Lộng Triều
Chương 133
Triệu Quốc Đống ngồi trên sô pha, bên cạnh là máy bộ đàm thi thoảng truyền tin tức tới. Cái này Triệu Quốc Đống mất nhiều công sức mới được Lương Kiến Hoằng và Cù Vận Bạch thông qua, bỏ hơn 10 ngàn mua bốn chiếc máy bộ đàm và một máy ở trụ sở. Ở thời đại điện thoại di động chưa phổ biến thì thứ này là vũ khí lợi hại của cơ quan công an.
- Quốc Đống, cậu uống giỏi thật. Trước mặt Trưởng phòng Chu mà cậu cũng lộ ánh sáng, vậy mà lúc ở Đảng ủy Khu Giang Miếu thì lại giả vờ.
Cao Dương nhìn quanh văn phòng Triệu Quốc Đống. So sánh với văn phòng của Phó chủ nhiệm Ban quản lý bên cạnh thì văn phòng của Trưởng đồn công an kém hơn, chẳng qua vẫn tốt hơn văn phòng của Phó viện trưởng Viện kiểm sát của y.
- Viện trưởng Cao, nước Giang Miếu sâu lắm. Tôi mà tùy tiện ra mặt kiểu gì cũng bị nâng bằng cáng về.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Không giống Công an huyện, nước sâu hay nông đều biết. Viện trưởng Cao uống cũng được mà.
- Bỏ đi, tôi thua cậu rồi. Sau đây tôi phải mang vài cao thủ của Viện kiểm sát tới mới được.
Cao Dương vội vàng lắc đầu nói.
- Ha ha, Viện trưởng Cao, không phải tôi đả kích tính tích cực của anh. Nếu nói về uống rượu thì mấy người bên Viện kiểm sát muốn đấu với Công an huyện thì sợ hơi khó khăn.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Cậu dám coi thường Viện kiểm sát?
Cao Dương ra vẻ tức giận.
- Không dám, lấy việc luận việc thôi mà.
Triệu Quốc Đống cười ha hả. Lúc này bộ đàm trên ghế vang lên tiếng của Khúc Quân:
- Trưởng đồn Triệu, đã thành công. Thu được hơn 10 ngàn, có sáu tên đánh bạc.
- Tôi hỏi anh mục tiêu có bắt được không?
Triệu Quốc Đống cắt ngang lời Triệu Quốc Đống nói. Người này sao không biết nặng nhẹ. Hơn 10 ngàn mà đã quên hết mọi việc sao?
- Bắt được, người này thua không ít. Chúng tôi trang trên đường về.
Khúc Quân cũng ý thức được một chút nên vội vàng nói.
- Được, chú ý an toàn.
Triệu Quốc Đống nói.
20 phút sau chiếc xe Jeep và một xe cảnh sát mới tinh dừng tại sân của Đồn công an. Triệu Quốc Đống và Cao Dương cùng mấy nhân viên công tác của Viện kiểm sát đứng cửa sau quan sát mấy tên đánh bạc đang buồn bã đi xuống.
Đám người này bị yêu cầu đứng thành hàng cạnh tường, sau đó lấy hết các thứ trên người ra. Có lẽ không ai ngờ đến tận nửa đêm mà còn có người đến bắt đánh bạc.
Trước mặt mọi người là một đống lớn như thuốc, bật lửa, tiền, thậm chí còn một chiếc điện thoại di động.
Chẳng qua không ai ngờ chỉ một cuộc đánh bạc sẽ mang tới một cơn bão tố.
- Chính là người thứ ba từ trái sang phải.
Triệu Quốc Đống chỉ cho Cao Dương và mấy nhân viên Viện kiểm sát. Tên kia có lẽ không hiểu sự nghiêm trọng của vấn đề nên mặt mày chỉ có chút bực bội, không biết sao lại đen như vậy.
- Ừ, các cậu đầu tiên cứ theo trình tự mà làm. Đánh bạc hơn 10 ngàn thì cũng coi là vụ lớn, không chừng có thể truy tố.
Cao Dương nói:
- Đầu tiên xác định tội đánh bạc, chúng tôi sẽ tới mang đi.
- Được, hơn 2 tiếng sau sẽ giao cho anh. Tầm bốn, năm giờ đêm là lúc người ta mệt mỏi nhất, càng dễ nắm được tên này.
Một vụ án đánh bạc đối với Đồn công an thì quá quen thuộc. Không đầy hai tiếng sau các thủ tục đã xong, chỉ chờ quyết định cuối cùng.
-- Viện trưởng Cao, xem các anh có thể thành công hay không. Không được thì chúng tôi chỉ có thể lưu theo quy định, nhưng như vậy không thể đảm bảo tin tức không lộ ra. Tình hình trong chỗ tạm giam khá phức tạp, nhiều người. Chỉ cần có người ra là khó giữ bí mật.
Triệu Quốc Đống nhắc nhở Cao Dương đang chuẩn bị thẩm vấn.
- Ừ, yên tâm, tôi cảm thấy người này không đầy một tiếng sẽ khai.
Cao Dương tự tin nói.
- Được, tôi chờ tin tốt của các anh.
Triệu Quốc Đống cũng tin đám người Viện kiểm sát có thủ đoạn phá án, làm thế nào khiến tội phạm khai ra chính là năng lực cơ bản nhất của bọn họ. Huống chi tên kế toán này cũng không giống đám người thường xuyên vào tù ra tội.
Triệu Quốc Đống nằm trên ghế mà ngủ. Trong thời gian này hắn cũng không nghỉ tốt, suốt ngày nghĩ làm thế nào mở cục diện, ngủ cũng không ngon.
Tiếng Cao Dương đẩy cửa phòng làm Triệu Quốc Đống tỉnh lại. Nhìn vẻ mặt lo lắng kèm cả vui mừng của Cao Dương thì Triệu Quốc Đống sợ vấn đề không đơn giản.
- Viện trưởng Cao, sao rồi?
- Có chút phiền phức, tên này khai ra nhưng lại quá nhiều khiến tôi trong lúc nhất thời không tiêu hóa được. Hơn nữa căn cứ hắn khai thì còn liên quan tới nhân viên trong Ban quản lý. Nhưng giọng của hắn không rõ ràng, cụ thể Ban quản lý cấu kết với thôn như thế nào thì chỉ có Bí thư và trưởng thôn là biết. Hắn chỉ phụ trách sổ sách.
Cao Dương hít sâu một hơi:
- Sơ bộ đánh giá thì khoản tiền liên quan là 200, 300 ngàn. Vụ án rất lớn.
- Vậy sao còn chưa ra tay? Còn chờ gì nữa?
Triệu Quốc Đống ngồi lên.
- Dựa vào lời khai của người này còn chưa đủ, chúng tôi muốn lấy sổ sách xác minh. Nếu là thật thì bộ máy thôn Đại Liễu coi như xong.
Cao Dương thở dài một tiếng.
- Nhưng sổ sách và bằng chứng trước đều trong nhà người này. Tôi lo chúng ta đi như vậy sẽ kinh động đám cán bộ thôn khác. Chẳng may có vấn đề thì sẽ thất bại.
Triệu Quốc Đống đứng dậy đi đi lại lại trong văn phòng và suy nghĩ nên xử lý ra sao. Hắn nhìn thấy đã gần tám giờ, trì đã sáng choang.
- Viện trưởng Cao, nếu không như vậy đi, tôi mời Chủ nhiệm Cù lấy danh nghĩa Ban quản lý triệu tập Bí thư, trưởng thôn tới họp. Để bọn họ tới phòng hội nghị cả sáng. Chờ bọn họ lên họp là chúng ta bí mật lục soát.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Tôi sợ chúng ta vừa lục soát là có người truyền tin tới đám cán bộ thôn, như vậy sẽ có phiền phức.
- Tôi nghĩ chúng ta phải mạo hiểm một chút. Ở đây họp thì anh bố trí người Viện kiểm sát chờ ở cửa Ban quản lý. Nếu thấy cán bộ thôn Đại Liễu tới báo tin thì lập tức bắt lại. Nếu không sau khi lấy được sổ sách thì các anh cũng lập tức bắt người.
Triệu Quốc Đống cắn răng nói.
Cao Dương thấy hô hấp mình hơi nặng nề. Y biết đề nghị của Triệu Quốc Đống là tốt nhất, nhưng chỉ dựa vào lời khai một tên kế toán không thể xác định là thật. Nếu không là thật mà Viện kiểm sát tùy tiện bắt cán bộ thôn, chuyện có chút phiền phức.
Triệu Quốc Đống cũng biết chỗ khó của đối phương, nếu thời gian đủ thì hành động sẽ chu đáo hơn. Nhưng bây giờ thời gian rất gấp, khiến bọn họ không thể không làm như vậy.
Một lúc lâu, Cao Dương khó khăn ngẩng đầu lên:
- Cứ làm như vậy đi, xảy ra chuyện tôi phụ trách. Mẹ nó chứ, tôi không tin mình sẽ ngã vì vụ này.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Viện trưởng Cao, không vấn đề gì cả. Với phán đoán của tôi thì bây giờ anh mà trực tiếp bắt Bí thư và trưởng thôn có lẽ bọn họ sẽ như tờ giấy thấm nước, khai hết. Bình thường bọn họ hò hét giỏi nhưng nếu ra trận thì rất yếu đuối. Chẳng qua cẩn thận vẫn hơn, Viện kiểm sát chú trọng quy định.
Trương Thái có dự cảm không tốt. Khi Cù Vận Bạch yêu cầu văn phòng thông báo cán bộ bốn thôn khẩn cấp tới Ban quản lý họp, y sợ sẽ có chuyện. Nhưng y hỏi Cù Vận Bạch thì đối phương lại không nói rõ ràng. Đối phương chỉ nói trên huyện có chỉ thị về công tác tiếp theo. Điều này làm Trương Thái không còn gì để nói.
Ngồi trên đài Chủ tịch, Trương Thái có chút không yên tâm. Cù Vận Bạch nói chuyện rất tốt, đến khi Chủ tịch Lương thì cô vẫn nói không dứt miệng. Mà tên Triệu Quốc Đống đáng lẽ phải tham gia thì lần này lại không có mặt.
Chẳng lẽ Triệu Quốc Đống phát hiện bố trí của mình? Không thể, mình hôm qua mới yêu cầu người kia giữ bí mật, cảnh sát lợi hại hơn nữa cũng không thể biết trước tương lai mà? Trương Thái có chút yên tâm, lập tức cho thằng Triệu Quốc Đống biết thế nào là lợi hại.
Triệu Quốc Đống đúng là không ngờ cùng lúc này lại xảy ra chuyện.
Khi Uông Dũng Tuyền thở hổn hển chạy tới nói với hắn, dân chúng Thôn Đại Thánh đã xô xát với công nhân nhà máy thiết bị ô tô, khiến ba công nhân bị thương nặng đang đưa vào bảo vệ, Triệu Quốc Đống lúc này mới hiểu đối phương không bó tay chờ chết.
Chiêu này đúng là lợi hại. Nếu không phải sớm bắt kế toán thôn Đại Liễu, Viện kiểm sát cũng nhanh chóng có đột phá thì sợ chuyện này sẽ làm mình bị động. Mà bây giờ mình cần phải làm là lấy chiêu hủy chiêu. Đương nhiên sẽ bị chỉ trích.
Mặc dù có chuẩn bị về tâm lý nhưng Triệu Quốc Đống không ngờ chuyện lại lớn như vậy.
Chu Tinh Văn vừa gặp đã mắng to, Lưu Thắng An cũng mắng làm Triệu Quốc Đống thấy chật vật. Mà Chủ tịch Lương cũng nhắn tới yêu cầu hắn gọi lại.
- Chủ tịch Lương, tôi là Quốc Đống.
- Xảy ra chuyện? Thôn Đại Thánh sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy? Phụ trách Công ty xây dựng và nhà máy đã tới tìm Bí thư Lô cùng Chủ tịch huyện Mao phản ánh các cậu dung túng đám lưu manh địa phương gây nhiễu cho công ty. Bây giờ khiến ba công nhân bị thương, tổn thất về tài sản. Bọn họ nói nếu không xử lý tốt sẽ báo cáo lên Thị ủy, chính quyền thành phố. Cậu có biết như vậy ảnh hưởng xấu như thế nào không? Bí thư Lô cùng Chủ tịch huyện Mao rất tức giận. Tôi cũng bị hai lãnh đạo mắng.
Triệu Quốc Đống cũng không biết nói gì. Hắn không ngờ đối phương lại gây khó dễ ở thôn Đại Thánh. Hiển nhiên đối phương là muốn khiến mình chú ý sang thôn Đại Thánh. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể chịu đựng lãnh đạo mắng.
- Chủ tịch Lương, do tôi không làm tốt công việc, làm lãnh đạo bị liên lụy. Chuyện này là trách nhiệm của tôi. Tôi không ý thức được bên thôn Đại Thánh lại có vấn đề rất nghiêm trọng như vậy.
Triệu Quốc Đống ổn định lại tâm tư rồi nhận sai:
- Tôi lập tức triển khai công việc, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất có báo cáo lên Huyện ủy. Xin Chủ tịch Lương yên tâm.
- Quốc Đống, tôi biết khu Khai Phát rất nhiều vấn đề. Chủ nhiệm Cù là nữ đồng chí, rất nhiều việc không tiện bằng đồng chí nam. Cậu không chỉ là Trưởng đồn công an, mà còn là Phó chủ nhiệm Ban quản lý, phải học cách bố trí hợp lý. Bây giờ thôn Đại Thánh xảy ra chuyện có ảnh hưởng rất xấu, nếu như không thể ngăn cản điều này thì sợ khu Khai Phát sẽ bị đám lưu manh khống chế. Điều này ảnh hưởng không tốt tới việc thu hút đầu tư của huyện ta. Cho nên trong thời gian ngắn nhất cậu phải thể hiện được uy phong của cơ quan công an.
Lương Kiến Hoằng dịu giọng đi rồi nói:
- Tình hình bên thôn Đại Liễu thế nào rồi?
- Thôn Đại Liễu đã hoàn thành, Viện kiểm sát phối hợp với Đồn công an chúng tôi đã bắt được một nhân vật rất quan trọng, mấy đối tượng khác cũng đã được theo dõi, chỉ chờ thời cơ đến là bắt.
Triệu Quốc Đống vội vàng nói.
- Ừ, hai bên đều không được buông lỏng. Nếu thôn Đại Liễu đã giao cho Viện kiểm sát thì cậu dồn sang thôn Đại Thánh. Tôi cho cậu ba ngày, ba ngày sau phải có câu trả lời thuyết phục với Huyện ủy, Ủy ban và các công ty.
Triệu Quốc Đống có chút lo lắng, ba ngày sao?
Thấy Triệu Quốc Đống không nói gì, Lương Kiến Hoằng cũng biết hơi ép quá. Chẳng qua chuyện lần này có ảnh hưởng lớn, nếu không thể kịp thời giảm ảnh hưởng thì trong lễ tổng kết thu hút đầu tư của thành phố, Giang Khẩu sẽ chịu tội thay người khác.
- Quốc Đống, Huyện ủy, Ủy ban không phải yêu cầu các đồng chí thoáng cái làm rõ mọi chuyện, nhưng ít nhất phải có chiến tích để trả lời với các công ty bị thiệt phải không? Điểm này cậu tự suy xét, nếu lực lượng không đủ thì báo cáo lên với Trưởng phòng Chu, yêu cầu Công an huyện tăng viện.
- Chủ tịch Lương, cám ơn Chủ tịch Lương quan tâm cùng trân trọng.
Triệu Quốc Đống thở dài trong lòng. Hắn vốn định giấu một tay ở thôn Đại Thánh rồi một lưới bắt hết, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể lấy việc luận việc mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương