Long Phụng Bảo Thoa Duyên
Chương 32 : Ý muốn Ngưu Lang theo Chức Nữ - Lòng mơ vương đế phụ hồng nhan
Ý muốn Ngưu Lang theo Chức Nữ
Lòng mơ vương đế phụ hồng nhan
Sử Triêu Anh làm bộ dáng thành khẩn phi thường nói:
“Tỷ tỷ, ta thật sự một dạ chân thành cùng tỷ hòa hảo, xin tỷ đừng tồn địch ý đối với ta. Tỷ là hảo bằng hữu của Mưu Thế Kiệt, lại là hạt minh châu trên tay Niếp đại tướng quân, ta sao dám vô lễ với tỷ?”
Niếp Ẩn Nương gắt:
“Không cần ngươi phải giả bộ ân cần, hãy cứ sảng khoái mà nói, ngươi muốn gì?”
Sử Triêu Anh mỉm cười rồi nói:
“Nghe nói phụ thân ngươi đã phụng lệnh thống suất hưng sư, được làm Chiêu Thảo Phó Sử, đã hẹn ngày đến đây. Ta không ngại nói cho ngươi một bí mật, ca ca ta mặc dù danh nghĩa là Hoàng đế Đại Yên, nhưng thực sự binh quyền sớm đã không nằm trong tay hắn, ta muốn cho hắn hạ đài lúc nào là hạ lúc ấy, trước mắt bất quá hắn chỉ là con rối của Mưu Thế Kiệt mà thôi, mặc dù có lẽ giờ hắn vẫn còn chưa biết”.
Niếp Ẩn Nương cười khẩy nói:
“Ngươi thực sự rất thông minh có thể làm một trợ thủ đắc lực cho Mưu Thế Kiệt. Nhưng vì sao ngươi lại cáo tố với ta?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Chẳng lẽ ngươi không muốn Mưu Thế Kiệt làm chí tôn thiên hạ hay sao? Bây giờ cha ngươi đến đây ‘thảo tặc’, song thật sự là ‘thảo’ Mưu Thế Kiệt, ngươi có biết không?”
Niếp Ẩn Nương hỏi:
“Biết thì như thế nào?”
Sử Triêu Anh cười nói:
“Vậy mới phải mời ngươi giúp đỡ?”
Niếp Ẩn Nương lại hỏi:
“Giúp đỡ như nào?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Xin ngươi nể tình Mưu Thế Kiệt, tự thân viết một bức thư, ta kêu người đưa giúp đến phụ thân ngươi”.
Niếp Ẩn Nương hỏi tiếp:
“Phong thư này viết như thế nào?”
Sử Triêu Anh bảo:
“Tỷ tỷ là người thông minh, còn cần ta phải đưa ra chủ ý cho sao?”
Niếp Ẩn Nương nói:
“Ta lại muốn nghe chủ ý của ngươi đây”.
Sử Triêu Anh đáp:
“Tốt nhất đương nhiên là khuyên cha ngươi bỏ tối theo sáng, phụ tá Thế Kiệt, cộng đồ đại sự. Nhẹ hơn là hai bên không xâm phạm lẫn nhau, cha ngươi vẫn mặc sức ủng binh cát cứ, tự lập làm Vương. Nhẹ hơn nữa, nếu như y không chịu phản bội Đường thất, cũng có thể ủng binh đứng nhìn, bất tất phải bán mạng vì triều đình, cùng với Mưu Thế Kiệt đại động can qua. Ngươi tất hiểu rõ cha mình làm người như thế nào, trượng trung hạ ba kế sách này, ngươi xem kế nào có thể dễ dàng thuyết phục được cha ngươi?”
Niếp Ẩn Nương lạnh lùng nói:
“Kế nào cũng không được!”
Sử Triêu Anh lại bảo:
“Ta không tin cha ngươi đối với triều đình thật sự là người trunh thành cẩn cẩn, cho dù y thực sự muốn làm trung thần đi nữa, y chỉ có một đứa con gái, cũng chẳng thể cố được hơn!”
Niếp Ẩn Nương nói:
“Cha ta quyết sẽ không nghe theo, ta cũng quyết không viết!”
Sử Triêu Anh đột nhiên biến sắc, nói rằng:
“Nguyên lai là ngươi không nguyện viết à!”
Chợt nàng ta lại khanh khách cười nói:
“Sự tình của chúng ta rất dễ thương lượng, Thế Kiệt nếu như làm Hoàng Đế, tất yếu phải có tam cung lục viện, ta nhường cho ngươi làm chánh cung nương nương, như vậy cũng chẳng ngại gì”.
Niếp Ẩn Nương nhạt nhẽo đáp:
“Ngươi cho rằng mọi người đều vô sỉ như ngươi vậy ư, tham đồ phú quý vinh hoa?”
Đây hoàn toàn chẳng phải lời lẽ cay độc, thế nhưng lại khiến cho Sử Triêu Anh đỏ bừng cả mặt. Sử Triêu Anh cũng không tiếp tục nhẫn lại được nữa, nàng ta lạnh giọng nói:
“Niếp đại tiểu thư, đừng quên hiện tại không phải là phủ tướng quân của ngươi, mà là trong tay Sử Triêu Anh ta!”
Niếp Ẩn Nương nói:
“A, nguyên lai thành tâm hòa hảo của ngươi là như vậy! Nếu như ta không phải con gái Niếp Phong thì ngươi đã sớm giết ta rồi phải không?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Ngươi minh bạch là tốt. Bây giờ hỏi lại ngươi, phong thư này ngươi có viết hay không?”
Niếp Ẩn Nương đáp:
“Ta đã nói qua, không nói hai lời! Ta tuy là con gái của Niếp Phong, nhưng đối với các ngươi không hề có tác dụng, ngươi cũng không cần tiếp tục chủ ý trên người ta nữa”.
Sử Triêu Anh thập phần tức giận, chỉ muốn mang Niếp Ẩn Nương ra giết cho rồi, nhưng lại hy vọng sự tình có thể chuyển biến, trong lòng vòng vo mấy ý nghĩ, chợt nàng hắc hắc cười lạnh nói:
“Lần này ngươi đến đây không phải là vì Mưu Thế Kiệt hay sao?”
Niếp Ẩn Nương cười đáp:
“Ngươi muốn nghĩ thế nào là chuyện của ngươi”.
Sử Triêu Anh là người thông minh nhường nào, sớm đã biết được tâm ý của nàng, liền cười rồi nói:
“Ngươi nghĩ sai rồi, ta hoàn toàn không sợ ngươi tranh đoạt Thế Kiệt, nhưng ngươi đã vì Thế Kiệt mà đến, sao lại có thể tuyệt tình đối với chàng?”
Niếp Ẩn Nương quát mắng:
“Câm miệng!”
Sử Triêu Anh nói:
“Ngươi mặc dù cứ mắng chửi, ta thực sự vẫn đồng tình với ngươi đó! Khó khăn lắm mới được ngươi đến đây, Thế Kiệt thấy ngươi chắc sẽ cao hứng lắm. Ngươi đừng cho rằng ta là nữ tử bụng dạ hẹp hòi, ngươi có biết bây giờ ta đang nghĩ gì không?”
Niếp Ẩn Nương tức mình:
“Ai cần biết ngươi nghĩ cái gì?”
Sử Triêu Anh cười nói:
“Ta đang nghĩ mời Mưu Thế Kiệt đến, để cho các người gặp mặt. Ta biết ta cầu tình với ngươi, ngươi vốn trong lòng mang địch ý từ trước, quyết sẽ không chịu hữu hảo với ta, vậy thì để chính miệng Thế Kiệt nói chuyện với ngươi nhé. Để xem chàng nói chuyện với ta nói chuyện có giống nhau không? Ta cũng cho ngươi biết, là ta ‘mê hoặc’ Thế Kiệt đó, giờ Thế Kiệt không có ta không được!”
Sử Triêu Anh đang muốn gọi một thị nữ đến, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Sử Triêu Anh cười nói:
“Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, thực sự không cần ta cử người đi thỉnh. Niếp tỷ tỷ, ngươi có muốn gặp mặt bây giờ không?”
Niếp Ẩn Nương nghe ra tiếng bước chân của Mưu Thế Kiệt, tức thì tim đập thình thịch, nàng quay mặt đi không thèm lý tới Sử Triêu Anh. Sử Triêu Anh lại thấp giọng nói:
“Vậy tạm thời người không cần lộ diện nha, chờ ta và chàng nói chuyện trước đã, tránh cho chàng bị kinh ngạc thái quá”.
Một mặt nói, một mặt nàng ta hạ cẩm trướng xuống, vừa mới làm xong thì Mưu Thế Kiệt đã bước vào khuê phòng.
Mưu Thế Kiệt hỏi:
“Muội vừa mới dậy à? Vì sao lại cao hứng như vậy?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Muội nghe được một chuyện quân tình trọng yếu, đang muốn nói cho huynh biết”.
Mưu Thế Kiệt hỏi:
“Quân tình gì?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Triều đình phái một viên đại tướng thống lĩnh năm vạn binh, đến đây hội sư [1] cùng với Lý Quang Bật, chuẩn bị vây công chúng ta, ước chừng mười ngày sau sẽ đến. Huynh đoán xem vị thống binh đại tướng được cử làm Chiêu Thảo Phó Sử là ai?”
Mưu Thế Kiệt đáp:
“Người này đến làm phó thủ cho Lý Quang Bật, vậy nhất định không phải là Quách Tử Nghi rồi, chỉ cần không phải Quách Tử Nghi thì còn gì đáng lo?”
Sử Triêu Anh nói:
“Đường triều trừ Quách Tử Nghi ra, chả lẽ lại không có tướng tài hay sao, huynh cũng không thể quá khinh địch được”.
Mưu Thế Kiệt nói:
“Là Tần Tương sao? Nhưng Tần Tương đang là thống soái vũ lâm quân, Hoàng đế lão nhi sao dám an tâm để hắn rời xa kinh sư được?”
Sử Triêu Anh bảo:
“Đoán lại”.
Mưu Thế Kiệt cười nói:
“Không cần phải phải bí hiểm nữa, nói đi”.
Sử Triêu Anh cười rằng:
“Huynh đoán tới đoán lui sao lại không nghĩ đến người này, người này tựa hồ suýt thành nhạc phụ đại nhân của huynh ấy!”
Mưu Thế Kiệt hỏi:
“Là, là Niếp Phong phải không?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Không sai, là Niếp Phong, đó, huynh có nên vui mừng không?”
Mưu Thế Kiệt nói:
“Muội đừng hẹp bụng như vậy, ta không cho muội nói lung tung. Niếp Phong đến đây thảo phạt chúng ta, vậy sẽ là địch nhân, ta có thể vui vẻ cái gì chứ?”
Sử Triêu Anh bật cười rồi nói:
“Nếu không phải huynh có sẵn tâm bệnh, hà tất sợ muội nhắc đến y? Kỳ thật trong lòng huynh cao hứng, đó cũng chỉ là chuyện thường tình thôi. Niếp Phong thời khắc này mặc dù là địch nhân của huynh, nhưng trước đây ái nữ của ông ta lại là hữu hảo của huynh!”
Mưu Thế Kiệt nói:
“Chuyện trước đây, hà tất phải nhắc đến nữa?”
Khi nói lời như vậy, bất giác trong lòng y cũng thấy xót xa.
Sử Triêu Anh sóng mắt như nước, nhãn quang minh duệ tựa hồ muốn nhìn xuyên qua nội tâm của Mưu Thế Kiệt, nàng lại mỉm cười mà nói rằng:
“Được rồi, không đề cập đến chuyện xưa, vậy nói chuyện trước mắt. Lần này Niếp Phong lãnh binh đến trước, ái nữ của y nhất định sẽ ở bên cạnh y, huynh có hy vọng được gặp lại hảo hữu trước đây không?”
Mưu Thế Kiệt nhìn sắc mặt của Sử Triêu Anh rồi thấp giọng nói:
“Muội có nhớ trước đây muội đã nói một câu không?”
Sử Triêu Anh hỏi:
“Một câu nào?”
Mưu Thế Kiệt đáp:
“Chúng ta như hai con châu chấu buộc chung một sợi, vận mệnh tương đồng, cùng chung sinh tử, ai cũng không thể rời khỏi người kia, muội còn chưa yên tâm sao?”
Sử Triêu Anh nói:
“Chỉ sợ huynh nhìn thấy tiểu thư của Niếp đại tướng quân sẽ liền quên muội”.
Mưu Thế Kiệt bảo:
“Muội đừng nghĩ ngợi lung tung, đâu có chuyện như vậy, lại nói cô ta cũng vị tất đã theo phụ thân xuất chinh như muội sở liệu”.
Sử Triêu Anh hỏi:
“Nếu thực sự như muội sở liệu, huynh thấy cô ta thì sẽ thế nào?”
Mưu Thế Kiệt bảo:
“Nếu nói ta sẽ giết cô ta thì muội nhất định không tin”.
Sử Triêu Anh nói:
“Muội muốn nghe huynh nói lời thật lòng”.
Mưu Thế Kiệt suy ngẫm một hồi rồi nói:
“Ta sẽ vì cô ta mà thương tiếc, rốt cuộc cũng đã một phen quen biết, nhưng ta tuyệt sẽ không di tình. Nói lại cho minh bạch hơn, nếu như ta muốn tương hảo cùng với Niếp cô nương, thì cũng không cần chờ đến hôm nay rồi”.
Sử Triêu Anh nói:
“Cô ta nhân phẩm tướng mạo đều tốt hơn muội, văn tài võ nghệ đều giỏi hơn muội, vì sao huynh không thích cô ta?”
Mưu Thế Kiệt ha hả cười rồi ôm nàng ta vào lòng mà nói:
“Cái này, muội biết rõ rồi còn phải hỏi, cô ta mặc dù có trăm thứ tốt hơn, nhưng lòng không có chí lớn, sao có thể sánh với muội là cân quắc tu mi, nữ trung hào kiệt?”
Sử Triêu Anh giãy khỏi lòng y rồi cười nói:
“Huynh thích muội, đó là vì muội có thể giúp huynh đánh lấy thiên hạ. Nhưng huynh hãy nói thật, trong lòng huynh có khi nào nghĩ đến cô ta không?”
Mưu Thế Kiệt đáp:
“Muội đã biết ta một lòng đánh lấy thiên hạ, ta đâu rảnh để tưởng niệm cô ta”.
Sử Triêu Anh tự thị là khá hài lòng, núm đồng tiền như hoa nở, nũng nịu nói:
“Huynh muội tâm tư như một, kỳ thật muội cũng không phải nữ tử hay đố kỵ, muội thực sự nguyện ý để huynh gặp cô ấy”.
Mưu Thế Kiệt vỡ lẽ:
“A, muội dùng cô ta để nghĩ kế thối địch, chà, đâu lại có diệu kế kiểu này được?”
Sử Triêu Anh nói:
“Có phải hay không, cho nên muội mới nói trong lòng huynh thật sự muốn gặp cô ta. Thế Kiệt, mỗi lần trong lòng huynh muốn làm truyện gì, muội đều làm cho huynh. Lần này cũng không ngoại lệ, muội đã mời vị Niếp đại tiểu thơ đó đến rồi”.
Mưu Thế Kiệt lại càng hoảng hốt hơn, liền nói:
“Muội đang chơi trò gì vậy?”
Sử Triêu Anh bảo:
“Huynh vén trướng tử ra nhìn xem, trên giường là ai đang nằm? Người ta chờ huynh đã lâu rồi đó! Trước tiên muội lánh đi, để cho hai người, có thể nói chuyện với nhau thoải mái”.
Nàng ta cười khanh khách không ngớt rồi đi ra ngoài.
Niếp Ẩn Nương hơi thở rối loạn, cổ họng như bị tắc nghẽn, trong lúc nhất thời đúng là nói không ra lời. Mưu Thế Kiệt nghe thấy trên giường có tiếng “chi chi” vang lên, không lòng cũng kinh nghi bất định, từ từ vén trướng màn lên.
Trong sát na đó, hai người đều cảm thấy ngượng ngập vô cùng, Mưu Thế Kiệt ngây ra như tượng gỗ, đến cả nửa ngày tâm thần mới hơi ổn định lại, y nói:
“Ẩn Nương, sao nàng lại đến đây?”
Niếp Ẩn Nương phẫn hận nói:
“Đi mà hỏi tân nương tử của huynh”.
Mưu Thế Kiệt lúc này cũng đã nhìn ra Niếp Ẩn Nương trúng một loại thuốc mê làm nhuyễn gân cốt, công lực dĩ nhiên tiêu thất, không hỏi cũng biết, đương nhiên là bị Sử Triêu Anh bắt đến, tự mình cũng cảm thấy vụng về, chỉ tùy tiện nghĩ rằng, “Ẩn Nương không kể nguy hiểm lớn như vậy, tiềm nhập vào trong bảo, đây còn không phải nguyên cớ vì ta sao!” Trong lòng y không khỏi hổ thẹn. Nên biết Mưu Thế Kiệt hoàn toàn không phải vô tình ý với Niếp Ẩn Nương, bất quá nhân vì chẳng thể bắt cá hai tay, rốt cục y đành từ bỏ Niếp Ẩn Nương mà giữ lấy Sử Triêu Anh, lúc này lại đang là đêm trước tân hôn thì gặp mặt tình nhân thuở trước, hơn nữa lại dưới tình huống như vầy, ngay trong phòng của hôn thê mình, y không khỏi tự thấy không phải đối với Niếp Ẩn Nương, cảm thấy áy náy trong lòng.
Qua một hồi lâu, Mưu Thế Kiệt mới từ từ ngẩng đầu lên, nhưng vẫn tránh ánh mắt của Niếp Ẩn Nương, y thấp giọng nói:
“Đa tạ nàng đã đến gặp ta. Nàng có gì muốn nói với ta không?”
Niếp Ẩn Nương càng không nghĩ đến mình lại nằm trên giường của Sử Triêu Anh mà gặp mặt Mưu Thế Kiệt, những lời mà nàng đã chuẩn bị sẵn thì một câu cũng nói không ra, nàng lập tức lãnh đạm nói:
“Chuyện đến lúc này, nói gì cũng không tác dụng nữa. Bây giờ ta là tù binh của huynh. Ta chỉ hỏi huynh, huynh muốn phát lạc ta như thế nào?”
Mưu Thế Kiệt lại ngộ nhận ý tứ của Niếp Ẩn Nương, cho rằng Niếp Ẩn Nương vẫn còn dư tình chưa dứt, trong lòng y hỗn loạn vô số ý nghĩ, đột nhiên y mỉm cười nói:
“Ẩn Nương, ta chí tại thiên hạ, nàng và ta tri giao chẳng ít, thiết nghĩ nàng cũng có thể lượng được cái khổ của ta mà nguyện ý thành toàn cho chí nguyện của ta. Ta hy vọng nàng cùng với Sử cô nương có thể tình như tỷ muội, đối xử hài hòa, ta cũng quyết không phụ bạc nàng”.
Lời này, nếu như nói rõ ràng ra chính là y hy vọng Niếp Ẩn Nương có thể bỏ mặc tị hiềm cùng với Sử Triêu Anh thờ chung một chồng, phò trợ y hoàn thành đế nghiệp.
Niếp Ẩn Nương cơ hồ bị y làm cho tức giận muốn ngất, nàng nổi giận mắng:
“Thế Kiệt, hôm nay xem như ta đã nhận ra ngươi rồi, câm miệng!”
Mưu Thế Kiệt ngạc nhiên lùi lại một bước, cứ cho rằng Niếp Ẩn Nương trong lòng còn ghen tị, cũng là nữ tử thường tình. Nào ngờ nàng lại khinh thường cách làm người của y, nói nhiều lời khinh bỉ y. Y cuống cuồng kinh ngạc, lại bước đến đỡ Niếp Ẩn Nương dậy, Niếp Ẩn Nương giãy dụa tránh khỏi y, dựa vào thành giường, lạnh lùng nói:
“Ngươi dám động đến ta một cái, ta sẽ tự tử trước mặt ngươi. Ta vô lực tự sát nhưng khả dĩ còn có thể cắn lưỡi được”.
Mưu Thế Kiệt thấy áy náy trong lòng, đối với Niếp Ẩn Nương lại sinh lòng thương tiếc, nhưng trong lòng cũng đang nghĩ, “Ta đang muốn dựa vào Triêu Anh, không thể vì thương tiếc Ẩn Nương mà bỏ rơi Triêu Anh được”.
Bất tri bất giác y lắc đầu cười khổ, rồi nói:
“Ẩn Nương, ta với nàng đã từng có một phen tương hảo, đáng tiếc hôm nay ta mới biết được suy nghĩ của nàng. Nàng, nàng sẽ không chịu sự ủy khuất, giúp đỡ ta sao?”
Niếp Ẩn Nương cười lạnh đáp:
“Ta là nữ tử bình thường lòng không ôm chí lớn, sao có thể sánh với cân quắc tu mi, nữ trung hào kiệt như người ta. Ngươi tìm ta tương trợ, đó là tìm nhầm người rồi”.
Mưu Thế Kiệt không khỏi đỏ tận mang tai, không dám ngẩng đầu lên.
Nhưng mặc dù Mưu Thế Kiệt cảm thấy áy náy trong lòng, thế nhưng là người hùng tâm vạn trượng, lấy sự nghiệp làm trọng, vì tham vọng ‘trục lộc Trung Nguyên’ [2], y có thể bất kể thủ đoạn nào, thế là âm thầm nghĩ, “Nếu như khó có thể lưỡng toàn kỳ mỹ, cũng chỉ đành lùi một bước rồi tính tiếp”.
Nghĩ xong y lại ngẩng đầu lên nói:
“Ẩn Nương, nàng là người văn vũ song toàn trong giới nữ lưu, ta cũng không muốn nàng chịu ủy khuất. Nàng với ta mặc dù vô duyên, ta vẫn luôn xem nàng là hảo hữu, quyết không làm tổn hại đến nàng. Nàng an tâm đi, ta nhất định sẽ mang giải dược đến liền, tùy theo ý nàng, nàng muốn lưu lại thì lưu, muốn đi thì đi. Nàng có bằng lòng giúp đỡ ta được không?”
Niếp Ẩn Nương cười nhạt nói:
“Ta bây giờ là tù binh của ngươi, cứ chiếu theo quy củ hắc đạo, tất phải có thứ chuộc thân, được, ngươi muốn ta dùng thứ gì chuộc thân thì phân phó đi!”
Mưu Thế Kiệt không khỏi đỏ hồng cả mặt, y vội vàng nói:
“Ẩn Nương, đừng nói như vậy! Ta là vì có chuyện muốn nhờ nàng giúp đỡ, nàng không nguyện ý thì cũng được”.
Niếp Ẩn Nương nói:
“Giúp đỡ cũng được, chuộc thân cũng vậy, nói mặc dù có mấy phần khó nghe hơn, nhưng thực tế đều là giống nhau. Được rồi, Mưu minh chủ, ngài muốn ta hỗ trợ như thế nào, cứ mặc tình nói ra đi!”
Mưu Thế Kiệt nói:
“Nàng là người thông minh, nhất định là đã nghĩ đến. Nghe nói phụ thân nàng thống suất vương sư, chẳng mấy ngày nữa sẽ đến đây phải không?”
Niếp Ẩn Nương đáp:
“À, nguyên lai là ngươi muốn dùng ta để tính kế thối binh”.
Lời này chính là Mưu Thế Kiệt vừa mới nói với Sử Triêu Anh, Mưu Thế Kiệt trong lòng hốt hoảng, chỉ sợ Niếp Ẩn Nương trong cơn tức giận sẽ không thể cho một cơ hội nào mà nói.
Chỉ nghe thấy Niếp Ẩn Nương nhạt nhẽo rằng:
“Kế thối binh này ta cũng sớm đã nghĩ qua, ta có thượng trung hạ ba kế sách, đang chờ cùng thương lượng với ngươi”.
Mưu Thế Kiệt đại hỉ vội bảo:
“Là ba kế sách nào, thỉnh hiền muội chỉ giáo”.
Niếp Ẩn Nương nói:
“Thượng sách chính là khuyên cha ta thay cờ quy thuận, làm khai quốc công thần của ngươi”.
Mưu Thế Kiệt bảo:
“Chỉ sợ cha nàng không chịu nghe?”
Niếp Ẩn Nương nói tiếp:
“Nếu người không chịu nghe, ta còn trung hạ hai kế sách nữa để khuyên người. Trung sách là xin người tự lập làm Vương, cùng kết minh với ngươi, tương trợ lẫn nhau, sau khi bình định thiên hạ, ai làm Hoàng đế khi đó sẽ nói. Cha ta nếu như không chịu phản bội Đường thất, thì còn có hạ sách, xin người ủng binh đứng nhìn, bất tất phải thực sự vì triều đình bán mạng, cùng ngươi đại động can qua!”
Mưu Thế Kiệt mừng rỡ như điên, y kêu lên:
“Ẩn Nương, nàng thật sự là thông minh, lời nàng vừa nói với kế sách ta mới nghĩ trong đầu hoàn toàn giống nhau! Ôi, ta còn đương nghĩ là nàng không chịu giúp đỡ ta, nguyên lai là ta và nàng tâm tư sớm đã như nhất”.
Y thoáng trầm ngâm rồi lại nói:
“Ta thấy, vẫn là trung sách có khả năng thuyết phục cha nàng nhất, vậy nàng sẽ dùng trung sách mà khuyên người nha!”
Niếp Ẩn Nương chợt không ngừng cười lạnh, tiếng cười có vài phần phẫn kích lại có vài phần bi thương, Mưu Thế Kiệt ngẩn người ra hỏi:
“Nàng cười cái gì vậy?”
Niếp Ẩn Nương đáp:
“Người thông minh tuyệt đỉnh không phải là ta, mà là tân nương tử của ngươi, ba kế thượng trung hạ sách này đều là do ả nghĩ ra, ta bất quá chỉ thuật lại một lượt mà thôi. Hừ, hai người các người thật là tâm ý tương thông, tâm tư như nhất. Mưu Thế Kiệt, ta bây giờ đã nhìn thấu ngươi rồi!”
Trong tiếng cười lạnh, đột nhiên ngoài cửa cũng có một tràng cười ha hả, đúng là Sử Triêu Anh đã quay lại.
Sử Triêu Anh dương dương đắc ý, mày liễu giương lên, mắt hạnh liếc qua, nhòm Niếp Ẩn Nương mà cười nói:
“Không sai, ba kế sách này là do ta nghĩ ra, cùng với suy nghĩ trong lòng Thế Kiệt, đúng là không phải bàn mà giống! Niếp đại tiểu thư, bây giờ nàng cũng có thể minh bạch chưa, ta nói với nàng, kỳ thật cũng như Mưu Thế Kiệt nói với nàng, nàng đừng không xem mặt tăng mà dòm mặt Phật, còn muốn cố chấp nữa không?”
Mưu Thế Kiệt cũng đã biết không hay, trong lòng vẫn còn một phần vạn tia hy vọng, liền vội vàng dùng giọng điệu ôn nhu bảo:
“Ba kế sách của Triêu Anh kỳ thật cũng là hai người phụ nữ các người nghĩ ra. Triều đình vô đạo, phiên trấn cát cứ, vận nước của Lý Đường xem ra đã không còn được lâu nữa. Phụ thân nàng lập nhiều quân công, đến nay cũng chưa từng được phong đến chức Tiết độ sứ, hà khổ gì còn phải chịu triều đình sai khiến? So với làm Chiêu Thảo Phó Sử, tự lập làm vương thì chẳng hơn sao? Huống chi, như vậy thứ nhất cũng là giữ vẹn toàn tình hữu nghị giữa ta và nàng, chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ sao? ý nàng thế nào?”
Niếp Ẩn Nương nói:
“Ý của ta sớm đã nói qua với tân nương tử của ngươi rồi, còn cần ta phải lập lại một lần nữa ư?”
Sử Triêu Anh lãnh đạm nói:
“Niếp đại tiểu thơ tiếc chữ như vàng, phong thư này cũng không chịu viết. Ai da, hảo Ẩn Nương tỷ tỷ của ta ơi, ngươi không nể mặt ta thì cũng được, sao lại vô tình vô nghĩa với Mưu Thế Kiệt như vậy?”
Niếp Ẩn Nương quát:
“Câm miệng!”
Chợt nàng chuyển ánh mắt, mặc dù nàng không còn chút sức lực nào, nhưng nhãn quang lại chứa một cỗ chính khí lẫm liệt không thể xem thường được, nàng nói:
“Thế Kiệt, lần này ta đến chính là vì hai chữ tình nghĩa!”
Mưu Thế Kiệt nhìn vào mục quang của nàng, đang cảm thấy trong lòng rúng động, chợt nghe như vậy thì mừng ngoài ước muốn, liền vội vàng nói:
“Đúng vậy, ta biết là nàng tuyệt không phải người vô tình vô nghĩa mà”.
Sử Triêu Anh lại cảm thấy quá ngoài ý liệu, nàng hắc hắc cười lạnh. Niếp Ẩn Nương mắt phượng hợp lại, chậm rãi gằn từng câu từng chữ:
“Các ngươi đừng nghĩ lệnh lạc, tình mà ta nói là tình bằng hữu, nghĩa mà ta nhắc là chính nghĩa ngàn năm! Thế Kiệt, không sai, ta cùng ngươi đã từng một phen làm bằng hữu, cũng chính bởi vậy mà ta không muốn một bằng hữu của mình lầm đường lạc lối! Thế Kiệt, ngươi tự phụ bất phàm, tại sao hôm nay lại làm điều ngang ngược, không chịu nghe lời ngay của chúng bằng hữu?”
Mưu Thế Kiệt sắc mặt càng lúc càng mất tự nhiên, y lạnh lùng nói:
“Ta làm điều ngang ngược ư? Thiên hạ có đạo lý chiếm đoạt, ngày đó cha con Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, chẳng phải cũng là thần tử nhà Tùy mà chiếm lấy cơ nghiệp của người khác ư? Huống hồ ta không phải thần tử Đường triều, thế sao lại không thể được?”
Niếp Ẩn Nương đáp:
“Ngươi nếu như muốn cứu dân qua cơn nước nửa, có ý ‘vấn đỉnh chi tâm’ [3], như thế cũng chẳng mất chút khí khái anh hùng nào, thế nhưng bây giờ ngươi lại dùng biện pháp nào, ngươi cùng với dư nghiệt của An Sử, cùng nhúng vào dòng ô hợp, muốn mượn ngoại binh, xâm lược bổn quốc. Cho dù nhất thời may mắn thành công, ngươi cũng không tránh khỏi tiếng xấu ngàn năm. Huống chi dân chúng đối với loạn An Sử, đến nay vẫn còn đang nghiến răng thống hận, lòng người sao có thể phục ngươi?”
Sử Triêu Anh cười lạnh nói:
“Hay lắm, ngay ta cũng đã chửi đến rồi! Ta là dư nghiệt của An Sử đây. Cha ngươi thì là gì? Năm đó cũng chẳng phải từng làm thuộc hạ của An Lộc Sơn sao?”
Niếp Ẩn Nương đáp:
“Cha ta sớm đã bỏ tối theo sáng”.
Sử Triêu Anh lại cười lạnh rằng:
“Thiên tử nhà Lý, cũng không thấy hơn được Minh chủ”.
Niếp Ẩn Nương nói:
“Tóm lại, bè lũ An Lộc Sơn là đám giặc Hồ, tàn bạo bất nhân, đồ độc sinh linh!”
Mưu Thế Kiệt bảo:
“Chỉ cần ta không tàn bạo bất nhân, như vậy là được rồi”.
Niếp Ẩn Nương lại nói:
“Nhưng ngươi mới bước đầu tiên đã bước sai đường rồi, dân chúng có thể tin vào ngươi được sao?”
Mưu Thế Kiệt hỏi:
“Theo ý nàng thì như thế nào?”
Niếp Ẩn Nương đáp:
“Mang bộ hạ của mình đi, lập tức rời khỏi nơi này. Muốn đánh lấy giang sơn, cũng không thể nương nhờ vào người ngoài!”
Mưu Thế Kiệt ha hả cười nói:
“Đây chỉ là lời nói trẻ con. Nói như vậy, phải đi quanh co mất bao nhiêu đường?”
Niếp Ẩn Nương đáp:
“Ta biết ngươi muốn đi đường tắt, nhưng ngươi lại không nghĩ rằng càng đi đường tắt thì đường quanh co lại càng nhiều”.
Sử Triêu Anh lại cười lạnh mà nói:
“Ngươi bất quá là muốn ly gián Thế Kiệt và ta, hay lắm, Thế Kiệt, xem ra cô ta rất có chủ ý, huynh hãy thỉnh cô ta làm quân sư đi!”
Niếp Ẩn Nương nén giận nói:
“Ta chỉ là tận đạo bằng hữu, lời cần nói thì đã nói, nghe hay không nghe là tùy ngươi. Các ngươi đã nghi ngờ như vậy, ta đây cũng không cần nói thêm nữa”.
Mưu Thế Kiệt bảo:
“Những giáo điều mà nàng nói cũng chẳng có gì mới mẻ, Thiết Ma Lặc sớm đã nói qua rồi”.
Niếp Ẩn Nương nói:
“Ta luôn bội phục kiến thức của Thiết đại ca, nguyên lai huynh ấy đã nói điều này rồi. Vậy thì, chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng Thiết đại ca nói lời trẻ con hay sao?”
Mưu Thế Kiệt thản nhiên trả lời:
“Đạo bất đồng không thể cùng chung mưu, ta với Thiết Ma Lặc sớm đã chia tay, quân tử tuyệt giao không nói xấu nhau. Ta không muốn nghị luận về kiến thức của Thiết Ma Lặc”.
Niếp Ẩn Nương tâm tro ý lạnh, thương tâm đã lên đến cực điểm, lập tức nàng cũng nhạt nhẽo đáp lời:
“Đã là đạo bất đồng không thể chung mưu, chúng ta cũng nên chia tay. À, ta cũng nói chưa đúng, ta bây giờ đã là tù binh của các ngươi, muốn giết muốn chém, đều nghe theo ngươi, hai từ ‘chia tay’ này sao có thể nói được”.
Mưu Thế Kiệt trên mặt đỏ bừng, y quay lại nói:
“Triêu Anh, nàng cho cô ta...”
Hai từ “giải dược” còn chưa ra khỏi miệng, thì Sử Triêu Anh đã lạnh lùng cắt ngang lời y:
“Huynh quên cô ta là con gái Niếp phong rồi sao? thả cô ta trở về, cô ta biết hết hư thực của chúng ta, có thể trợ giúp cha mình phá thành bảo, kiến lập đại công. Đến lúc đó, muội huynh sẽ thành tù binh của Niếp Phong, hai cha con bọn họ vị tất đã chịu thả chúng ta!”
Mưu Thế Kiệt bỗng nhiên cả kinh, “Triêu Anh nói cũng có lý, ta sao có thể đoán định Ẩn Nương sẽ không trợ giúp cha nàng”. Thế nhưng phải làm thương tổn Ẩn Nương y cũng không đành lòng, đang lúc tâm lý trù trừ còn chưa quyết định, đột nhiên có một vệ binh tới ngoài cửa bẩm báo:
“Huynh đệ Ẩm Mã Xuyên đến cầu kiến Minh chủ”.
Mưu Thế Kiệt có hai trợ thủ tối đắc lực, cũng là thủ hạ trọng tâm nhất, một người là Cái Thiên Hào, một người nữa chính là Trại chủ Ẩm Mã Xuyên Dương Đại Lô, thân cao bảy thước có dư, được xưng là Dương Đại Cá Tử.
Hai người này đều là lục lâm hùng cứ một phương, năm đó tận sức đề cử Mưu Thế Kiệt lên làm Minh chủ cũng chính là hai người này. Lúc này đây, Mưu Thế Kiệt đang hợp nhóm với Sử Triêu Nghĩa, từng phát ra lục lâm tiễn, ra lệnh cho thuộc hạ đều đến U Châu tụ tập, chọn ngày khởi sự. Bộ hạ của Cái Thiên Hào sớm đã đến trước, bộ hạ của Dương Đại Cá Tử lại chậm chạm chưa đến. Mưu Thế Kiệt đang lo lắng, chợt nghe thấy có người của Ẩm Mã Xuyên đến thì trong lòng mừng mỡ, liền nói:
“Triêu Anh, nàng khuyên nhủ Ẩn Nương một chút. Ta ra xem là ai đến”.
Y tiện tay khép hờ phòng lại, rồi liền bước ra gặp người mới đến.
Kẻ mới đến là một chàng trai tuổi còn trẻ, tướng mạo rất thành thật, giống như một gã nông phu, nhưng hai mắt lớn lại ẩn chứa tinh quang, lọt vào mắt của Mưu Thế Kiệt là một đại hành gia vũ học, thì lại thấy người này rất có căn cơ nội công thâm hậu. Mưu Thế Kiệt có vài phần kinh ngạc, “Thuộc hạ của Dương Đại Cá Tử lại có người tài như thế, vậy mà ta mãi còn chưa biết”. Lập tức y hỏi:
“Tiểu huynh đệ họ tên là gì. Đã vào Ẩm Mã Xuyên được mấy năm? Trước khi nhập hội, có từng đầu sư học nghệ không? Ở trong trang chức vị ra sao?”
Chàng trai kia cung kính làm lễ tham kiến xong rồi nhất nhất trả lời:
“Thuộc hạ họ Viên, đơn danh chỉ một chữ Hồn, tiên phụ làm một giáo sư võ quán, từng học mấy món kiếm pháp gia truyền. Nhập hội chưa đến một năm, nhờ ơn Dương trại chủ để mắt đến, đề bạt làm tiểu đầu mục dưới cờ chữ ‘Trung’”.
Một năm trước Mưu Kế Kiệt tuy từng đến qua Ẩm Mã Xuyên, nhưng thời gian ở lại trong trại không được mười ngày, các tiểu đầu mục lớn nhỏ quân số đến cả mấy trăm, như vậy một tiểu đầu mục mới chân ướt chân ráo thì y không nhận ra cũng là điều đương nhiên. Thế nhưng Mưu Thế Kiệt vẫn không khỏi có mấy phần kỳ quái, “Dương Đại Cá Tử cũng thật hồ đồ, vì sao không phái một đại đầu mục mà ta biết mặt đến?” Song y lập tức lại nghĩ, “Chắc là thấy tiểu tử này võ công rất cao, có thể đương được trách nhiệm, cho nên mới phái hắn đến đây, cái này cũng không thể trách y được”.
Mưu Thế Kiệt phóng mắt ra ngoài cổng, bên ngoài cổng là một thất bạch mã đang cúi đầu gặm cỏ, Mưu Thế Kiệt bất giác lại kinh ngạc, khen:
“Một con Chiếu Dạ Sư Tử thật tuyệt, đây là ngựa cưỡi của ngươi à?”
Chàng trai tự xưng là Viên Hồn đáp:
“Đó là con chiến mã mà Dương trại chủ vừa mới đoạt được từ trong tay của quan quân, tạm thời cấp cho thuộc hạ để đến cho nhanh”.
Mưu Thế Kiệt hỏi:
“Dương trại chủ và đám huynh đệ bây giờ đang ở đâu? Y muốn ngươi ngựa nhanh đến báo cấp, là báo cấp chuyện gì?”
Chàng trai kia đáp:
“Trại chủ và toàn bộ huynh đệ trong trại đều đã lên đường rồi, ngày tôi ly khai mọi người thì đang ở Cao Lăng Cốc của Thiểm Bắc, ước chừng khoảng mười ngày nữa, bọn họ có thể đến U Châu. Dương trại chủ bảo tôi phóng ngựa nhanh đến báo, nhân vì nghe được một chuyện quân tình rất quan trọng”.
Mưu Thế Kiệt hỏi:
“Là quân tình gì?”
Tiểu tử kia đáp:
“Triều đình ban mệnh cho Niếp Phong làm Chiêu Thảo Phó Sử, nghe nói là do Quách Tử Nghĩ đề cử, Quách Tử Nghi cấp cho y năm vạn nhân mã tinh tráng, muốn y cùng với Lý Quang Bật hợp công U Châu, chỉ sợ trong vòng mười ngày nữa sẽ liền đến đây, thỉnh Minh chủ sớm đề phòng trước!”
Mưu Thế Kiệt nói:
“Chuyện này ta sớm đã biết rồi, còn có chuyện gì nữa không?”
Chàng trai lại ấp a ấp úng khép nép nói:
“Còn có một tin tức bí mật, không biết là có nên nói hay không?”
Mưu Thế Kiệt hỏi:
“Lời này của ngươi là có ý tứ gì? Có điều gì không nên nói?”
Chàng trai kia đáp:
“Sợ Minh chủ nghe xong thì sẽ mất hứng”.
Mưu Thế Kiệt nói:
“Chỉ cần không ngại nói ra, tin tức cao hứng cũng nghe, mà tin tức mất hứng càng phải nghe! Là Thiết Ma Lặc muốn cùng ta đối địch phải không?”
Chàng trai kia đáp:
“Cái này không phải. Chúng tôi nghe thấy một sự tình, con gái Niếp Phong là Niếp Ẩn Nương theo cha xuất chinh, đột nhiên có một đêm lại lén rời quân doanh mà đi, theo như thám tử của ta điều tra ra, Niếp Ẩn Nương chính là hướng đến U Châu. Dương trại chủ sợ cô ta trà trộn vào Thổ Cốc Bảo, nói không chừng là đến gặp Minh chủ. Dương trại chủ nói, nói....”
Mưu Thế Kiệt cười rằng:
“Ta biết rồi, Dương đại ca đối với ta một dạ trung thành, y biết được ta và Niếp Ẩn Nương có một đoạn giao tình, sợ ta coi trọng cô ta phải không?”
Chàng trai kia đáp:
“Bây giờ địch ta rõ ràng, hơn nữa nghe nói Minh chủ cũng sắp cùng Công chúa Đại Yên thành hôn, chỉ sợ Niếp Ẩn Nương có thể đến đây hành thích. Dương trại chủ muốn Minh chủ phải chú ý nhiều hơn, nếu như phát hiện được tung tích của nữ tử này, thì phải bắt cô ta không được thả ra. Cũng không cho giết chết cô ta, mà có thể lưu lại để uy hiếp Niếp phong”.
Mưu Thế Kiệt cười lớn nói:
“Thật công ngờ Dương trại chủ thô lỗ vậy lại nghĩ được cẩn thận, giúp cho ta một chủ ý. Ha ha, Dương trại chủ nghĩ đến, ta còn không thể nghĩ ra ư? Các ngươi an tâm có thể không cần băn khoăn nhiều, bất quá ta cũng phải cảm tạ lòng trung thành của các ngươi. Được rồi, còn có gì nữa không?”
Chàng trai kia hỏi:
“Minh chủ đã phát hiện hành tung con gái của Niếp Phong chưa, đã tóm được cô ta chưa?”
Mưu Thế Kiệt bảo:
“Đây là chuyện của ta, ngươi có thể không cần phải quản đến, ngươi dọc đường đã vất vả rồi, hãy đi nghỉ đi”
Trong lòng y lại nghĩ, “Tên tiểu tử này thực sự thích quản việc không đâu, thế nhưng lại có vài điểm thẳng thắn của Trại chủ bọn chúng”.
Sử Triêu Anh không biết bước ra lúc nào, lúc này đột nhiên đến trước mặt chàng trai kia, nhìn y đánh giá, rồi nói:
“Ta xem mặt ngươi rất quen, Ngươi có khi nào gặp ta rồi chưa?”
Chàng trai kia đáp:
“Công chúa chắc nhận nhầm người rồi, tôi là một tiểu đầu mục nhỏ xíu trong sơn trại Ẩm Mã Xuyên, sao có thể có vinh hạnh gặp mặt Công chúa được?”
Mưu Thế Kiệt mới nghe qua, thì dần nổi dậy nghi ngờ, liền lạnh lùng nói:
“Chậm đã, ngươi nếu không gặp mặt, sao lại biết là Công chúa?”
Niếp Ẩn Nương ở trong phòng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, càng nghe càng thấy âm thanh của chàng trai kia rất quen thuộc, đột nhiên nghĩ đến một người, thì không khỏi vừa kinh vừa hỉ hỗn loạn. Khí lực của nàng mặc dù tiêu thất hết, nhưng nội công cũng có căn cơ, sau khi tỉnh lại, đã ngầm dựa theo phương pháp thổ nạp bí truyền của sư môn, ngưng tụ chân khí từng chút một, lúc này đã qua mấy thời thần, công lực mặc dù chưa khôi phục được một phần trăm, nhưng miễn cưỡng có thể loạng choạng đứng dậy bước đi. Ngay khi Mưu Thế Kiệt đang tra hỏi chàng trai kia, thì nàng đã men vách tường mà lặng lẽ bước đến cạnh cửa.
Chàng trai đang định tìm từ trả lời, thì chợt nghe thấy tiếng Niếp Ẩn Nương kêu lên:
“Muội ở đây, nhanh bắt lấy yêu nữ kia”.
Đúng là:
Nước bỏng dầu sôi không quản ngại
Ngựa phi ngàn dặm cứu đồng môn
--------------------------------------------------------------------------------
[1] 师 tức Sư: phép nhà binh cứ 2500 quân gọi là một sư.
[2] 逐鹿中原 tức Trục lộc Trung Nguyên: nghĩa là bắt hươu ở cõi Trung Nguyên hàm ý chỉ tranh giành đế vị.
[3] 问鼎之心 tức Vấn đỉnh chi tâm: nghĩa là tham vọng muốn làm Hoàng đế.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
13 chương
36 chương
10 chương
73 chương