Lộng Triều
Chương 1723
Xe chạy ra ngoài, điện thoại di động rung lên làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc, lúc này nếu ai đó muốn mời mình ăn cơm thì hơi muộn rồi, là ai? Nhưng hắn lập tức có phản ứng, Âu Dương Cẩm Hoa vẫn ở trên xe, cầm số điện thoại kia, vậy đó là do máy riêng của mình rung lên.
Triệu Quốc Đống vẫn theo tác phong lúc trước, điện thoại công việc do thư ký cầm, luôn nghe được, không về phần vì hội nghị hay công việc khác mà chậm trẽ công việc. Điện thoại riêng thì do hắn cầm nhưng luôn ở trạng thái rung, hắn có thể cân nhắc xem có nghe hay không?
Số gọi tới rất quen thuộc làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Mình tới ủy ban đã hơn ba tháng, đối phương chỉ gọi tới chúc mừng một lần, lâu như vậy không liên lạc, sao hôm nay đột nhiên gọi tới?
- Dược Quân hả, sao lúc này lại nhớ tới gọi cho tôi? Tôi còn tưởng anh quên tôi rồi chứ? Ở đâu vậy?
Triệu Quốc Đống cười nói.
Lúc Triệu Quốc Đống tới Điền Nam, Chung Dược Quân khá thường xuyên liên lạc với hắn, có lẽ là cảm thấy hắn vừa đi khỏi Ninh Lăng, nhiều công việc cần trưng cầu ý kiến của hắn. Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng biết quy củ nên chỉ nói qua vài ý đồ, ý tưởng trước đó của mình, về phần Chung Dược Quân muốn làm như thế nào là quyền lực của Chung Dược Quân, hắn không có quyền chỉ trỏ.
Biết Chung Dược Quân trên cao tốc từ sân bay đến Bắc Kinh, Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Hắn cảm thấy tâm trạng Chung Dược Quân không quá tốt giống như gặp việc gì đó.
Suy nghĩ một chút, Triệu Quốc Đống không nói nhiều mà bảo đối phương đến nhà hàng mình sắp đến. Hắn cũng hỏi Chung Dược Quân đi mấy người, Chung Dược Quân nói có một mình làm Triệu Quốc Đống có chút buồn bực.
Bí thư thị ủy lên Bắc Kinh mà không ai đi cùng là khá hiếm. Ít nhất nên mang theo mấy người như trưởng ban thư ký, thư ký chứ? Ngay cả thư ký cũng không mang theo đúng là làm Triệu Quốc Đống có chút bất ngờ.
Hắn cũng không hỏi nhiều, Chung Dược Quân vừa xuống máy bay đã gọi cho mình thì nhất định là gặp việc gì đó. Chung Dược Quân có tính cách khá ôn hòa mà như vậy đúng là hiếm thấy. Chỉ là bây giờ Triệu Quốc Đống không đoán ra đối phương gặp việc khó gì? Hay là thất bại khi tranh chức thị trưởng An Đô?
Nếu là vấn đề này thì Chung Dược Quân phải chuẩn bị tư tưởng từ trước mới đúng chứ?
Vị trí chỉ có một, mấy người như Đàm Lập Phong, Dương Thiếu Bằng cũng không thua kém gì Chung Dược Quân, ai lên ai xuống cũng là bình thường. Theo Triệu Quốc Đống thấy Đàm Lập Phong, Dương Thiếu Bằng còn có ưu thế hơn Chung Dược Quân.
- Âu Dương, gọi điện bảo thêm vị trí nữa, một lão đồng nghiệp của tôi ở tỉnh An Nguyên tới.
Triệu Quốc Đống bỏ máy, lạnh nhạt nói.
…
Chung Dược Quân bỏ máy xuống không nhịn được thở dài một tiếng dựa lưng vào sau ghế.
Xe Camry chạy rất vững vàng. Theo kinh tế của Ninh Lăng tăng mạnh, trụ sở ở Bắc Kinh cũng được nâng cấp về điều kiện, xe Camry này mới mua. Theo cách nói của Tiêu Phượng Minh thì đây là đại biểu cho hình tượng của Thị xã Ninh Lăng.
Mặc dù Chung Dược Quân không quá tán thành quan điểm này của Tiêu Phượng Minh, nhưng bây giờ cảm thấy ngồi xe này dễ chịu hơn xe Honda Accord nhiều.
Chung Dược Quân không để ý tới chủ nhiệm trụ sở Bắc Kinh, nếu là lúc khác thì y nhất định sẽ nói chuyện với đối phương cho giết thời gian, nhưng hôm nay lại khác.
Sau cuộc điện thoại làm tâm trạng y tốt hơn trước. Triệu Quốc Đống xem ra có hẹn nhưng vẫn bảo mình tới. Chung Dược Quân không quá để ý, y đến có thể gặp Triệu Quốc Đống là đủ rồi.
Ngay cả Chung Dược Quân cũng không rõ sao mình lại đột nhiên quyết định lên Bắc Kinh, là vì muốn nói chuyện với Triệu Quốc Đống sao? Chung Dược Quân không dám xác định, chẳng qua y có cảm giác muốn gặp và nói chuyện với Triệu Quốc Đống.
Hơn năm trước Chung Dược Quân cũng không cảm thấy Triệu Quốc Đống rời đi có gì quá quan trọng, đến khi gặp việc kia thì y mới có cảm giác bị đè nén không biết thổ lộ với ai. Trước đây y có thể tìm Tần Hạo Nghiên nhưng bây giờ? Chung Dược Quân không khỏi cảm thấy cô độc. Có lẽ chỉ ở giờ phút này, Chung Dược Quân mới ý thức được người có thể mang tới sự tự tin và khyến khích cho mình lại là một người nhỏ hơn mình vài tuổi.
Nghĩ vậy Chung Dược Quân cũng thấy không được quá tự nhiên. Nhưng y lại nghĩ thực tế là vậy, mình chẳng lẽ không thừa nhận được sự thật khách quan đó sao?
- Lại đây Dược Quân, đây là nhà hàng tốt nhất mà tôi từng ăn ở Bắc Kinh, giá cả hợp lý, hoàn cảnh đẹp, ăn xong có thể đi dạo ven hồ, đảm bảo anh vui vẻ thoải mái, đương nhiên nếu anh muốn uống say thì ở đây cũng cung cấp chỗ nghỉ, đủ mọi phương tiện như trong khách sạn cao cấp.
Triệu Quốc Đống rất tự nhiên giới thiệu Chung Dược Quân với cấp dưới của mình.
Biết thân phận của Chung Dược Quân, Trương Hoành Vĩ cùng Vương Lực Kiên cũng rất là khách khí.
Bí thư thị ủy Ninh Lăng mặc dù chỉ là cán bộ cấp giám đốc sở nhưng địa vị hôm nay của Ninh Lăng là không bình thường, có khí thế của thị xã có nền kinh tế phát triển nhất khu vực đất liền. Mặc dù còn chưa thể so sánh với mấy thành phố cấp phó tỉnh nhưng quy mô kinh tế của Ninh Lăng đã toàn diện vượt qua mấy thành phố tỉnh thành khu vực đất liền như Trường Sa, Ngân Xuyên, Côn Châu và Kiềm Dương, thậm chí cũng vứt Tây An – thành phố cấp phó tỉnh ở phía sau. Chỉ riêng điểm này cũng đủ để Bí thư thị ủy Ninh Lăng có tiếng nói cứng khi tới bất cứ nơi nào.
Triệu Quốc Đống cùng Trương Hoành Vĩ, Vương Lực Kiên nói chuyện rất hòa hợp, nhất là nói về xu thế phát triển ngành lưu thông, thương mại trong nước. Trương Hoành Vĩ đưa ra mấy quan điểm rất phù hợp hứng thú của Triệu Quốc Đống, ví dụ như đẩy mạnh giúp đỡ công ty vận chuyển, thương mại Trung Quốc thành công ty liên quốc gia, hạn chế các công ty mậu dịch nước ngoài tiến vào thị trường trong nước… mấy điểm này rất được Triệu Quốc Đống tán thành. Trương Hoành Vĩ cũng đưa ra ý kiến ủy ban nên yêu cầu chính quyền các cấp cần phải nắm bắt các công ty mậu dịch quan trọng trong các ngành nghề, không phân biệt tính chất của các công ty mà giúp các công ty này phát triển, phá vỡ hàng rào mậu dịch khu vực, xúc tiến ngành mậu dịch phát triển mạnh.
Tâm trạng Chung Dược Quân vốn không tốt nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà khi gặp Triệu Quốc Đống lại làm tâm trạng y hòa hoãn hơn nhiều. Khi Trương Hoành Vĩ nói đến cục Thương mại muốn giúp đỡ các công ty mậu dịch, Triệu Quốc Đống cũng chủ động giới thiệu về tập đoàn Phúc Mãn Đường – Ninh Lăng.
Đây là công ty siêu thị thành lập từ những năm 90 ở quận Tây Giang, Ninh Lăng, đầu thế kỷ 21 bắt đầu phát triển nhanh chóng, bây giờ thành hệ thống siêu thị lớn nhất tỉnh An Nguyên, cũng thành công tiến vào thị trường bán lẻ ở mấy trung tâm thương mại lớn của các tỉnh lân cận. Hiện nay trụ sở chính của tập đoàn này đã chuyển tới An Đô, hơn nữa tích cực niêm yết lên thị trường chứng khoán.
- Chủ nhiệm Triệu cũng có thể rất quen với chủ tịch tập đoàn này. Lúc ngài công tác ở Ninh Lăng thì cũng là mấy năm tập đoàn Phúc Mãn Đường phát triển nhanh nhất. Nó có ưu thế tuyệt đối ở Ninh Lăng, Thông Thành cùng Tân Châu. Tập đoàn Gia Nhạc Phúc năm trước từng tới Ninh Lăng chúng ta khảo sát hoàn cảnh đầu tư nhưng mãi chưa dám tiến vào, nghe nói là lo gặp phải áp lực cạnh tranh cực lớn của Phúc Mãn Đường, lo sẽ ảnh hưởng đến thương hiệu của bọn họ.
Triệu Quốc Đống chú ý thấy tâm trạng Chung Dược Quân tốt lên không ít, có lẽ đề tài đang nói đã khiến y thấy hứng thú.
- Dược Quân, nhưng công ty này đã chuyển trụ sở lên An Đô, nó nói rõ sức hấp dẫn của Ninh Lăng còn chưa đủ.
Triệu Quốc Đống vừa cười vừa trêu.
- Đối với mấy công ty phản bội đến An Đô như vậy, anh còn nhiệt tình tuyên truyền giúp nó thế sao?
- Chủ nhiệm Triệu, không nên xem thường tập đoàn này. Mặc dù trụ sở của nó đã lên An Đô nhưng tôi thấy cũng là bình thường. Dù sao An Đô dù từ thị trường, con đường tài chính, không khí kinh doanh vẫn mạnh hơn Ninh Lăng không ít, người đi lên chỗ cao, nước chảy chỗ trũng cũng là bình thường. Nhưng sợ chủ nhiệm Triệu không biết tập đoàn này có tác dụng xúc tiến ngành công nghiệp thực phẩm và sản xuất nông nghiệp của Ninh Lăng chúng ta rất lớn. Sản phẩm của các công ty thực phẩm ở Thổ Thành cùng Hoa Lâm hầu hết đều có thể thông qua Phúc Mãn Đường để bán ra bên ngoài. Bây giờ tập đoàn này đã chạy sang Trường Sa, Quý Dương, Tây An, Trùng Khánh, đây cũng là giúp cho nâng cao thương hiệu và thị trường cho sản phẩm của Ninh Lăng.
Chung Dược Quân cẩn thận giải thích. Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than xem ra ánh mắt của Chung Dược Quân nhìn xa hơn nhiều người khác nhiều. Không ít lãnh đạo địa phương có thái độ lạnh nhạt thậm chí gây khó dễ khi công ty chuyển trụ sở. Nhưng Chung Dược Quân vừa lúc giải thích cho nỗi khổ của công ty, phần khác cũng tỉnh táo chứng minh được tác dụng của công ty kia với nền kinh tế Ninh Lăng, đây là chênh lệch.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương