Lòng Tham

Chương 9 : Mượn rượu làm càn

Chung Tĩnh Trúc tự ình là thông minh, lái xe vào con đường nhỏ, đi vào mà không phát hiện ra đó là đường cùng lại không biết quay đầu xe, kết quả là làm hỏng hai cái đèn sau của xe. Đàn anh Tiếu đúng là kẻ lắm tiền nhiều của, chọn phòng ngủ trong hai ngày thôi mà cũng thuê hẳn cả phòng của một khách sạn xa xỉ, các đồng nghiệp cảm thấy vô cùng vui mừng, cảm thấy đàn anh Tiếu thực sự rất quý trọng bọn họ, chẳng hề biết được rằng anh chỉ muốn không lép vế trước Lệ Tô Liêu mà thôi. Đợi hai người đuổi tới nơi, thức ăn đã đã được bày biện tử tế, Chung Tĩnh Trúc cảm thấy bầu không khí có phần mờ ám. Nếu như bình thường, thức ăn mà dọn lên thì ai cũng cắm đầu vào ăn, không thèm chờ ai bao giờ, ai đến chậm thì mặc xác, ai bảo đến chậm thì phải chịu! Nhưng bây giờ, không một ai động đũa, ngồi nghiêm chỉnh như vậy, mắt không rời khỏi đĩa thức ăn. Trong bàn ăn, thừa lại hai chỗ, một bên cạnh tay trái của đàn anh Tiếu, một bên phải của đàn anh Tiếu, anh ta ngồi ở giữa. Chung Tĩnh Trúc trọn vị trí bên trái ngồi xuống. Đương nhiên, Lệ Tô Liêu đành phải ngồi bên phải, anh quay đầu nhìn đàn anh Triệu khẽ mỉm cười, tuyệt đối chỉ là mỉm cười bình thường, sau đó nói thêm một câu: “ Cảnh sát Triệu, chúng ta lại gặp nhau.” Tâm can đàn anh Triệu hơi run lên, đột nhiên đứng lên, đi đến phía sau của Chung Tĩnh Trúc, nói nhỏ vào lỗ tai cô: “ Tĩnh Trúc, chúng ta đổi chỗ ngồi đi?.” “ Em không thích!” Chung Tĩnh Trúc bỏ mũ công an xuống, mặt mày nghiêm túc: “ Ở đây có gà hầm nhân sâm” “Bên anh có vi cá, hôm nay em làm anh hùng cho cả đội như vậy, cần phải chăm sóc em đặc biệt.” Đàn anh Triệu lên tiếng: “ Đổi chỗ đổi thức ăn.” “ Đổi ngay!” Chung Tĩnh Trúc vội vàng giữ chặt lại đàn anh Triệu, vội vàng dọn tới chỗ ngồi mới, vui vẻ chạy tới chỗ ngồi của đàn anh Triệu, cảm giác như có tia điện phát ra từ chỗ Lệ Tô Liêu. Chung Tĩnh Trúc quét mắt tới chỗ Lệ Tô Liêu, không phải bộ dáng anh ta vẫn điềm tĩnh vậy sao, sao ai cũng run đến rung cả đùi thế? Lệ Tô Liêu cũng nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, bỗng nhiên mở miệng nói một câu khiến cô suýt hộc cả máu ra ngoài: “ Không phải bàn này là bàn xoay sao?.” Đàn anh Triệu không còn lời nào dám nói, chỉ dùng gương mặt xám như gan heo nhìn cô, cố gắng vùi đi khuôn mặt của mình, anh không nghĩ đến Chung Tĩnh Trúc lại ngu hơn cả lừa, khiến anh vô cùng xấu hổ. “ Tĩnh Trúc, thịt xào ở đây khá ngon, ngậy mà không ngán, em ăn nhiều một chút.” Đàn anh Tiếu cực kì nghĩa khí. Lệ Tô Liêu ngồi đó im lặng, Chung Tĩnh Trúc cũng không rảnh nói chuyện với anh ta, chăm chỉ gặm thịt. “ Anh ba, anh cũng ăn nhiều một chút.” Đàn anh Tiếu nói cho có lệ. “ Uhm, đúng là nên ăn nhiều một chút, sau này không biết còn phải ăn mì ăn liền đến bao giờ.” Lệ Tô Liêu khẩu vị thanh đạm, chỉ chọn thức ăn chay. Canh gà trong miệng Chung Tĩnh Trúc phun ra, mọi người đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô. Chung Tĩnh Trúc ngoan ngoãn lấy khăn lau miệng, lén lút nhìn Lệ Tô Liêu với đĩa rau xào tỏi, bộ dáng bình tĩnh của anh không hề có cảm giác buồn nôn. Nửa tháng nay, cả hai người đều ăn mì ăn liền, thay đổi mười lăm loại mì gói, phàm là người bình thường, chỉ cần nhắc đến ba chữ mì ăn liền thôi cũng run cả người, ngay cả Chung Tĩnh Trúc nói đến thì sắc mặt cũng thay đổi. Nhưng Lệ Tô Liêu hoàn toàn chẳng tỏ ra thái độ gì cả, còn thường dùng nó để nói móc Chung Tĩnh Trúc, hỏi cô ngày mai sẽ là hương vị gì. “ Anh ba, anh thích ăn mì ăn liền?.” Đàn anh Tiếu hình như hơi lờ mờ trong chuyện này. Nghe nói, Lệ Tô Liêu nổi tiếng soi mói, quá đáng nhất là một lần anh ta bắt đầu bếp nấu một con cá nhưng phải có tám vị khác nhau, quanh đi quẩn lại thì chỉ có hầm – xào – rán bới đâu ra tám loại nấu khác nhau? “ Anh thì có gì ăn đó, có người chỉ biết nấu mì ăn liền, cho nên anh cũng đành phải ăn mì ăn liền.” Lệ Tô Liêu vừa cười vừa nói, sắc mặt vẫn bình thường. Nhấp hai ngụm canh, Chung Tĩnh Trúc không dám lên tiếng, mọi người bắt đầu khó chịu. “ Em gái nhỏ hơi chậm chạp, cô ấy chỉ biết nấu mì ăn liền.” Đàn anh Triệu cười nhạo nói: “ Em gái nhỏ, trên thế giới này em cuối cùng cũng tìm được tri kỉ rồi.” Chung Tĩnh Trúc ngay cả sức để trợn mắt cũng không có, hung hăng cắn một miếng bánh bao, nóng qua khiến cô kêu lên một tiếng, sao không có ai nói với cô trong bánh bao có nhân sữa nóng chứ! Trên bàn có một cốc nước trắng, bên trong có đá, Chung Tĩnh Trúc không quan tâm đến đó là của ai, ừng ực hết cả cốc. Cuối cùng le lưỡi: “ Sao Sprite hôm nay khác thế.” Đàn anh Từ ở bên cạnh há hốc mồm, anh lén lút đổi Sprite thành rượu. Trước nay tửu lượng của đàn anh Từ vô cùng kém, mọi người lo xảy ra chuyện nên đã đổi thành Sprite ngờ đâu anh ta đã đổi lại rượu từ lúc nào. Anh ta có chút sợ hãi Chung Tĩnh Trúc một khi mà uống rượu có thể hóa điên rất ghê gớm. Nhớ lại bữa cơm nào đó, Chung Tĩnh Trúc đã xung phong uống một cốc bia, cầm còng tay đuổi theo đàn anh Tiếu cả đêm, hình ảnh khủng bố ngày nào bây giờ đều hiện lại trong đầu mỗi người. Mười phút yên tĩnh trôi qua, đàn anh Từ hy vọng rằng đúng là Sprite hôm nay có phần lạ thật chứ không dám nghĩ đó là rượu. Bỗng nhiên, Chung Tĩnh Trúc nhảy dựng lên, ánh mắt tàn sát nhìn Lệ Tô Liêu: “ Lại bắt tôi ăn mì ăn liền, tôi sẽ liều mạng với anh.” Nhiều người đã được nếm trải hương vị Chung Tĩnh Trúc say rượu rồi, rõ ràng đã chịu đựng quá đủ. Lệ Tô Liêu sững sờ nhìn cô, không hề nghĩ Chung Tĩnh Trúc thay tính đổi nết nhanh đến thế. Chung Tĩnh Trúc hình như sắp nôn: “ Anh giặt quần áo cái kiểu gì thế, đồng phục cảnh sát của tôi bị tẩy sắp bạc cả màu. Còn có cái sàn nhà tắm bóng loáng kia, hại tôi ngã dập mặt hai lần! Tôi ghét nhất cái giường đó, quá mềm khiến tôi đau hết cả thắt lưng!” Mọi người đều hoảng loạn, đũa thìa rơi lả tả, mọi người bắt đầu suy nghĩ một đôi nam nữ lại nói đến quần áo, phòng tắm, rồi đến giường! Tổng hợp lại, hết sức mờ ám! “ Vậy được rồi, về nhà đổi hết lại! Được chưa?” Lệ Tô Liêu cười khẽ. Chung Tĩnh Trúc được voi đòi tiên, hét loạn lên: “ Mỗi ngày anh rán trứng cho tôi lúc nào cũng có vỏ trứng, cả cái cốc cafe đó nữa, còn sót lại cả vỏ ở trong nước, hại tôi mỗi ngày đều như gặm phải sạn! Bánh mì thì cứng như đá, ăn kiểu gì?.” “ Được rồi, đổi tiếp.” Lệ Tô Liêu vẫn thấy mọi chuyện bình thường, còn tỏ vẻ ân cần: “ Còn chỗ nào không hài lòng nữa?.” “ Đèn xe bị hỏng, đừng bắt tôi bồi thường.” Chung Tĩnh Trúc cào đầu, tính khí hẹp hòi phơi hết ra, say đến như vậy rồi mà vẫn còn nhớ hai cái đèn xe bị vỡ nát. “ Là tôi làm vỡ, sao lại kêu cô bồi thường.” Lệ Tô Liêu xoa xoa tóc của cô, giống như đang an ủi con chó nhỏ. “ Anh đúng là người tốt.” Chung Tĩnh Trúc mở to mắt, dùng đầu cọ cọ trên vai Lệ Tô Liêu. Anh lại ra sức thụ hưởng đãi ngộ này, nở nụ cười tươi roi rói. “ Tĩnh Trúc say quá, để em đưa cô ấy về nhà.” Đàn anh Tiếu thấy Chung Tĩnh Trúc như mỹ nhân ngư ỏn ẻn bên cạnh Lê Tô Liêu liền kéo cô về phía mình. “ Vừa hay, anh cũng muốn về, để anh đưa cô ấy về.” Lệ Tô Liêu đương nhiên sẽ không buông tay, thái độ ngang ngạnh hiện rõ. Chung Tĩnh Trúc hít hà trên người đàn anh Tiếu: “ Mùi khói thuốc.” Sau đó đẩy ra, hít hà người Lệ Tô Liêu: “ Giống với mùi của tôi.” Sau đó nhào vào lòng anh. Sao có thể không giống nhau chứ? Chung Tĩnh Trúc dùng chung sữa tắm với Lệ Tô Liêu mà! “ Em đưa hai người ra cửa.” Đàn anh Tiếu hơi lúng túng, hai tay còn ở giữa không trung, nửa ngày mới buông tay xuống được. Chung Tĩnh Trúc không nghe lời, đi đường uốn như vòng số tám, Lệ Tô Liêu đành bế cô lên, mọi người hú lên một tiếng ngạc nhiên, nhao nhao tìm kiếm con ngươi của mình bị rơi ra ngoài. “ Anh ba, anh với Tĩnh Trúc ...” Đàn anh Tiếu đang tổ chức lại ngôn ngữ, làm sao để có thể đặt câu hỏi mà không đắc tội với Lệ Tô Liêu. “Bọn anh ở cùng nhau.” Lệ Tô Liêu nhìn đàn anh Tiếu thẳng thắn trả lời. Kì thực, đàn anh Tiếu cũng cao nhưng Lệ Tô Liêu lại cao hơn một chút. Anh còn nói thêm: “ Được một thời gian rồi.” Nói ra câu này không thể không khiến mọi người hoài nghi, vậy mà Lệ Tô Liêu không biết vô sỉ lại tỏ ra điều đó rất tự nhiên. Đàn anh Tiếu bỗng biến sắc, tỏ ra không tin: “ Không thể. Tĩnh Trúc chưa từng nói qua, cô ấy đâu phải người phụ nữ tùy tiện!.” “ Uhm, vậy hoan nghênh em tới nhà chúng tôi.” Lệ Tô Liêu nhấn mạnh hai chữ “ chúng tôi.”. Lồng ngực đàn anh Tiếu như vừa bị ai đấm ột cú, đau như sắp khóc. Lệ Tô Liêu lại nói: “ Anh thấy, em thích cô ấy. Nhưng có điều,anh hy vọng em nên giấu chuyện này đi, đừng để cô ấy biết.” “ Vì sao em không thể thích cô ấy? Em quen biết cô ấy đã bốn năm.’’ Đàn anh Tiếu bắt đầu tức giận. Mặc kệ trước mặt anh ta lúc này là Lệ Tô Liêu mà hắn vẫn kính sợ, cho dù là Tam thiếu nhưng anh ta không thể nhịn được chuyện này. “ Bởi vì so với bốn năm em biết cô ấy, thì thời gian anh biết cô ấy còn lâu hơn.” Lệ Tô Liêu cúi đầu nhìn Chung Tĩnh Trúc đang ngủ say, thi thoảng còn chóp chép miệng. “ À đúng rồi, em có biết tên gọi ở nhà của Chung Tĩnh Trúc không?.” Đàn anh Tiếu sửng sốt, Chung Tĩnh Trúc có tên gọi khác sao, nếu như có thì mọi người đều phải biết chứ. “ Tên gọi khác của cô ấy là Phán Phán.” Lệ Tô Liêu cười rộ lên, mắt híp cả lại, nhìn vô cùng dịu dàng, nhưng giọng nói lại rất chắc chắn đầy khí phách. “ Đương nhiên, em có thể lựa chọn cạnh tranh. Nhưng anh có cam đoan với em, em tuyệt đối sẽ không thắng được.” Lệ Tô Liêu ôm chặt Chung Tĩnh Trúc, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nói với đàn anh Tiếu: “ Anh vừa gọi điện cho Phan Mật, cô ấy sắp đến rồi.” Nói xong, trong sự kinh ngạc của đàn anh Tiếu, Lệ Tô Liêu nghênh ngang rời đi. Không dễ dàng mới tìm được cách về nhà, Lệ Tô Liêu muốn cởi áo khoác cho cô, thì Chung Tĩnh Trúc bỗng nhiên xoay người, một tay nắm chặt áo khoác, một tay dùng sức đẩy Lệ Tô Liêu: “ Tránh ra, đừng đụng vào tôi!.” Lệ Tô Liêu bị hành động từ chối gay gắt của cô giật mình, anh chỉ gặp qua người tỉnh táo mới ra sức chống trả, chưa gặp ai đã say mà còn kiên trinh bất khuất như này. “ Cởi áo khoác ra ngủ sẽ thoải mái hơn.” Lệ Tô Liêu dỗ dành cô. Áo khoác của cô có mũ, rất cộm. “ Tránh ra, tránh ra!.” Cô vùng vẫy loạn cả lên, rúc vào đống chăn mà trốn. “Tôi không đồng ý, tôi không đồng ý.” Giọng mũi phát ra, hình như còn sắp khóc nữa. “ Được rồi, không cởi nữa.” Lệ Lô Liêu hết cách. “ Phán Phán, ngoan, ngủ đi.” Nghe hai chữ Phán Phán, Chung Tĩnh Trúc hai mắt sáng ngời: “ Cha à, không phải do con cố ý, con không cố ý.” Cô theo mép giường nhào vào trong lòng Lệ Tô Liêu: “ Cha à, con sai rồi, cha tha thứ cho con được không?” Lệ Tô Liêu cảm nhận được thứ chất lỏng ấm áp nào đó rơi vào áo anh, bỏng rát như cát sa mặc, anh vỗ nhẹ lưng của cô: “ Được rồi, Phán Phán ngoan, tha thứ cho em.” Nghe được tiếng thở của người con gái trong lòng dần ổn định hơn, Lệ Tô Liêu bỗng nhiên có suy nghĩ, anh muốn ôm chặt cô cả đời không buông.