Lộng Triều
Chương 1690
Lưu Nhược Đồng cảm thấy tâm trạng Triệu Quốc Đống có thay đổi, ít nhất hiệu quả của bữa ăn rất tốt, làm cho tâm trạng của hắn tốt hơn, vì thế cả buổi tối Triệu Quốc Đống cũng trở nên đầy năng động.
Bây giờ Triệu Quốc Đống đã lên Bắc Kinh công tác, hai người có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn, cuộc sống vợ chồng dần dần thành lập.
Ngay cả Lưu Nhược Đồng và Triệu Quốc Đống cũng không rõ ai chủ động hơn, dù sao chuyện đã là như vậy, không khí tốt, tình cảm tới, gần như không cần ngôn ngữ hoặc ám chỉ gì, tất cả rất tự nhiên như ăn ngủ vậy.
Có lẽ đây là cuộc sống vợ chồng chính thức, so với sự nhẹ nhàng, bình thản trước đây thì bây giờ thêm vài phần yêu thương, đây là cảm giác của Triệu Quốc Đống, không biết nếu như một người phụ nữ khác thành vợ của mình thì có phải cũng như thế này không?
Không, sợ không thể, Cổ Tiểu Âu cùng La Băng sẽ không là như thế này, cho nên các cô không thể thành vợ của mình.
Tiếng thở hổn hển biến thành rên rỉ, Lưu Nhược Đồng phát hiện mình khống chế rất kém ở phương diện này làm cô cảm thấy xấu hổ, chỉ là trong hoàn cảnh đó không phải do cô đè nén được tâm lý của mình.
Cảm thấy động tác của hắn càng lúc càng mạnh, từng đợt co rút làm Lưu Nhược Đồng ý thức được mình sắp tới đỉnh. Cô vô thức kêu lên:
- Quốc Đống, không, không được, chờ chút.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc khống chế động tác của mình, Lưu Nhược Đồng đứng lên lấy gì đó từ đầu giường ra.
- Em đang trong giai đoạn nguy hiểm.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra nói
- Có con không hay sao?
Lưu Nhược Đồng gần như không cần suy nghĩ đã nói:
- Không, em còn chưa nghĩ kỹ việc này.
Mặt Triệu Quốc Đống hơi đổi, động tác cũng dừng lại. Lưu Nhược Đồng cũng thấy câu trả lời của mình không ổn nên vội vàng giải thích.
- Quốc Đống, em không có ý đó, em là cảm thấy cuộc sống của chúng ta bây giờ còn chưa chuẩn bị để có con.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, một cảm giác lạnh giá làm hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống cũng không quá ngọt ngào. Nếu đây là cuộc sống vợ chồng chính thức thì đúng là làm người ta có chút thất vọng.
Một đêm ngọt ngào ấm áp chỉ vì câu này mà trở nên nhạt đi, Lưu Nhược Đồng cũng ý thức được điều này nhưng bây giờ có giải thích cũng vô ích. Hơn nữa cô cũng hiểu hai người cũng chưa nói chuyện kia, theo cô thấy nếu muốn có con là chuyện của hai người, không phải do một bên muốn là được.
Lúc ăn sáng, Lưu Nhược Đồng quan sát Triệu Quốc Đống nhưng không thấy gì khác lạ. Cô không biết hắn còn để ý chuyện đêm qua không nên thử hỏi
- Quốc Đống, tối qua em…
- Không có gì, anh hiểu, em có công việc và suy nghĩ của mình, anh hơi đường đột, anh đáng lẽ nên hiểu rõ suy nghĩ của em trước.
Triệu Quốc Đống nho nhã gật đầu nói.
Lưu Nhược Đồng hơi nhíu mày, Triệu Quốc Đống biểu hiện rất bình thường nhưng cô cảm thấy hắn rất chú ý việc này. Nhưng bây giờ cô không biết nên nói gì mới tốt, mà trong lòng cô cũng chưa chuẩn bị tư tưởng, chuyện này cô không muốn có quyết định trước khi suy nghĩ kỹ.
Mãi tới khi Triệu Quốc Đống rời đi, Lưu Nhược Đồng vẫn thấy lo lắng. Có lẽ ở việc này Triệu Quốc Đống thể hiện quá bình tĩnh, có lẽ mình hốt hoảng quá, Lưu Nhược Đồng không dám xác định.
Xe Audi từ từ tiến vào cổng, cảnh vệ đứng im tại đó không động đậy. Một ngày mới bắt đầu, mình sẽ gặp khiêu chiến mới.
Triệu Quốc Đống biết mình bây giờ muốn im lặng cũng không thể. Đương nhiên hắn cho đến bây giờ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là như vậy. Ứng Đông Lưu cũng dã nói không nên bị lời đồn đại bên ngoài ảnh hưởng, nếu như thật sự bên trên cho rằng công việc của mình tồn tại vấn đề thì cũng nên sớm thông qua tổ chức nói với hắn. Mà tới bây giờ cũng chưa có cách nói rõ ràng ở ủy ban nên ở vấn đề này hắn không làm gì quá.
Quy định pháp luật không cấm thì mình có thể thử. Triệu Quốc Đống vẫn kiên trì quan điểm này, anh không thử thì sao biết tốt hay xấu. Không dám thử thì còn gì để nói.
Sáng hôm nay diễn ra hội nghị ban chủ nhiệm về lựa chọn tiến hành tổ chức Đại hội công nghệ sinh học Trung Quốc lần thứ nhất. Vì tranh thủ hội nghị này mà nhiều thành phố rất cố gắng. Lúc Triệu Quốc Đống ở Điền Nam, Vương Liệt rất tranh thủ để tổ chức hội nghị này ở Côn Châu, chẳng qua bây giờ đã khác, các hạng mục công nghệ sinh học đã đầu tư vào Ngọc Hà, mà ngành công nghệ sinh học ở Ngọc Hà tuy phát triển nhanh nhưng do đây là hội nghị công nghệ sinh học lần thứ nhất nên cả Quốc vụ viện và Ủy ban kế hoạch phát triển đều hy vọng tổ chức ở tỉnh thành.
Hàng Châu, An Đô, Ngọc Hà, Thạch Gia Trang đều tranh thủ cơ hội này, tài liệu sớm được trình lên.
Lưu Nhược Đồng cảm thấy tâm trạng Triệu Quốc Đống có thay đổi, ít nhất hiệu quả của bữa ăn rất tốt, làm cho tâm trạng của hắn tốt hơn, vì thế cả buổi tối Triệu Quốc Đống cũng trở nên đầy năng động.
Bây giờ Triệu Quốc Đống đã lên Bắc Kinh công tác, hai người có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn, cuộc sống vợ chồng dần dần thành lập.
Ngay cả Lưu Nhược Đồng và Triệu Quốc Đống cũng không rõ ai chủ động hơn, dù sao chuyện đã là như vậy, không khí tốt, tình cảm tới, gần như không cần ngôn ngữ hoặc ám chỉ gì, tất cả rất tự nhiên như ăn ngủ vậy.
Có lẽ đây là cuộc sống vợ chồng chính thức, so với sự nhẹ nhàng, bình thản trước đây thì bây giờ thêm vài phần yêu thương, đây là cảm giác của Triệu Quốc Đống, không biết nếu như một người phụ nữ khác thành vợ của mình thì có phải cũng như thế này không?
Không, sợ không thể, Cổ Tiểu Âu cùng La Băng sẽ không là như thế này, cho nên các cô không thể thành vợ của mình.
Tiếng thở hổn hển biến thành rên rỉ, Lưu Nhược Đồng phát hiện mình khống chế rất kém ở phương diện này làm cô cảm thấy xấu hổ, chỉ là trong hoàn cảnh đó không phải do cô đè nén được tâm lý của mình.
Cảm thấy động tác của hắn càng lúc càng mạnh, từng đợt co rút làm Lưu Nhược Đồng ý thức được mình sắp tới đỉnh. Cô vô thức kêu lên:
- Quốc Đống, không, không được, chờ chút.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc khống chế động tác của mình, Lưu Nhược Đồng đứng lên lấy gì đó từ đầu giường ra.
- Em đang trong giai đoạn nguy hiểm.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra nói
- Có con không hay sao?
Lưu Nhược Đồng gần như không cần suy nghĩ đã nói:
- Không, em còn chưa nghĩ kỹ việc này.
Mặt Triệu Quốc Đống hơi đổi, động tác cũng dừng lại. Lưu Nhược Đồng cũng thấy câu trả lời của mình không ổn nên vội vàng giải thích.
- Quốc Đống, em không có ý đó, em là cảm thấy cuộc sống của chúng ta bây giờ còn chưa chuẩn bị để có con.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, một cảm giác lạnh giá làm hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống cũng không quá ngọt ngào. Nếu đây là cuộc sống vợ chồng chính thức thì đúng là làm người ta có chút thất vọng.
Một đêm ngọt ngào ấm áp chỉ vì câu này mà trở nên nhạt đi, Lưu Nhược Đồng cũng ý thức được điều này nhưng bây giờ có giải thích cũng vô ích. Hơn nữa cô cũng hiểu hai người cũng chưa nói chuyện kia, theo cô thấy nếu muốn có con là chuyện của hai người, không phải do một bên muốn là được.
Lúc ăn sáng, Lưu Nhược Đồng quan sát Triệu Quốc Đống nhưng không thấy gì khác lạ. Cô không biết hắn còn để ý chuyện đêm qua không nên thử hỏi
- Quốc Đống, tối qua em…
- Không có gì, anh hiểu, em có công việc và suy nghĩ của mình, anh hơi đường đột, anh đáng lẽ nên hiểu rõ suy nghĩ của em trước.
Triệu Quốc Đống nho nhã gật đầu nói.
Lưu Nhược Đồng hơi nhíu mày, Triệu Quốc Đống biểu hiện rất bình thường nhưng cô cảm thấy hắn rất chú ý việc này. Nhưng bây giờ cô không biết nên nói gì mới tốt, mà trong lòng cô cũng chưa chuẩn bị tư tưởng, chuyện này cô không muốn có quyết định trước khi suy nghĩ kỹ.
Mãi tới khi Triệu Quốc Đống rời đi, Lưu Nhược Đồng vẫn thấy lo lắng. Có lẽ ở việc này Triệu Quốc Đống thể hiện quá bình tĩnh, có lẽ mình hốt hoảng quá, Lưu Nhược Đồng không dám xác định.
Xe Audi từ từ tiến vào cổng, cảnh vệ đứng im tại đó không động đậy. Một ngày mới bắt đầu, mình sẽ gặp khiêu chiến mới.
Triệu Quốc Đống biết mình bây giờ muốn im lặng cũng không thể. Đương nhiên hắn cho đến bây giờ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là như vậy. Ứng Đông Lưu cũng dã nói không nên bị lời đồn đại bên ngoài ảnh hưởng, nếu như thật sự bên trên cho rằng công việc của mình tồn tại vấn đề thì cũng nên sớm thông qua tổ chức nói với hắn. Mà tới bây giờ cũng chưa có cách nói rõ ràng ở ủy ban nên ở vấn đề này hắn không làm gì quá.
Quy định pháp luật không cấm thì mình có thể thử. Triệu Quốc Đống vẫn kiên trì quan điểm này, anh không thử thì sao biết tốt hay xấu. Không dám thử thì còn gì để nói.
Sáng hôm nay diễn ra hội nghị ban chủ nhiệm về lựa chọn tiến hành tổ chức Đại hội công nghệ sinh học Trung Quốc lần thứ nhất. Vì tranh thủ hội nghị này mà nhiều thành phố rất cố gắng. Lúc Triệu Quốc Đống ở Điền Nam, Vương Liệt rất tranh thủ để tổ chức hội nghị này ở Côn Châu, chẳng qua bây giờ đã khác, các hạng mục công nghệ sinh học đã đầu tư vào Ngọc Hà, mà ngành công nghệ sinh học ở Ngọc Hà tuy phát triển nhanh nhưng do đây là hội nghị công nghệ sinh học lần thứ nhất nên cả Quốc vụ viện và Ủy ban kế hoạch phát triển đều hy vọng tổ chức ở tỉnh thành.
Hàng Châu, An Đô, Ngọc Hà, Thạch Gia Trang đều tranh thủ cơ hội này, tài liệu sớm được trình lên.
Trên thực tế Triệu Quốc Đống cũng sớm biết ủy ban sớm có phương hướng, bọn họ muốn tổ chức ở Thạch Gia Trang. Ở đây khá gần Thạch Gia Trang, hơn nữa ngành công nghệ sinh học, sản xuất thuốc của Thạch Gia Trang phát triển khá nhanh, Thạch Gia Trang cũng muốn tạo dựng thành khu công nghiệp công nghệ sinh học lớn nhất Trung Quốc.
Ở vấn đề này Triệu Quốc Đống cũng không nói gì mấy, hắn không dự định nói suy nghĩ của mình ở vấn đề này. Trên thực tế Thạch Gia Trang cũng làm nhiều công việc, hội nghị tổ chức ở đây cũng thích hợp.
- Quốc Đống, một hai tháng tới ủy ban chúng ta có không ít hội nghị phải tham gia, cả sang nước ngoài nữa. Việc đi xuống điều tra của cậu có lẽ phải hoãn lại, hai hôm nữa bộ trưởng bộ khoáng sản Guinea sẽ tới Trung Quốc, có thể ủy ban cũng sẽ tiến hành đàm phán với phía Guinea về việc khai thác quặng bô xít, tập đoàn Trung Lữ, tập đoàn Ngũ Quáng đều sẽ tham gia.
Tằng Quyền Quân một bên xem tài liệu, một bên nói:
- Đây cũng là động tác tăng cường hợp tác của Trung Quốc với Guinea.
- Chủ nhiệm, tôi cảm thấy ngoài tập đoàn Trung Lữ cùng tập đoàn Ngũ Quáng tham gia hội nghị có phải nên mời mấy công ty tư nhân tham gia không?
Triệu Quốc Đống nói lập tức làm các phó chủ nhiệm khác chú ý, đây là do câu nói của hắn làm bọn họ rất bất ngờ.
Tằng Quyền Quân nở nụ cười, y hiểu đôi chút về tính cách của Triệu Quốc Đống. Đừng nhìn hắn còn trẻ nhưng lại rất quật cường, đã quyết định gì thì quyết không quay đầu lại. Các cuộc viếng thăm của quan chức nước ngoài nhất là liên quan tới quyền khai thác tài nguyên thì Ủy ban kế hoạch phát triển từ trước đến giờ đều không mời công ty tư nhân tham gia. Mặc dù không cố giữ bí mật nhưng về cơ bản công ty tư nhân muốn có cơ hội tiếp xúc với quan chức nước ngoài là không có. Mặc dù công ty nhà nước cũng chỉ có quyền tham gia mà thôi, quyền lực chủ yếu nằm trong tay Ủy ban kế hoạch phát triển.
- Quốc Đống, cậu thấy có cần như vậy không? Bộ trưởng đến mới chỉ là đàm phán bước đầu, còn xa mới nói tới hạng mục, chủ yếu là do hai chính phủ giao tiếp với nhau.
Tằng Quyền Quân không lập tức bác bỏ đề nghị của Triệu Quốc Đống.
- Chủ nhiệm, tôi nghĩ như thế này, tài nguyên quặng bô xít của nước ta tuy khá phong phú nhưng nhu cầu trong nước không ngừng tăng lên, việc thăm dò và khai thác quặng bô xít cũng rõ ràng khó có thể thỏa mãn nhu cầu trong nước, tiến quân ra nước ngoài là con đường nhất định phải đi. Nhưng chiến lược đi ra nước ngoài của công ty nhà nước khá chậm, mà công ty tư nhân mặc dù muốn ra ngoài nhưng không có cơ hội, lại thiếu kinh nghiệm, có thể nói bây giờ là người mù xem voi. Nếu có cơ hội để bọn họ tiếp xúc ngay từ đầu không chừng có thể gặp bất ngờ thì sao?
Triệu Quốc Đống rất tự nhiên nói.
Bất ngờ? Mấy vị phó chủ nhiệm nhìn nhau, đương nhiên đề nghị này của Triệu Quốc Đống không dễ nắm bắt.
Nếu để công ty tư nhân tham gia vậy Hoa Lữ cùng Ngũ Quáng sẽ nghĩ như thế nào?
Ngành tài nguyên năm trước đã bị đâm thủng một lỗ, đoàn Hâm Đạt cùng Hy Vọng Phương Đông tiến vào ngành sản xuất này khiến Hoa Lữ cùng Ngũ Quáng rất tức giận. Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia khi trao đổi ý kiến với Ủy ban kế hoạch phát triển cũng có oán giận, cho rằng Ủy ban kế hoạch phát triển mở lỗ hổng quá lớn, bước tiến quá nhanh, làm rối loạn chiến lược phát triển của công ty nhà nước, là uy hiếp đối với sự phát triển tốt đẹp của công ty nhà nước.
- Chủ nhiệm Quốc Đống, hợp tác Trung Quốc – Guinea là chiến lược của quốc gia, Hoa Lữ cùng Ngũ Quáng cũng có vài quy hoạch hợp tác với bên Guinea. Nếu để công ty tư nhân tham gia vào như vậy có thể dẫn tới cạnh tranh ác tính không? Làm cho đối phương mặc cả về giá, cuối cùng tổn thất là công ty Trung Quốc chúng ta.
Đồng Lập Quốc nói, đề nghị của Triệu Quốc Đống đã chạm vào thần kinh của hắn. Nghĩ đến biểu hiện một tháng qua của Triệu Quốc Đống, hắn không thể không nhắc nhở hoặc là nói cảnh tỉnh đối phương.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương