Lòng Tham

Chương 63 : dũng cảm

Bọn họ tìm một quán cà phê yên tĩnh ở gần công ty Thích Giang Chử ngồi xuống. Từ cửa trước nhìn ra bên ngoài, vừa vặn đối diện với cửa của công ty Thích Giang Chử, lúc này trời đã dần tối, Uông Tịnh biết bây giờ Hạ Tuyển không có ở nhà nên mới đi tìm Thích Giang Chử. Uông Tịnh chậm rãi nói: "Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại một ít việc trước kia mà tôi đã cố gắng quên đi, nhớ về khi tôi bỏ nó đi, tôi đã có tâm tình gì. Lúc đó tôi nói với nó, bảo nó ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi, tôi đi mua chút đồ, rất nhanh sẽ trở lại. Nó rất tin tưởng tôi, không hề phát hiện tôi đang lừa nó." "Hôm đó tôi đi rất gấp, ngồi lên tàu hỏa rời khỏi Giang Châu, vé giường nằm đều đã bán hết rồi, tôi đành phải ngồi ghế, ngồi bên cạnh một cửa sổ. Tàu hỏa vừa phát động, tôi đã bắt đầu khóc. Lúc đó tôi khóc là bởi vì tôi thật sự vui vẻ, rốt cuộc tôi cũng đã thoát ra khỏi những ngày tháng đất trời đều tăm tối kia rồi, lúc đó tất cả mọi thứ của tôi đều do Hạ Chấp Minh cho cả, tôi cảm thấy ông ta yêu tôi, nhưng ông ta đã bỏ chúng tôi mà đi, tôi cái gì cũng chẳng có, cả đời phải sống trong bóng đen đó, tôi chịu không nổi rồi. Lúc ngồi trên xe lửa, tôi đã hạ quyết tâm, cả đời này sẽ không bao giờ quay trở về Giang Châu nữa." "Nhưng dì vẫn là quay trở lại." Thích Giang Chử nói. "Đúng vậy, thật ra sự vui vẻ và thoải mái cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Tôi tìm thấy một công việc ở thành phố khác, sau đó đã có được căn phòng của mình, cũng từng có ý nghĩ muốn tái hôn, thế nhưng tôi lại mơ tới Hạ Tuyển vẫn luôn đang khóc. Tôi đã từng tìm Hạ Chấp Minh, hi vọng có thể đưa Hạ Tuyển qua chỗ mình, ông ta lại không đồng ý, sau đó tôi lại gọi điện thoại đến, ông ta rất ít khi nhận." "Sau này tôi cũng chẳng còn cách nào nữa cả, từ chức rồi về đây tìm Hạ Tuyển. Trong căn nhà cũ kia đã chẳng còn ai ở nữa rồi, tôi không chịu thua, mỗi ngày đều đến nhìn một lần. Chúng ta cũng đã gặp nhau một lần ở đó rồi, lúc đó cậu đã hỏi tôi, tôi muốn tìm ai, tôi tưởng cậu là người mới dọn đến ở." Uông Tịnh nói tới đây thì cười cười, giống như đang nhớ lại tình cảnh lúc đó, bà lúc đó hoang mang lạc lõng mà bỏ chạy, bà cố gắng lảng tránh những việc sai lầm mà bà đã từng làm. Bà trở lại Giang Châu, về đến nhà, lại không tìm được Hạ Tuyển. Điều này khiến cho bà ý thức được rõ ràng hơn, sai lầm này rất khóc có thể bù đắp. "Tôi có lỗi với Hạ Tuyển, sau khi gặp lại, tôi chưa từng nghĩ tới nó sẽ lại một lần nữa tiếp nhận mình..." Uông Tịnh dừng lại một chút, đột nhiên nói: "Sau khi dọn về ở với nhau, nó chưa từng gọi ta một tiếng mẹ, nhưng như vậy tôi cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi." "Tôi phát hiện quan hệ của hai người, tôi chính là muốn hai người chia tay, lập tức chia tay. Tôi hi vọng cậu biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của con trai tôi. Nó đã rất trầm mặc, nó trầm mặc mà chống lại tôi, tôi nhận ra được. Lúc đó tôi chỉ muốn đi tìm cậu, lúc đó chắc chắn sẽ rất tồi tệ, khác hoàn toàn với hiện tại. Là Hạ Tuyển đã ngăn cản tôi." "Cậu biết không? Nó đột nhiên gọi tôi một tiếng. Đã quá lâu rồi tôi không được nghe thấy nó gọi tôi là mẹ, mà nó là vì cậu." Uông Tịnh đột nhiên nghẹn ngào, lại lập tức nói tiếp: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi nghĩ Hạ Tuyển là thật sự nghiêm túc, tôi..." Hai tay Thích Giang Chử nắm lấy nhau đặt trên bàn, hắn đã trầm mặc một lúc lâu, vào lúc thích hợp mà đánh gãy tự thuật có chút hỗn loạn của Uông Tịnh, "Những câu nói này Hạ Tuyển có quyền được biết, người dì nên cảm thấy xin lỗi không phải tôi, tôi không thể tỏ thái độ thay cho Hạ Tuyển được--- mặc dù tôi hi vọng tôi có thể. Thế nhưng trước mắt tôi nghĩ vẫn nên để bản thân em ấy tự đưa ra quyết định." "Có rất nhiều chuyện trong cuộc sống đều như vậy, em ấy đã qua sinh nhật mười tám tuổi của mình rồi. Hạ Tuyển biết mình muốn cái gì, dì nên tin tưởng em ấy biết cái gì là yêu." Tầm mắt Thích Giang Chử dừng lại trên người Uông Tịnh, bà không mục đích mà cầm muỗng khuấy khuấy cà phê trong cốc, hắn dừng lại trong chốc lát lại nói, "Giống như việc em ấy vẫn yêu thương dì vậy." "Em ấy dũng cảm hơn dì nghĩ rất nhiều, đừng nên xem thường em ấy." Thích Giang Chử vừa nói vừa nở nụ cười. Cánh tay Uông Tịnh run lên, chiếc muỗng đánh vào miệng cốc làm bại lộ tâm tình của bà, khiến bà không thể nào giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Mặc dù Mặt Trời đã xuống núi nhiệt độ vẫn cao đến kinh người, cho dù không nhúc nhích cũng sẽ nóng đến toàn thân đều chảy mồ hôi. Thích Nhiên dùng tay quạt quạt gió, đưa mắt nhìn ra bốn phía, vẫn không nhìn thấy anh mình đâu. Bọn họ đã đợi được một lúc lâu rồi, cậu quay đầu lại nhíu mày nhìn Hạ Tuyển nói: "Thật là không thể trông cậy vào ổng mà, không bằng chúng ta vào tiệm net bên cạnh chơi thêm một lát." Hạ Tuyển cúi đầu chọc chọc điện thoại, y gửi tin nhắn cho Thích Giang Chử, nhưng đối phương lại vẫn chưa trả lời. Thích Nhiên còn ở bên cạnh nhõng nhẽo, nỗ lực lôi kéo Hạ Tuyển đi chơi game với mình, nhưng cậu lại lôi kéo không được, Hạ Tuyển giống như nghĩ ra được cái gì đó, đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế. Thích Nhiên lười biếng ngẩng đầu nhìn y, "Cậu muốn làm gì vậy?" Y gọi điện thoại cho Uông Tịnh, thông, nhưng chỉ vang lên hai tiếng đã bị cúp. Tình trạng hiện tại của Hạ Tuyển là, chỉ cần một chút gió thôi cỏ bay sẽ lập tức nghĩ bậy nghĩ bạ, hơn nữa cả Uông Tịnh và Thích Giang Chử y đều không thể liên lạc được, điều này làm y hoảng rồi. Y bắt đầu suy đoán có phải Uông Tịnh đã đi tìm Thích Giang Chử rồi không, bà sẽ nói những gì với Thích Giang Chử. Y không có thời gian để tiếp tục suy nghĩ xa hơn, bướng bỉnh mà túm chặt vào suy nghĩ này, nắm chặt điện thoại quay đầu lại nói với Thích Nhiên: "Cậu về trước đi, tớ có chút chuyện phải làm!" Thích Nhiên đứng ở phía sau kêu hai tiếng mà Hạ Tuyển đã chạy xa. Nơi này cách công ty của Thích Giang Chử không xa lắm, chỉ cách hai con đường, kì thực y cũng chẳng có nơi đến rõ ràng... Không biết phải đi đến chỗ nào để tìm Thích Giang Chử. Y cố gắng chạy nhanh đến dưới lầu công ty Thích Giang Chử, ngửa đầu nhìn lên, ở vị trí này không có cách nào tìm được cửa sổ văn phòng của Thích Giang Chử. Dừng lại giúp cho suy nghĩ của y có thời gian vận chuyển, nửa ngày sau y cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình mà phát ngốc. Thật ra suy nghĩ của y cũng chỉ là đoán bậy đoán bạ mà thôi, chỉ là lo lắng dư thừa. Nghĩ như vậy y kiền thở phào nhẹ nhõm, muốn lấy điện thoại ra gọi thêm một lần cho Thích  Giang Chử, lúc này có một chiếc xe gắn máy chạy như bay ngang qua người mình, y cầm điện thoại ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt. Một lát sau, y đột nhiên mắt đối mắt với người đang ngồi đối diện mình trong quán cà phê, lại tiếp tục phát hiện người ngồi đối diện với Thích Giang Chử lại là Uông Tịnh. Đối phương hiển nhiên cũng phát hiện ra y, Hạ Tuyển ngay lập tức quay đầu bỏ đi. Y bước đi rất nhanh, sau đó lại cảm thấy vẫn không nhanh lắm liền đổi thành chạy, đường phố cùng đoàn người nhanh chóng lùi về phía sau. Y giống như lại trở về hành lang tối tăm sâu thẳm kia, cực kỳ chật hẹp, tràn ngập khuông phép cùng quy củ cứng ngắc. Tâm tình tiêu cực không ngừng ập tới, nỗi sợ hãi lại tìm đến. Có chút đấu đá lung tung, suýt nữa đã đụng vào người đi trên đường, liên tục nói xin lỗi, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt mình trong tấm kính thủy tinh. Sự sợ hãi, lo lắng này đã cách y rất xa, đều thuộc về Hạ Tuyển của trước kia rồi. Y mạnh mẽ dừng bước, nhìn thấy con người xa lạ trong kính, đột nhiên bình tĩnh trở lại--- Đến rời khỏi Giang Châu y cũng chẳng còn sợ nữa, không sợ thời gian cũng chẳng sợ khoảng cách, y đã đưa ra quyết định cho bản thân rồi. Hạ Tuyển phát hiện bản thân đã chẳng còn cô độc một người nữa, chỉ cần quay đầu lại, Thích Giang Chử sẽ ở đó, vậy còn cái gì có thể khiến y sợ hãi nữa đây? Vì những việc nhảm nhí này mà sợ hãi rồi bỏ một mình Thích Giang Chử ở đó, y nắm chặt nấm đất không chút do dự mà chạy ngược trở về. Lần này y chạy còn nhanh hơn, rất nhanh đã thoát ra khỏi hành lang sâu thẳm đen tối kia.