Lộng Triều
Chương 1684
Tiễn Lỗ Văn Tương, Triệu Quốc Đống rơi vào dòng suy nghĩ. Biểu hiện của Lỗ Văn Tương làm hắn có chút bất ngờ, không ngờ trong tập đoàn hóa công Á Châu còn có người có sự nhạy cảm như vậy.
Tổng giám đốc hóa công Á Châu – Lưu Thiện Đức là người công chính, liêm minh, khá chính trực nhưng khuyết điểm là do tuổi lớn nên khá bảo thủ trong chính sách kinh doanh. Đương nhiên Triệu Quốc Đống có thể giải thích được cho đối phương, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Hóa công Á Châu mấy năm trước mở rộng ra nước ngoài gặp thất bại, tổn thất không nhỏ, vì thế một vị phó tổng giám đốc cũng đã mất chức.
Nhưng không thể vì nguyên nhân này mà nhịn không ăn, tập đoàn cần phát triển, nhu cầu phân bón càng lúc càng lớn, mà nguồn nguyên liệu của nước ngoài cũng đang bị lũng đoạn, nhất là ngành phân kali thì tình hình này càng lúc càng nghiêm trọng. Theo Triệu Quốc Đống thấy dù là công ty nhà nước hay tư nhân cũng cần phải có sự cảnh giác, nhất là công ty nhà nước được hưởng các chính sách ưu đãi thì càng cần phải có trách nhiệm gánh vác.
Cục phối hợp ngành nghề cung cấp các loại tài liệu cũng thể hiện tình hình của ngành phân bón, sản lượng đạm đang thừa nhưng mấy tập đoàn lớn vẫn mở rộng quy mô sản xuất, lân do giới hạn nguồn nguyên liệu và kỹ thuật nên đang cần cải tổ, phân kali có vài hạng mục lớn đang tiến vào giai đoạn áp dụng nhưng nguyên liệu kali vẫn là khó khăn lớn nhất với ba tập đoàn hàng đầu Trung Quốc.
Làm Triệu Quốc Đống lo nhất chính là những người có ánh mắt thiển cận trong ngành này, hoặc là nói thấy được điểm này nhưng cũng không động tâm, có lẽ còn có vài nhân tố hạn chế, tóm lại ít nhất bây giờ còn không thấy bất cứ hành động gì.
Ngược lại mấy công ty tư nhân trong ngành lại có hành động. Đây cũng là điều làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ, tư bản trục lợi nhưng lại tạo thành động lực. Khi các công ty nhà nước không cảm nhận được thì công ty tư nhân vì lợi nhuận đã thấy được việc đầu tư vào nguyên liệu kali sẽ mang lại hiệu quả lớn, bọn họ bắt đầu chủ động tiến vào thị trường nguyên liệu kali nước ngoài.
Nếu không phải hôm nay Lỗ Văn Tương mang lại chút an ủi, Triệu Quốc Đống thật không biết ở vấn đề này mình có nên đặt hết tâm trí vào công ty tư nhân không? Cũng may trong các công ty nhà nước cũng không phải không có người nhận ra.
Chuyến đi này không tệ, chỉ mong Lỗ Văn Tương có thể mang lại chút điều đáng mừng cho mình.
Ra khỏi phòng Triệu Quốc Đống, Lỗ Văn Tương không hề cảm thấy lạnh do cơn gió xuân truyền tới, lúc này hắn đang thấy nóng hầm hập, mà những câu nói khá khắt khe của Triệu Quốc Đống lại làm mặt Lỗ Văn Tương hơi nóng lên.
- Tập đoàn hóa công Á Châu các anh được xưng là công ty sản xuất phân bón lớn nhất Trung Quốc, đi đầu trong ngành phân bón Trung Quốc, như vậy nguồn nguyên liệu của các anh có thể cung cấp ổn định trong bao năm? Là tập đoàn sản xuất phân bón lớn nhất nước, các anh có nghĩ đến trách nhiệm của mình với quốc gia không? Sợ là chưa có ai nghĩ như vậy.
- Các anh có sự hợp tác chiến lược với tập đoàn phân kali Canada, công ty sản xuất phân bón của các anh vì lên thị trường chứng khoán đã đưa vào nhà đầu tư chiến lược, để tập đoàn phân kali Canada mua cổ phần của công ty, điểm này tôi không tiện đánh giá. Nhưng cá nhân tôi không quá thích cái gọi là đưa nhà đầu tư chiến lược nước ngoài vào, có lẽ tư tưởng của tôi hơi bảo thủ một chút, Tập đoàn đó thành cổ đông của các anh, tại sao các anh không thể làm cổ đông của bọn họ, thực hiện cổ phần đan xen? Hoặc là nói thành lập công ty liên doanh để tiến hành khai thác nguyên liệu bên Canada.
- Vấn đề tài chính? Nực cười, hóa công Á Châu thật sự lo lắng thiếu tài chính ư? Lời này nói ai tin? Tôi xem đây là vấn đề ánh mắt.
Lỗ Văn Tương lần đầu cảm nhận được cách nói khắt khe mà sắc bén như vậy, nhưng hắn lại không tức, ngược lại còn thấy thoải mái dễ dàng, giống như anh đột nhiên vứt được gánh nặng trong tim đi, làm cho hắn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Có thể đi đến vị trí này đương nhiên là có sự bất phàm, Lỗ Văn Tương thầm suy nghĩ. Từ cuộc nói chuyện, Lỗ Văn Tương có thể cảm nhận được sự lo lắng của Triệu Quốc Đống. Lỗ Văn Tương không thể nói đối phương chính là lo cho dân, cho nước nhưng ít nhất đối phương lo lắng cho ngành phân bón.
Ngay cả Lỗ Văn Tương cũng không ý thức được thời gian trôi nhanh như vậy. Mãi tới khi thư ký của Triệu Quốc Đống xuất hiện, Lỗ Văn Tương mới thấy mình hơi quên thời gian. Nhưng y cảm thấy Triệu Quốc Đống lại muốn nói chuyện với mình, thậm chí không để ý đến lời nhắc của thư ký.
Có lẽ đúng như lời Triệu Quốc Đống nói, tập đoàn cần phải cân nhắc tới bước đi tiếp theo.
Chỉ là Lưu Thiện Đức có tán thành quan điểm của mình không? Lỗ Văn Tương hít sâu một hơi, dù được hay không mình vẫn phải thử một chút.
- Nói chuyện muộn như vậy sao? Nói chuyện thế nào rồi?
Trương Nghiễm Lan có chút tò mò nhìn Lý Bác Minh.
- Chủ tịch, tỉnh An Nguyên ra nhân tài, không đơn giản, nói chuyện không tục, quan điểm rõ ràng, tư duy nhạy bén, nhìn vấn đề rất sâu sắc. Ừ, nói như thế nào nhỉ, tôi cảm thấy được hắn nói chuyện rất có các tính, kể cả một ít quan điểm. Ừ, ở cấp độ như hắn, nhất là ở vị trí mẫn cảm như hắn, tôi rất ít hoặc là nói chưa thấy ai dám can đảm nói rõ quan điểm như hắn.
Lý Bác Minh vừa nghĩ vừa nói.
- Ồ, anh đánh giá hắn cao như vậy?
Trương Nghiễm Lan nở nụ cười. Mặc dù Triệu Quốc Đống không phải cán bộ đi lên trong tay y, nhưng dù sao cũng là người tỉnh An Nguyên, đã từng làm cấp dưới của mình, ít nhiều cũng làm mình thêm thể diện.
- Ừ, hắn vốn là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, mới đến Ủy ban kế hoạch phát triển được mấy hôm? Tháng ba mới tới vị trí thì phải? Nhưng tôi cảm thấy hắn hiểu thấu đáo nhiều công việc nghiệp vụ, nói ra đều có lý lẽ đầy thuyết phục.
Lý Bác Minh có chút tò mò nói.
- Nếu như không phải biết hắn mới làm phó chủ nhiệm thì tôi thật sự cảm thấy hắn đã làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển hơn năm.
Trương Nghiễm Lan nhớ đến cảnh năm đó mình đến Hoa Lâm thị sát, lúc ấy y còn cảm thấy cậu thanh niên đó rất cơ trí, Trương Nghiễm Lan có ấn tượng rất sâu. Ngược lại lúc ấy Triệu Quốc Đống làm Bí thư huyện ủy hay chủ tịch, y không còn nhớ rõ. Có thể nói hoàn toàn không có ấn tượng gì.
- Vì thế cơ hội chỉ có thể chừa cho người có chuẩn bị. Triệu Quốc Đống có thể đi tới vị trí hôm nay cũng không phải do ngẫu nhiên hoặc là may mắn.
Trương Nghiễm Lan trầm ngâm một chút nói:
- Hắn hôm nay nói chuyện gì mới với anh?
- Ừ, có vài thứ, tôi đang định báo cáo với ngài. Hắn hôm nay gặp mấy công ty tư nhân, nói với tôi về địa vị của công ty tư nhân trong hệ thống cung ứng ngành phân bón hiện nay, cảm thấy công ty tư nhân có điểm lên làm. Tôi cũng giới thiệu tình hình các công ty tư nhân trong ngành phân bón Tề Lỗ chúng ta, vấn đề vẫn là quy mô nhỏ, nguyên liệu thiếu hụt. Triệu Quốc Đống đề nghị công ty tư nhân nên đoàn kết lại, nên lợi dụng Tề Lỗ chúng ta nhiều bến cảng, có ưu thế về giao thông mà tích cực mở rộng con đường nhập khẩu nguyên liệu, nhất là có thể chủ động đi ra ngoài. Ủy ban kế hoạch phát triển có thể ủng họ về chính sách, tôi cảm thấy suy nghĩ của hắn rất rộng.
- Ồ.
Trương Nghiễm Lan trầm ngâm một chút mới nói:
- Hắn nói chỉ là công ty tư nhân hay là ngoài ngành sản xuất phân bón?
- Không, tôi cảm thấy lời hắn nói không chỉ giới hạn trong các công ty sản xuất phân bón, cho nên tôi có ý mở rộng câu chuyện nhưng hắn phản ứng rất nhanh, nói chuyện cẩn thận trở lại.
Lý Bác Minh nói rất cẩn thận giống như đang nhớ lại chuyện vừa rồi.
- Tôi cảm thấy lời của hắn có ám chỉ?
- Ám chỉ?
Trương Nghiễm Lan trầm giọng nói:
- Chỉ gì?
- Ừ, chỉ sợ là thép Bồ Châu.
Lý Bác Minh lạnh nhạt nói.
Thép Bồ Châu? Trương Nghiễm Lan khẽ run lên trong lòng. Thép Bồ Châu là công ty tư nhân thép lớn nhất tỉnh, thuộc tóp 10 tập đoàn thép có hiệu quả kinh doanh tốt nhất cả nước, cùng với tập đoàn thép Sa Thành là hai viên minh châu trong ngành thép tư nhân. Nhưng tỉnh lại xác định muốn tiến hành quy hoạch lại ngành thép trong tỉnh, thép Bồ Châu có địa vị khá xấu hổ.
Có lời đồn tỉnh muốn sát nhập mấy tập đoàn lớn, nói về quy mô thép Tề Lỗ có quy mô lớn nhất sau đó là thép Bồ Châu, sau đó là thép Tế Châu, thép Lai Sơn.
Ủy ban tỉnh nhiều lần nghiên cứu vấn đề này, hy vọng lấy thép Tề Lỗ là chính để sát nhập mấy công ty, tập đoàn thép khác ở trong tỉnh, tạo giấc mộng tập đoàn thép lớn nhất Trung Quốc. Nhưng do hiệu quả kinh doanh của thép Tề Lỗ, kém xa tập đoàn thép Bồ châu, nếu muốn toàn diện sát nhập sẽ có rất nhiều vấn đề. Mà tập đoàn thép Bồ Châu mặc dù có hiệu quả kinh doanh tốt nhưng lại là công ty tư nhân, nếu do tập đoàn này làm chủ đạo sát nhập thì có lẽ rất khó làm trong tỉnh chấp nhận.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương