Lộng Triều
Chương 1692
Chủ tịch Lưu tập đoàn Hy Vọng Phương Đông cũng vừa gọi điện cho hắn, hai người đều rất vui và hưng phấn vì điều đáng ngạc nhiên này.
Hai người vốn không quen nhưng cùng phát triển trong lĩnh vực điện phân nhôm, cùng bị Hoa Lữ và Ngũ Quáng chèn ép. Chẳng qua hai công ty coi như có quan hệ khá rộng ở trong nước, có thể chống đỡ một thời gian, cuối cùng qua cửa. Đây có thể nói là may mắn lớn đối với hai tập đoàn. Nếu không phải sự kiện Thiết Bản, Kiến Long trước đó tạo ra dư luận lớn như vậy, hai công ty có qua cửa được hay không cũng là một câu hỏi.
Chính vì vậy nên hai bên có cảm giác cùng chung cảnh ngộ, hai bên cũng trao đổi kinh nghiệm với nhau nhiều hơn, nhất là quá trình thiết kế và xây dựng cũng có thể tham khảo kinh nghiệm và ủng hộ lãn nhau. Vì thế cũng khiến cho hai tập đoàn mở được đường máu dù bị hai tập đoàn nhà nước chèn ép.
Như tổng giám đốc Lưu nói bản thân sự kiện không đáng gì, tài nguyên bô xít của Guinea phong phú, đối phương muốn hợp tác cũng không giới hạn một tập đoàn nào, quy mô cũng có lớn có nhỏ. Nhưng quan trọng nhất vẫn là thái độ, thái độ của Ủy ban kế hoạch phát triển, nó là thứ quan trọng hơn tất cả.
Hâm Đạt và Hy Vọng Phương Đông cùng coi trọng chính là Ủy ban kế hoạch phát triển gần như đại biểu cho thái độ của chính phủ Trung Quốc đối với nền kinh tế.
Đây có phải là thay đổi về phương hướng chính sách không? Chu Hâm không dám chắc nhưng y có dự cảm Hâm Đạt và Hy Vọng Phương Đông lần này được tham gia cuộc tọa đàm này nhất định là có liên hệ với Triệu Quốc Đống. Mặc dù y còn chưa nhận được tin tức chính xác nhưng y không nghi ngờ gì về điểm này.
Chu Đạt xông vào văn phòng Chu Hâm thấy anh mình có vẻ mặt hưng phấn như vậy, trong lòng có chút tò mò.
- Anh, có chuyện gì mà gọi em gấp như vậy?
Chu Hâm nói qua tình hình, Chu Đạt cũng vui vẻ nói
- Anh, ngoài tập đoàn ta thì còn có tập đoàn nào nữa?
- Hy Vọng Phương Đông, tập đoàn Hưng Phát, đây coi như đều là tập đoàn hàng đầu trong ngành sản xuất này. Đương nhiên cũng không thiếu được Hoa Lữ và Lữ Quáng. Ha ha, lần đùa chúng ta được ngồi ngang hàng với bọn họ.
Chu Hâm không nhịn được sự tự hào và đắc ý của mình.
- Anh, đây chỉ là hiện tượng bề ngoài, chúng ta có bao cơ hội tham gia hạng mục ở nước đó chứ? Điều kiện dù có tốt nhưng với thực lực của chúng ta hiện nay nếu không được ngành tài chính ủng hộ thì cũng là nhìn trăng trong nước, chúng ta lần này chẳng qua chỉ đi nghe cho vui mà thôi.
Chu Đạt không quá lạc quan như ông anh.
- Chú nghĩ rằng anh không biết lần này chúng ta không có bao hy vọng ư? Nhưng chú có biết lần này có thể tham gia cuộc tọa đàm do Ủy ban kế hoạch phát triển tổ chức là có ý nghĩa gì không?
Chu Hâm liếc nhìn Chu Đạt rồi nói:
- Hạng mục bên đó Hoa Lữ đã sớm nhìn chằm chằm, chú nghĩ anh không biết sao? Nhưng Ủy ban kế hoạch phát triển có thể để chúng ta tham gia, có thể trực tiếp tiếp xúc với phía Guinea, cũng có nghĩa chúng ta còn có cơ hội khác. Tài nguyên bên Guinea khá phong phú, ngay cả cơ hội tiếp xúc với bọn họ cũng không có thì sau chúng ta còn trông mong gì. Anh không tin Hoa Lữ có thể lũng đoạn tất cả, anh tin Guinea cũng không chào đón phương thưc snayf.
- Cũng đúng, Guinea có khi còn hy vọng có nhiều công ty Trung Quốc đầu tư vào nước bọn họ, như vậy bọn họ sẽ có nhiều lựa chọn, nhiều hạng mục hơn.
Chu Đạt gật đầu nói.
- Cho nên chúng ta không cần chú ý được mất trước mắt, chủ yếu là chúng ta có thể tiến vào vòng tròn này, có cơ hội và tư cách giống Hoa Lữ cùng Ngũ Quáng, đây là thắng lợi chưa từng có, thậm chí nó còn làm người ta hưng phấn hơn có được một hạng mục.
Chu Hâm đứng lên khoanh tay đi một vòng trước bàn làm việc, cố gắng khống chế tâm trạng của mình.
- Anh, anh cảm thấy việc này có quan hệ với Triệu Quốc Đống không?
- Không phải là có thể hay không mà nhất định là có. Quan điểm của Triệu Quốc Đống không ai có thể tưởng tượng. Hắc hắc, anh không biết hắn làm như thế nào ở bên Ủy ban kế hoạch phát triển. Ha ha, lần này còn ác hơn nhiều so với 36 điều, 72 điều kia, làm người ta hưng phấn hơn.
Chu Hâm vung tay lên, trên mặt đầy sự tự hào. Thời điểm khó khăn nhất đã qua đi, bây giờ chỉ xem chính sách quốc gia có điều chỉnh hay không.
- Anh, anh cảm thấy chính sách quốc gia thật sự sẽ có điều chỉnh lớn?
Chu Đạt trầm ngâm một chút rồi nói.
- Xem đã nhưng anh có cảm giác này. Mai anh sẽ tự mình đi, có lẽ chủ tịch hai tập đoàn kia cũng sẽ tham gia, cơ hội như vậy là quá hiếm hoi, lần đầu này không ai dám bỏ qua.
Chu Hâm suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Triệu Quốc Đống có thể nói là hiếm thấy trong các quan chức Trung Quốc. Tình hình Trung Quốc khác, chúng ta còn phải dựa theo kế hoạch trước đây nhưng phải đi nhanh hơn, phải nhanh chóng tạo được liên lạc với Triệu Quốc Đống. Anh dự định sau ngày mai sẽ mời hắn, xem hắn có thể đi hay không?
Chu Đạt nghiên cứu:
- Anh, anh cảm thấy Triệu Quốc Đống sẽ thích mấy cái này sao? Nếu như chúng ta tự mình mời hắn ăn cơm còn có thể, cũng bí ẩn hơn. Về phần bữa tiệc gì đó em thấy sau này hãy nói.
…
Công tác ở Bắc Kinh, Triệu Quốc Đống có một cảm giác rất đặc biệt, gò bó hơn nhiều, không thể tùy ý làm theo điều mình muốn, đây là điều hắn không muốn thấy nhất.
Ở Ninh Lăng không nói, làm Bí thư thị ủy, hắn nói ra quan điểm là có thể được thực hiện. Ở Điền Nam, làm trưởng ban tổ chức cán bộ ít nhất trong mảng hắn phân công, hắn nói ra chính là thánh chỉ, dù là Trương Bảo Quốc cũng không dễ dàng bác bỏ quan điểm của hắn.
Nhưng lên Bắc Kinh lại khác, bất cứ quan điểm, ý tưởng gì mà muốn đưa vào áp dụng đều phải suy nghĩ rất kỹ, dù là anh nói với quan điểm cá nhân cũng tạo thành vô số tranh luận, điều này làm hắn cảm nhận rõ công việc ở cấp bộ rất khác.
Lúc ở Bộ năng lượng, hắn còn không có cảm nhận này, dù sao khi ấy hắn mới là một cục trưởng, làm công việc cụ thể nhiều hơn, không cần có thái độ về mặt phương hướng, dù là có cũng chỉ có thể thông qua lãnh đạo của bộ để thể hiện. Nhưng ở Ủy ban kế hoạch phát triển này lại khác.
Nhưng hắn thấy mình rất vô tư, không thiên vị, không vì lợi riêng. Công ty nhà nước, công ty tư nhân thì sao chứ? Từ hiến pháp, pháp luật trên danh nghĩa công ty tư nhân sớm được đối xử công bằng với công ty nhà nước, nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn khác.
Lưu Nham mời làm Triệu Quốc Đống rất kinh ngạc. Hắn hỏi có ai tham gia, Lưu Nham hời hợt nhắc tới tổng giám đốc tập đoàn hóa chất Á Châu và người phụ trách tập đoàn hóa chất Thân Hải, điều này làm Triệu Quốc Đống ý thức được bữa này không dễ ăn.
Triệu Quốc Đống dùng quan điểm cá nhân ủng hộ các công ty, tập đoàn đi ra nước ngoài, đạt được nguồn nguyên liệu đã gây chấn động mạnh trong ngành sản xuất phân bón, nhưng sau khi “quan điểm cá nhân” này được đưa ra cũng không có phản ứng gì của Ủy ban kế hoạch phát triển. Điều này làm nhiều người yên tâm, không ít người có chút thất vọng. mỗi việc đều tồn tại hai mặt, nếu có hy vọng như vậy đương nhiên có người không hy vọng như vậy.
- Nham ca, anh đây không phải hại tôi sao? Anh cảm thấy chuyện của tôi còn chưa đủ mệt ư? Thật sự muốn tôi thành điển hình bị mọi người công kích sao?
Đây là lần thứ hai Lưu Nham đến nhà Triệu Quốc Đống, lần trước là lúc kết hôn.
- Có đến mức như chú nói không? Chú không phải sớm đã nói ra đấy chỉ là quan điểm cá nhân của mình sao? quy hoạch phát triển của các tập đoàn nhà nước lớn đều cần được Ủy ban kế hoạch phát triển chỉ đạo, nhưng Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia bên anh cũng có trách nhiệm cải cách công ty nhà nước và tăng giá trị tài sản quốc gia. Chỉ cần có lợi cho việc xây dựng công ty hiện đại, có lợi tăng cường tài sản quốc gia thì ủy ban luôn ủng hộ.
Lưu Nham cười ha hả nói, cầm chén trà Lưu Nhược Đồng đưa tới, hắn nói:
- Nhược Đồng, em về nước trông tốt hơn nhiều, đã nghĩ bao giờ nên có con chưa?
Nhược Đồng không nghĩ Lưu Nham hỏi vấn đề này, mặt cô hơi nóng lên.
- Em còn chưa nghĩ đến.
- Sao lại chưa nghĩ đến.
Lưu Nham kêu lên đầy kinh dị.
- Hai cô chú không còn trẻ, Quốc Đống đã 36, cô đã 34, còn không nghĩ đến ư? Chờ nghĩ đến thì lúc ấy có sinh con được nữa hay không cũng là vấn đề.
- Nham ca, Nhược Đồng bây giờ rất bận, nhất là trong thời gian này cho nên bọn em tạm thời chưa nghĩ đến vấn đề này.
Triệu Quốc Đống nói vào để giải vây sau đó nhanh chóng đổi đề tài.
- Nham ca, anh vừa nãy nói quá chung chung, xây dựng công ty hiện đại, tăng giá trị tài sản quốc gia, làm như thế nào thực hiện được điểm này? Chưa chắc việc phát triển ra nước ngoài như em nói đã là cách hay, không chừng sẽ bị tổn thất, vậy quan điểm của em không phải thành tai họa sao? Em không thừa nhận nổi đâu.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương