Lộng Triều
Chương 1738
Triệu Quốc Đống có chút mờ mịt, tại Ủy ban kế hoạch phát triển hắn vẫn thấy mình khá cô đơn. Hắn biết đây là do biểu hiện trong thời gian qua của mình. Ngay cả Tằng Quyền Quân cũng có thái độ nửa tôn trọng nửa lạnh nhạt với hắn. Về phần mấy phó chủ nhiệm khác thì ngoài Phó Tuyền ủng hộ hắn ra thì mấy vị khác đều chỉ duy trì quan hệ vì công việc.
Tằng Quyền Quân có ấn tượng không quá tốt về hắn, điểm này Triệu Quốc Đống cũng biết. Có lẽ do mình gây ra nhiều việc như vậy. Có lẽ trong mắt đối phương thì mình chính là tạo danh tiếng, lấy lòng dư luận.
Triệu Quốc Đống có đôi khi muốn hét to một câu tôi muốn đi con đường của mình, mặc ai muốn nói thì nói nhưng là thật sự đơn giản như vậy sao? Nếu như thật sự đơn giản như vậy thì đã không phải thế giới này.
Cận Đông đến cùng Lữ Trấn Hải đừng nhìn thô hào nhưng thực tế rất tinh minh. Người đông bắc hào sảng và khôn khéo nên dễ thành tựu ở chính trị. Sau khi ăn xong hai vị kia sang bên uống trà, chỉ còn lại Triệu Quốc Đống và Lưu Thác.
- Nhược Đồng chưa về ư?
Lưu Thác hỏi.
- Về được tuần rồi, bây giờ lại đi Thượng Hải ba bốn ngày là về. Tổ chức hợp tác Thượng Hải tổ chức hội nghị bên đó.
Triệu Quốc Đống mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trầm tĩnh đáp.
- Cũng nên có con rồi đây.
Lưu Thác bình tĩnh nói.
- Tuổi này còn chưa có con thì về sau sẽ khó đó.
- Ừ, em cũng đã nói chuyện với Nhược Đồng nhưng trong thời gian này quá bận.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra nhưng lập tức đáp lại.
Lưu Thác cười cười lắc đầu nói:
- Quốc Đống, ở Ủy ban kế hoạch phát triển cảm thấy thế nào?
- Không tốt lắm.
Triệu Quốc Đống trực tiếp nói.
- Ồ.
Lưu Thác không bất ngờ.
- Quá mệt mỏi, mệt đầu óc.
Triệu Quốc Đống cũng rất thản nhiên.
Lưu Thác yên lặng gật đầu, muốn làm việc gì đó thì không thể không mệt.
- Ở trên Trung ương một chuyện động cả dây truyền. Chuyện ở Ủy ban kế hoạch phát triển nhất định không dễ dàng gì. Chú muốn làm việc tự nhiên là các chuyện nhiều người không dám làm, hoặc là không làm được. Chuyện như vậy dù là chú công tác ở Ủy ban kế hoạch phát triển mà làm được một chuyện cũng không dễ dàng. Anh thật ra cảm thấy chú làm khá tốt, còn hơn nhiều kẻ chỉ đến giờ đi làm, hết giờ đi ăn cơm khách, chú nên thấy tự hào.
Một cảm giác ấm áp dấy lên trong lòng hắn. Đây là lần đầu hắn nghe người khen mình sau khi mình tới qw làm việc. Dù là Thái Chánh Dương cũng không khuyến khích khen ngợi mình, chủ yếu là nhắc nhở mình phải cẩn thận, không nên nóng lòng cầu thành làm cho hắn cảm thấy chẳng lẽ lựa chọn của mình là sai lầm? Vấn đề này quanh quẩn trong đầu hắn rất lâu.
Bây giờ mặc dù rất nhiều người nhìn vào quyết định mở quyền nhập khẩu phân bón hóa học của Trung ương nhưng mọi người đều cảm thấy dù là công ty nhà nước hay công ty tư nhân cũng đều bắt đầu tiến ra nước ngoài, cử động này chẳng những khiến công ty tư nhân có thể liên hợp tiến ra tìm nguồn nguyên liệu ở nước ngoài, đồng thời cũng ép công ty nhà nước không thể không tiến bước.
Nguồn nguyên liệu trong nước rõ ràng không thỏa mãn được nhu cầu, có thể nói quyết định này của Trung ương là rất sáng suốt. Nếu như không thể sớm kịp đi ra nước ngoài hình thành năng lực khai thác, cung cấp có lẽ hai ba năm sau thì quyền quyết định giá nguồn nguyên liệu nhập khẩu của Trung Quốc chỉ có thể do các tập đoàn lũng đoạn nước ngoài định đoạt, biến thành cơ chế nhập khẩu quặng sắt thứ hai.
Triệu Quốc Đống tin quan điểm của mình ở việc này là chính xác, mặc dù là phá vỡ quyền lũng đoạn nhập khẩu của công ty nhà nước là chạm vào lợi ích của công ty nhà nước nhưng đối với cả ngành sản xuất, đối với nền kinh tế quốc dân mà nói đây là bước đi bắt buộc. Nếu không đến cuối cùng thì bị tổn thương nhất chính là nông dân Trung Quốc, hơn nữa sự thật chứng minh quan điểm của mình là chính xác. Quốc vụ viện đồng ý việc nhanh chóng chứng thực quan điểm của mình, đó là sự chứng minh tốt nhất.
- Thác ca, lời này của anh làm em thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Triệu Quốc Đống cố tìm lời hay nhất để thể hiện tâm trạng kích động của mình.
- Em cảm thấy mình tới Ủy ban kế hoạch phát triển hơn ba tháng, không làm gì để mình thất vọng, không làm quốc gia thất vọng khi đưa em tới vị trí này. Hôm nay anh nói như vậy càng làm em tự tin hơn.
- Quốc Đống, thực ra chú không cần để ý cảm tưởng người xung quanh. Người cải cách luôn đi qua bụi gai. Hành vi của chú phá vỡ kết cấu vốn có nên đương nhiên tạo ra phản ứng trái ngược, khiến bọn họ phản cảm là rất bình thường. Nhưng khi kết cấu mới hình thành, bọn họ sẽ dần thích ứng, đây là một quá trình luân hồi mãi tới khi kết cấu kia không còn thích hợp nữa, vì thế lại có người đưa ra cải cách mới.
Lưu Thác từ tốn nói.
- Chú chỉ cần cảm thấy việc làm của mình phù hợp lợi ích của đại đa số người, không đi ngược lương tâm của mình là đủ.
- Nhưng rất nhiều người nói đi tiên phong sẽ chết trước. Người cải cách không dễ làm, hơn nữa chưa chắc có người cảm thấy mình là người cải cách, có lẽ lại có người thấy em là kẻ phá hoại, phá rối, kẻ gây phiền phức.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Chú thật sự rất quan tâm đến việc này ư? Anh thấy chú hình như không phải người như vậy. Chú cũng có thể lựa chọn im lặng, làm như người khác nhưng cuộc sống như vậy có phải là điều chú muốn không?
Lưu Thác tuy nói vậy nhưng cũng khá phục dũng khí của Triệu Quốc Đống. Không chỉ có mình, kể cả không ít người đều có cảm tưởng như vậy. Bọn họ ở vị trí đó chưa chắc dám làm vậy.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút. Lời của Lưu Thác nhìn như hỏi mình thực tế cũng là một loại khích lệ. Người chết để danh, báo chết để da. Người sống trên đời chỉ cần không làm trái lương tâm mình, không làm quốc gia, dân chúng thất vọng là đủ rồi.
Rất nhiều chuyện không phải mọi người không nghĩ ra, không nhìn thấy mà là không muốn mạo hiểm như vậy, không muốn động chạm quần thể lợi ích, hy vọng có thể kéo dài thêm nữa. Nhưng có một số việc ra tay trước sẽ có lợi, kéo dài về sau thì sẽ mất nhiều đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi.
- Anh đây là khuyến khích em tiếp tục gây phiền phức đó.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Vậy cũng không phải. Chú có quan điểm của mình, chú cũng có nguyên tắc làm người của mình. Trong phạm vi nguyên tắc thì chú có thể nắm giữ một cách linh hoạt, còn ngoài nguyên tắc thì anh nghĩ chú cũng biết nên làm như thế nào.
Lưu Thác lắc đầu nói:
- Anh muốn nói chính là làm việc sẽ đắc tội người, chủ yếu nằm ở chỗ số đó chỉ là đám người thiểu số, chú có dám quyết tâm làm như vậy không, có năng lực làm như vậy không? Nếu chú làm được như vậy không việc gì phải do dự, không làm chú ngược lại sẽ thấy nuối tiếc. Thực ra chú làm thì có người thấy, chú nếu thật sự làm không ổn thì anh tin sẽ có người đi sửa chữa, mà trước đó chú không việc gì phải lo này lo kia. Chú còn trẻ, ngồi ở vị trí này chính là lãnh đạo có mục đích. Chú chỉ cần làm việc theo quan điểm của mình là đủ.
- Em hiểu.
Triệu Quốc Đống gật đầu.
…
- Vĩnh Cương, trong khoảng thời gian này bận lắm sao? Sao lâu như vậy không thấy ông nói chuyện đi nghỉ? Không phải là hẹn mọi người sang Thừa Đức chơi sao?
Lắc lắc chén rượu đỏ sẫm trong tay, Tiêu Xuân Dương dựa lưng vào ghế cười nói.
- Trong khoảng thời gian này sợ là không được, cục quá bận. mẹ nó chứ, thằng Triệu Quốc Đống này đúng là làm hại người, mấy tháng trời ở cục không được yên ổn bao giờ cả. phương án điều chỉnh kết cấu ngành thép hai tỉnh Lỗ, Ký không ngừng sửa lại mà Triệu Quốc Đống mãi không hài lòng. Bên Tề Lỗ rất oán thán nhưng vẫn phải chịu đựng. Hắn bây giờ như con nhím không ai dám chọc vào hắn.
Lý Vĩnh Cương hung hăng đặt mạnh chén lên bàn.
- Tôi hỏi trưởng ban hỏi có thể nghỉ vài ngày không, trời quá nóng nên muốn ra ngoài nghỉ hai hôm. Y bảo tôi tới tìm cục trưởng, tôi tìm cục trưởng không phải tìm mắng sao? Tâm trạng cục trưởng hai hôm nay cũng không tốt.
- Sao? Trang Vân Lộc không vui ư? Hắn có mâu thuẫn gì với Triệu Quốc Đống?
Tiêu Xuân Dương rất tự nhiên hỏi.
- Ừ, hình như là việc sát nhập công ty nào đó, Triệu Quốc Đống không hài lòng với báo cáo ảnh hưởng đến ngành nghề mà cục trình lên, cục trưởng Trang sợ là bị mắng to.
Lý Vĩnh Cương nặng nề gật đầu do tâm trạng không quá tốt.
- Người này không nể mặt gì cục trưởng Trang, trực tiếp yêu cầu cục trưởng Trang trong một tuần phải có đánh giá toàn diện của việc kia đối với ngành nghề, còn muốn đưa ra đối sách và đề nghị. Đây là công việc của Bộ Thương mại mà, liên quan mẹ gì tới cục tôi. Tôi thấy hắn là con chó rảnh rỗi quản lung tung. cục trưởng Trang đi xuống cũng rất quan trọng, gọi đám người mấy công ty kia lại mắng một trận. Ông nói bây giờ tôi xin phép không phải muốn tìm chửi sao? Không chừng có ấn tượng không tốt thì nửa năm tới cạnh tranh chức phó trưởng ban không cơ hội của tôi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương