Lộng Triều
Chương 148
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, đại biểu các tỉnh rời đi, hội trường khá náo nhiệt. Lần này Hội chợ thương mại mời không ít khách tới, gửi thư mời tới tất cả các công ty có tiếng tăm bên Hongkong, duyên hải. Chẳng qua hiệu quả như thế nào thì không ai rõ.
Nhìn Cổ Tiểu Âu cười tươi như hoa, Triệu Quốc Đống có chút mất bình tĩnh, chẳng qua hắn vẫn ra vẻ bình thường đi tới.
- Tiểu Âu, thật là em sao? Anh còn sợ mình nhìn nhầm, sao lại vẫy anh làm anh điên đảo thần hồn, thiếu chút nữa muốn bay lên mây.
Triệu Quốc Đống cố ý nhìn Cổ Tiểu Âu từ trên xuống dưới. Cô mặc chiếc sườn xám càng tôn lên thân hình cao gầy của cô, mấy cô kia thấp hơn Tiểu Âu một chút mà thôi, xem ra đều cao tầm 1m75. Điều này làm Triệu Quốc Đống cao có hơn 1m8 thấy mình không chênh là mấy. Bảo sao Cù Vận Bạch từ chối không tới.
Cổ Tiểu Âu đã thay đổi nhiều. Cô học đại học năm một khiến thay đổi về chất. Đại học là một nơi tốt để rèn luyện con người, bảo sao bao thanh niên đều muốn tiến vào đó.
- Quốc Đống ca, sao anh lại ở đây?
Cổ Tiểu Âu thật lòng rất vui mừng làm mấy cô gái bên cạnh có chút ngạc nhiên. Cổ Tiểu Âu ở trường nổi tiếng về tính cách kỳ quái, mặc dù không phải lạnh lùng nhưng nếu có tên con trai nào đến dây dưa thì sẽ trở mặt ngay. Không ít người bị thiệt vì tính này của cô.
- Lời này phải do anh nói mới đúng.
Triệu Quốc Đống nhìn Cổ Tiểu Âu từ trên xuống dưới rồi nói:
- Cô bé càng lúc càng đẹp, đây là bạn học em ư?
- Em quên giới thiệu với ai, đây là bạn học ở trường Học viện ngoại ngữ An Nguyên của em – Lam Địa, Đồng Úc, Kiều San.
Cổ Tiểu Âu vui vẻ khi gặp Triệu Quốc Đống.
- Đây là Triệu Quốc Đống, coi như anh của mình, các bạn gọi anh ấy là Triệu ca hoặc Quốc Đống ca đều được.
Thấy mấy cô gái rụt rè gật đầu chào, không nói mấy, Triệu Quốc Đống cũng không thấy lạ gì. Các cô gái đẹp có quyền lợi của mình. Hắn đứng đây đã hấp dẫn không biết bao người nhìn với vẻ ghen ghét.
- Chào các người đẹp, nhà anh gần nhà Tiểu Âu nên quen, nói chuyện cũng thoải mái hơn. Ai, sớm biết như vậy thì anh mặc ít một chút.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Sao thế anh? Hôm nay lạnh mà.
Cổ Tiểu Âu có chút khó hiểu.
- Em không thấy anh đứng đây bị bao người nhìn sao? Làm anh thấy cả người nóng bừng.
Triệu Quốc Đống nói:
- Nếu ánh mắt có thể giết người thì không biết anh chết mấy trăm lần rồi.
Đồng Úc và Kiều San không nhịn được phì cười. Triệu Quốc Đống nói như vậy làm các cô có chút đắc ý.
Triệu Quốc Đống phải thừa nhận mấy cô bé này rất được. Đồng Úc và Kiều San mặc dù hơi gầy hơn Cổ Tiểu Âu và Lam Đại kia, nhưng dáng người cũng rất được.
Chẳng qua hai cô này so với Cổ Tiểu Âu và Lam Đại thì thiếu một chút quyến rũ. Có lẽ vừa vào đại học chưa lâu nên vẫn còn sự ngây ngô.
Khí chất quyến rũ và cứng rắn của Cổ Tiểu Âu làm người ta thấy giống cô gái Đông Bắc, nhất là khuôn mặt đan xen với người dân tộc thiểu số và thân hình với đường cong quyến rũ rất hấp dẫn ánh mắt đàn ông.
Mà Lam Đại kia lại ẩn giấu vẻ lạnh nhạt, một vẻ trên đời này không có thứ gì làm cô động tâm. Đương nhiên Triệu Quốc Đống biết đây chỉ là vẻ ngoài mà thôi, nhưng như vậy lại làm đàn ông không khỏi thầm muốn tiến vào tìm hiểu.
- Quốc Đống ca, anh chưa nói anh tới đây làm gì mà? Bọn em được trường điều tới đây đứng tham gia Hội chợ thương mại, đây là có nhiệm vụ mà.
Cổ Tiểu Âu hỏi.
- Anh cũng thế mà. Anh bây giờ không phải được điều đến khu Khai Phát Giang Khẩu làm Phó chủ nhiệm kiêm Trưởng đồn công an sao? Thu hút đầu tư là nhiệm vụ chủ yếu của Ban quản lý khu Khai Phát mà. Trường bọn em cũng phải làm việc giúp chính quyền ư? Còn bắt các em đi làm việc nữa chứ?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ai nói không phải? Nói là sẽ trợ cấp bọn em một chút, ai thèm mấy đồng đó chứ?
Cổ Tiểu Âu chu mũi nói:
- Không phải do vẫn học ở trường thì ai muốn đi.
- Tham gia hoạt động xã hội sẽ có lợi cho sự trưởng thành của các em, tham gia nhiều cũng tốt mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ồ Tiểu Âu, Triệu ca của bạn sao nói giống giáo viên vậy nhỉ? Chẳng lẽ anh ấy xuất thân từ người làm công tác chính trị?
Kiều San mặt tròn cười nói:
- Còn là Trưởng đồn công an ư? Không biết tội phạm nghe anh nói có thể nhanh chóng hối cải không?
Triệu Quốc Đống thiếu chút nữa không biết nói gì.
Mấy cô bé mới vào trường đại học, không hiểu mấy về mưa gió ngoài xã hội, rất nhiều lúc đều tự cho mình là đúng. Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than mình tính ra mới ra ngoài xã hội vài năm nhưng đã không còn nhiệt huyết và hoài bão như xưa. Không biết do nghề cảnh sát hay giấc mơ kia khiến hắn thay đổi?
- Kiều San, Quốc Đống ca của mình tốt nghiệp trường cảnh sát tỉnh, phá án là bản lĩnh của anh ấy.
Cổ Tiểu Âu có chút không vui khi bạn học của mình coi thường Triệu Quốc Đống.
- Là thần thám như Sê-Lốc Hôm không?
Kiều San không vì Cổ Tiểu Âu nhấn giọng mà đổi cách nói chuyện.
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ gãi đầu. Hắn phát hiện muốn đấu miệng lưỡi với các cô gái là sai lầm lớn nhất. Các cô vốn thích khiêu khích người khác, nhất là người có vẻ cao lớn hơn các cô. Mà hắn không may chính là nhân vật như vậy.
- Được rồi, được rồi, anh chỉ là chân chạy kiếm cơm mà thôi, không cần phải tìm cách đả kích anh như vậy chứ?
Triệu Quốc Đống giơ tay lên xin hàng:
- Không dám ra vẻ trước mặt các em là được chứ gì?
Mấy cô gái đều bị vẻ khôi hài của Triệu Quốc Đống làm cho buồn cười, ngay cả Lam Đại cũng nở nụ cười.
- Quốc Đống ca, vậy tối anh về Giang Khẩu à?
Cổ Tiểu Âu hỏi.
- Anh không về, anh ở khách sạn An Đại, đợi lát nữa kết thúc mới có thể về.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Bây giờ khai mạc đã xong, mấy em có thể về, sao còn không đi?
- Anh có ý gì, muốn đuổi bọn em đi ư? Sợ bọn em đòi anh mời ăn trưa sao?
Cổ Tiểu Âu chu môi nói:
- Nhiều người đẹp ở đây như vậy, người khác muốn mời còn xem bọn em có tâm trạng hay không, cho anh cơ hội mà anh không nắm bắt ư?
Cổ Tiểu Âu lúc này trông rất quyến rũ làm Triệu Quốc Đống khá động tâm.
- Đùng chụp mũ to như vậy được không, chỉ cần đừng đòi tới Giả Nhật Hoa Viên hoặc Quân Duyệt thì một bữa ăn anh vẫn mời được.
Triệu Quốc Đống gãi đầu rồi bất đắc dĩ nói:
- Không công bằng, đòi anh một bữa cũng được, còn làm anh phải quỳ xuống cảm ơn vì được ân sủng ư?
- Hừ, anh nghĩ rằng em không biết hai ông em của anh lãi lớn ở thị trường chứng khoán sao? Đức Sơn và Triệu Trường Xuyên bây giờ vẫn còn chưa về phải không?
Cổ Tiểu Âu nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói:
- Hôm nay bọn em tới Giả Nhật Hoa Viên hoặc Quân Duyệt ăn trưa, anh tự chọn đi, các nơi khác em không đi.
Triệu Quốc Đống đi Thượng Hải cũng không giấu Cổ Chí Thường. Cổ Chí Thường cũng nhắc Triệu Quốc Đống không nên quá si mê, thị trường chứng khoán chỉ nên thi thoảng tham gia mà thôi.
- Bọn họ về rồi nhưng bây giờ đang ở Tân Châu, hôm qua vừa về An Đô.
Triệu Quốc Đống giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói:
- Đi thôi, nếu muốn tới Giả Nhật Hoa Viên hoặc Quân Duyệt thì phải tới sớm chút. Anh đi lấy xe.
- Quốc Đống ca, anh có xe à? Xe riêng hay xe công?
Cổ Tiểu Âu vui vẻ nói.
- Xe riêng thì tạm thời chưa có năng lực đó, xe công anh chỉ mượn tạm dùng thôi, đó là xe của Chủ nhiệm xinh đẹp của anh. Anh chưa đến mức có xe của riêng mình đâu.
Triệu Quốc Đống nửa thật nửa giả mà nói.
- Ồ, vừa người phụ nữ vừa đứng đó là lãnh đạo của anh sao? Nghe nói anh đi Thượng Hải lãi nhiều lắm mà, mua xe đi.
Cổ Tiểu Âu thở dài một tiếng:
- Bọn em đi thay đồ đã, bộ này còn phải giữ lại đến lễ bế mạc.
- Lễ bế mạc cũng cần các em tham gia sao?
Triệu Quốc Đống nói.
- Hình như nghe nói có nghi thức quan trọng nào định công bố, có vẻ là ký tên gì gì đấy.
- Hả?
Triệu Quốc Đống hơi động tâm:
- Ký tên?
- Vâng, không biết là chuyện gì mà thần bí như vậy.
Cổ Tiểu Âu không chú ý vẻ mặt sâu xa của Triệu Quốc Đống.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương