn chuyên môn coi Vĩnh Lương điều chỉnh kết cấu sản nghiệp là tấm gương, là điển hình. Nhưng bây giờ thay đổi lãnh đạo chủ yếu nên mùi vị khác nhau. Đương nhiên lãnh đạo cũng có nói cho Vĩnh Lương anh mấy năm để điều chỉnh, chẳng lẽ anh còn chưa điều chỉnh xong? Chẳng lẽ điều chỉnh mãi không thôi sao? Mọi người đều hiểu tình hình của Vĩnh Lương là như thế nào, có điều chỉnh Thôi Hồng An thì cũng có thể làm người ta tâm phục khẩu phục. Tôi thấy điều Thôi Hồng An tới Sở Xây dựng là nước đi rất cao, có thể bịt miệng không ít người. Không tới mức làm cho người ta thấy quá tuyệt tình. Nhưng đối với Thôi Hồng An mà nói có lẽ hắn rất lo lắng, con đường làm quan của hắn không biết đã tới đỉnh chưa.
Lỗ Năng nói khá khắt khe. Đối với hắn mà nói thì trên đầu y sớm có chữ Triệu, Lăng Chính Dược sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào. Bây giờ cũng may còn có Hác Mộng Hiệp cản phía trước, nhưng Lỗ Năng vẫn phải mang đuôi làm người, chỉ trước mặt đồng nghiệp cũ, lão lãnh đạo thì mới có thể phát tiết.
Chung Dược Quân im lặng không nói. Thôi Hồng An điều tới Sở Xây dựng trông như rất bình thường, nhưng đối với các Bí thư thị ủy mà nói lại rất lo lắng. Đẩy qua đẩy lại ở cùng cấp làm anh không có gì để nói.
Vị trí chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh vẫn để trống, nghe nói Lăng Chính Dược vẫn chưa tìm được ai thích hợp. Điều này làm Chung Dược Quân có chút hồi hộp. Vị trí này thoạt nhìn quyền cao chức trọng nhưng đối với Chung Dược Quân mà nói lại không tốt. Vị trí Bí thư thị ủy Ninh Lăng là vị trí tốt nhất để y cất cánh, nếu điều ngang cấp mình tới Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh thì đó là sự thất bại thảm hại.
Bây giờ Chung Dược Quân lo nhất việc này, vì thế hắn từng cẩn thận hỏi phó chủ tịch thường trực tỉnh Dương Kính Quang. Dương Kính Quang cũng nói tỉnh ủy chưa xác định, Lăng Chính Dược rất chú trọng vị trí này cho nên rất thận trọng, Dương Kính Quang còn trêu nếu Chung Dược Quân muốn thì y đương nhiên hoan nghênh.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương