Lộng Triều
Chương 1784
Tiếng chuông điện thoại vang lên một hồi mà Triệu Quốc Đống vẫn không phát hiện ra.
Hắn vẫn đang đắm chìm trong cuộc nói chuyện vừa rồi cùng với Diêu Văn Trí mà không thể dứt ra được.
Tin tức mà Diêu Văn Trí mang tới làm cho hắn khiếp sợ, mặc dù hắn đã sớm chuẩn bị tư tưởng nhưng vẫn không thể ngờ được trận gió bão này lại hung mãnh như thế.
Bộ An ninh quốc gia cùng bộ công an liên thủ hành động đồng thời tại 8 tỉnh, trong vòng 3 ngày bắt 22 nhân viên liên quan đến nguy hại quốc gia, trong đó có 2 người quốc tịch Úc, 1 người quốc tịch Nhật, còn lại là 19 người Trung Quốc.
Nhân viên dính líu hầu hết là người trong ngành thép, phần lớn trong số đó đều đảm nhiệm chức vụ nhất định tại mấy doanh nghiệp quốc doanh và dân doanh, phó tổng giám đốc tập đoàn quốc tế thép Bắc Kinh là Tiêu Xuân Dương không ngờ cũng có tên nên đã gây chấn động cực lớn trong ngành thép.
Mà hai đối tượng người Úc đều là quản lý cấp cao, còn tên người Nhật là giám đốc kinh doanh quặng sắt của Mitsubishi.
Vụ án này gần như là phát động đồng thời, cơ quan an ninh quốc gia và cơ quan công an tại 8 tỉnh thành ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô, Liêu Ninh, Hồ Bắc lần lượt bắt giữ 22 người liên quan trong cùng 1 ngày và đều bị giam giữ hình sự về tội gây nguy hại quốc gia.
Điều khiến Triệu Quốc Đống có đôi chút an ủi đó là Lý Vĩnh Cương không dính dáng gì tới lần hành động này, nhưng Diêu Văn Trí lại nhanh chóng phá vỡ ảo tưởng này của Triệu Quốc Đống. Cơ quan an ninh quốc gia và công an sẽ còn có một loạt hành động tiếp đó, phỏng chừng còn có không ít người sẽ bị dính vào.
Triệu Quốc Đống không biết đám người Lý Vĩnh Cương, Tiêu Xuân Dương và Tề Liên Thành qua lại như thế nào, nhưng hắn có thể khẳng định Lý Vĩnh Cương sợ là khó mà thoát thân được. Mặc dù là không bị định tội gây nguy hại quốc gia nhưng cái tội danh tiết lộ bí mật quốc gia thì khó mà tránh được.
Kỳ thật khi Diêu Văn Trí nhậm chức phó bộ trưởng bộ thương mại thì đã từng phân tích cùng với Triệu Quốc Đống về nguyên nhân thất bại liên tiếp của tổ đàm phán quặng sắt của Trung Quốc, cả hai đều nhất trí cho rằng Trung Quốc đã bị động trong cuộc đàm phán. Ba doanh nghiệp khai thác mỏ lớn đều biết rõ về các nhà máy thép của quốc nội cũng như lượng dự trữ cầu cảng, thậm chí ngay cả lượng than cốc dự trữ cũng đều rõ như lòng bàn tay, điều này khiến Trung Quốc mỗi lần tham gia đàm phán đều giống như trần truồng trước mặt đối phương vậy.
Hai người cũng cảm thấy vấn đề chủ yếu là ở nội bộ, nhất là trong tình hình thị trường thép trong nước đang rất ảm đạm, ba doanh nghiệp khai thác mỏ lớn lại vẫn hùng hổ hăm dọa như cũ, cực kỳ tự tin, điều này không thể không khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa. Sau đó Diêu Văn Trí đưa tình hình ra tiến hành nghiên cứu nội bộ trong bộ thương mại, bộ thương mại quyết định phản ứng với các bộ ngành liên quan, một số tin tức do Triệu Quốc Đống cung cấp cũng trở thành một đầu mối quan trọng, mà Bộ An ninh quốc gia và bộ công an cũng đã sớm nhận được một ít phản ánh, chỉ là không có đầu mối rõ ràng. Trong tình cảnh này, Bộ An ninh quốc gia, bộ công an và bộ thương mại liên thủ triển khai điều tra đối với việc này đã trở thành hành động đầu tiên của Diêu Văn Trí sau khi đảm nhiệm phó bộ trưởng bộ thương mại.
Không ngờ Bộ An ninh quốc gia cùng bộ công an vừa mới tham gia điều tra thì đã nhanh chóng đạt được tiến triển mang tính đột phá, thông qua đủ loại phương thức điều tra đã nhận được phản hồi từ các đầu mối. Một mạng lưới tình báo gián điệp khổng lồ bao trùm toàn bộ ngành thép Trung Quốc nhanh chóng phơi bày trước mắt hai cơ quan an ninh quốc gia và bộ công an. Ba tháng điều tra cũng đủ để thu được nhiều chứng cứ, từ đó mới dẫn tới hành động như sấm chớp hai ngày trước.
Tin tức này trên thực tế đã không tính là bí mật, hơn nữa đã nhanh chóng trở thành tiêu điểm của giới truyền thông, người phát ngôn của Bộ An ninh quốc gia và bộ công an đã ra mặt chứng thực tin tức này, chẳng qua tinh thần cụ thể thì không tuyên bố ra bên ngoài.
Đây là một đòn giáng mạnh vào cuộc đàm phán quặng sắt vẫn đang giằng co gian khổ, trong số người bị bắt thì có 3 người đều là thành viên trong tổ đàm phán năm nay. Loại chuyện này phát sinh quả thực còn khiến người ta khó có thể tưởng tượng hơn so với trên phim ảnh.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên một cách dai dẳng, Triệu Quốc Đống cảm thấy tâm tình của mình đã bị chuyện này ảnh hưởng quá lớn cho nên vội vàng bình tâm lại, thực tế thì mình cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý cho loại chuyện này rồi, chỉ là không nghĩ rằng cơn phong ba này lại mãnh liệt như thế mà thôi.
Bỏ điện thoại ra thì mới phát hiện là số của Qua Tĩnh gọi tới, Triệu Quốc Đống vội vàng ấn nghe máy.
- Qua tỷ, thật là xấu hổ quá, tôi đang không để ý.
- Ôi, tôi còn tưởng rằng hai ngày này cậu sợ tiếp điện thoại, người nào gọi cũng không nghe chứ.
Giọng của Qua Tĩnh trên điện thoại vẫn luôn hòa nhã như cũ, cho dù là oán giận vẫn như vậy.
- Ha ha, hai ngày nay đích thực là lắm điện thoại nhưng cũng không đến mức không dám nghe chứ.
Từ sau khi chương trình "Đối thoại" được phát sóng thì Triệu Quốc Đống phát hiện tần suất mình nhận được điện thoại tăng ít nhất gấp ba lần, nhất là điện thoại của Âu Dương Cẩm Hoa thì gần như là không có thời gian rảnh. Ngay cả số điện thoại cá nhân của hắn cũng không được yên tĩnh, nào là từ giới kinh tế, truyền thông, còn có một ít trong giới xí nghiệp, quen lẫn không quen đều thông qua đủ con đường để liên lạc với mình, điều này làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy mình thực giống chọc phải tổ ong vò vẽ vậy.
- Ha ha, ai bảo cậu cứ nói thật trên CCTV làm gì.
Hiếm khi Qua Tĩnh trêu Triệu Quốc Đống một câu.
- Qua tỷ, chẳng lẽ nói thật cũng là một tội sao.
Triệu Quốc Đống thoáng động tâm, Qua Tĩnh không bao giờ nói mà không có chủ đích cả.
- Nói thật thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng có một số người có tật giật mình nên không muốn nghe nói thật, nhất là khi lời nói đó lại dính dáng đến lợi ích bản thân họ, khi đó tâm tính sẽ khó tránh khỏi mất cân bằng.
Giọng nói của Qua Tĩnh rất bình tĩnh nhưng từng câu từng chữ đều có giá trị.
Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ cảm giác được lời Qua Tĩnh ám chỉ điều gì đó. Cái vấn đề cuối cùng mà MC chuyên mục "Đối thoại" kia hỏi quả thực quá sắc bén, mà câu trả lời của mình rõ ràng đã đụng chạm đến ích lợi của rất nhiều người, nhất là kiểu đối đáp gay gắt không khoan nhượng này rất dễ khiến người ta có cảm giác mình nói có ý đồ. Nhưng ở trong cái hoàn cảnh đó thì Triệu Quốc Đống không muốn làm trái mong muốn của mình, huống chi quan điểm của mình là thật hay không, chính xác hay không thì ắt có công luận phán xét.
- Qua tỷ, tôi đã chuẩn bị tư tưởng rồi, khi chủ nhiệm Quyền Quân bảo tôi lên TV thì tôi đã chuẩn bị sẵn, tôi không có ý định lên cười ha ha, nói mấy lời bề ngoài ba phải, như vậy thì không có ý nghĩa gì cả. Tôi chỉ đơn thuần nói ra một ít quan điểm về nguyên tắc làm người của mình, hầu hết quan điểm này tôi đã trao đổi qua với chủ nhiệm Quyền Quân, chỉ có đề tài cuối cùng thì tôi chưa thương lượng với chủ nhiệm Quyền Quân, nhưng tôi chịu trách nhiệm về lời nói của mình.
Triệu Quốc Đống nói khá kiên định và nặng nề, Qua Tĩnh nghe xong cũng không nhịn được phải bật cười:
- Quốc Đống, cậu làm như mắc phải đại tội không bằng, đâu đến mức ấy chứ? Cũng chỉ là tranh cãi về một quan điểm mà thôi, huống chi tôi không cảm thấy quan điểm của cậu có gì không đúng cả, tôi cũng tin rằng có không ít người tán đồng quan điểm của cậu.
Triệu Quốc Đống cũng ngửi ra được mùi vị rồi, giọng điệu của Qua Tĩnh không có gì là trách cứ hay phê bình cả, lúc trước chẳng qua chỉ là trêu chọc một chút, tới lúc này Triệu Quốc Đống mới xem như nhẹ lòng, dù sao tới cấp độ này rồi mà còn nói sai thì có lẽ là có vấn đề chính trị rồi, mặc dù mình nhận định quan điểm của bản thân không sai nhưng nói ra trong tình cảnh đó có thích hợp hay không. Sau khi việc xảy ra thì Triệu Quốc Đống nghĩ lại cũng hơi sợ hãi.
- Được rồi, Quốc Đống, không cần lo lắng vì những chuyện đã qua, cậu đang ở đâu, nếu tiện thì đến chỗ tôi một chuyến đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.
Qua Tĩnh nói một cách bình thản.
- Ngay bây giờ sao?
Triệu Quốc Đống khá kinh hãi:
- Chuyện rất cấp bách sao?
- Cũng không gấp nhưng tôi thấy nên sớm nói với cậu, trong lòng tôi cũng không rõ lắm, sắp cuối năm rồi, quá nhiều việc, nếu kéo dài có lẽ sẽ phải sang năm sau mất.
Qua Tĩnh không nói vòng vo:
- Đó là về vấn đề hướng đi của cậu.
- Vấn đề hướng đi của tôi.
Triệu Quốc Đống thất kinh, mình mới đến Ủy ban kế hoạch phát triển chưa đầy một năm, chẳng lẽ lại muốn điều chỉnh mình, thế này không phải như trò đùa sao?
- Ừ, bây giờ vấn đề này còn chưa xác định, cậu cứ qua đây trước rồi nói.
Qua Tĩnh không nói thêm nữa.
Cúp điện thoại xong rồi Qua Tĩnh cũng rơi vào trầm tư, nói thật cô cũng không ngờ vấn đề lại về hướng đi của Triệu Quốc Đống, nhưng sáng nay khi tới báo cáo công tác với Phó chủ tịch thì Phó chủ tịch có nói mấy lời khiến Qua Tĩnh như ngộ ra được điều gì đó.
Phó chủ tịch nói tới vấn đề trẻ hóa cán bộ, nói đến vấn đề cần thiết khi bồi dưỡng sử dụng cán bộ ưu tú, trẻ tuổi, cũng nói đến vấn đề dũng cảm cách tân. Tiếp xúc với Phó chủ tịch lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên Qua Tĩnh thấy Phó chủ tịch nói về vấn đề sử dụng cán bộ trẻ tuổi một cách chuyên sâu như thế.
Phó chủ tịch không phải là người hay nói mà là một người rất khiêm tốn, nhã nhặn nhưng nói câu nào chất câu đó, Qua Tĩnh khá tôn trọng Phó chủ tịch, đây là một người công tác lâu năm ở Ban bí thư, đối với việc xây dựng công tác tư tưởng chính trị và đội ngũ cán bộ thì nắm rất chắc, rất chuẩn nên trao đổi về vấn đề sử dụng cán bộ trẻ tuổi vào lúc này không thể không khiến Qua Tĩnh có phần nghi hoặc.
May là Phó chủ tịch chủ động phá vỡ nghi hoặc của Qua Tĩnh, nói chuyện cùng cô về một vài quan điểm và ý nghĩ của mình.
Từ tháng 4 đến tháng 6 sang năm là thời gian các tỉnh tham gia tuyển cử đại biểu đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ 17, nói cách khác thì trong vòng hai tháng các tỉnh phải hoàn thành việc tuyển cử đại biểu tham gia đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ 17, một số điều chỉnh, bố trí theo dự tính cũng phải tiến hành. Một số lãnh đạo chủ yếu một vài tỉnh bởi vì đến tuổi hoặc vì luân chuyển cán bộ đều phải điều chỉnh trong lúc này, mà trung ương thì lại có ý định thêm hành động mới để mở rộng phạm vi lần điều chỉnh này, trong đó đề bạt, phân công cán bộ trẻ tuổi, tư tưởng cởi mở, giỏi cải cách đến các cương vị trọng yếu cũng là một bước đi trong đó.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương