Long Lâu Yêu Quật

Chương 20 : Tế quan nghi vân

Lâm Nam đứng nấp sau một tảng đá bên cạnh, thò ra một nửa thân mình, tay cầm nỏ nhắm thẳng vào giữa miệng hố Tôi khe khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía mà cây nỏ đang ngắm vào. Chỉ thấy dưới ánh sáng nhờ nhờ màu đỏ, trong miệng hố đen ngòm toàn là đá, có một thứ gì đó toàn thân gần như trong suốt đang nằm dưới đáy, mờ mờ ảo ảo. Dường như nó vừa mới nhô nửa thân mình phía trên lên, phần đầu và thân có cấu tạo giống như hình người, chỉ có phần cuối của tứ chi lại chia thành vô số những xúc tu, con có con mắt vừa tròn vừa đỏ to khổng lổ, chớp chớp nhìn ve hướng chúng tôi, xem ra đây chính là con huyết hồng vô cùng hiếm gặp. Lâm Nam bắn ra mũi tên thứ nhất trúng vào phần xương mềm nằm giữa hai con mắt của huyết đồng, tiếp đó không do dự bắn liền một phát tất cả số mũi tên mình có. Chỉ trong chớp mắt, hai con mắt giống như hai chiếc đèn lồng của huyết đổng đã bị bắn mù, phần thân gần như trong suốt ngay lập tức biến thành màu đỏ máu, làn nước xung quanh cũng bắt đầu dậy sóng. Tôi và Cáo con ôm chặt lấy tảng đá ở bên cạnh, ra sức bám lây mặt đất, không còn dám ngóc đầu lên ngó nghiêng gì nữa. Qua chiếc mũ bảo hiểm, chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng những tảng đá khổng lồ ầm ầm lăn xuống. Xem ra con huyết đồng này bị tấn công bất ngờ nên đã phát điên, những chiếc xúc tu thô kệch cuộn lấy từng tảng đá lớn, không ngừng ném điên cuồng vào mặt nước. Mãi một lúc lâu sau hành động dữ dội đó nó mới ngơi bớt, hay là huyết đồng đã thấm mệt? Tôi được biết tim của loài cá mực nằm ở giữa hai con mắt, lẽ nào huyết đồng cũng giống như vậy nên sau khi bị Lâm Nam tấn công vào chỗ chí mạng thì đã bị đánh bại rồi? Tôi thò cổ ra nhìn thì chỉ thấy trong làn nước máu có một cái xúc tu đang lật ngửa lên, làm lộ ra những miệng giác hút đáng sợ đang chầm chậm khua qua mũ bảo hiểm cúa Cáo con, trôi nổi vật vờ như đã mất hết sức lực. Lẽ nào huyết đổng thực sự đã bị giết chết rồi? Tôi có phần không tin, nhìn thấy Lâm Nam vẫn trốn phía sau tảng đá, ánh sáng trong mặt nạ mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ được. Hoặc là huyết đồng chỉ được cái tiếng là đáng sợ mà thôi, chỉ là một con vật từ thời viễn cổ, trí lực chưa hề phát triển. Nghĩ tới đây trong lòng tôi chợt thấy vui mừng, đang định có hành động thì chợt thấy trong nước có mấy đường màu đen thẳng tắp xuất hiện từ phía trên đỉnh đẩu Lâm Nam lao xuống với tốc độ rất nhanh, thực sự không thể nhìn rõ là thứ gì. Tôi vỗ vỗ Cáo con, ra hiệu cho cô ngẩng lên nhìn, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, trong làn nước đã xuất hiện vô số những sợi màu đen, đều dài khoảng năm mươi centimet, từ khắp bốn phương tám hướng bơi thẳng đến chỗ của huyết đổng. Ánh sáng đỏ mờ mờ khi nãy còn trải khắp làn nước chỉ trong chớp mắt đã biến thành một màu đen kịt, khiến ánh sáng từ ngọn đèn pin của chúng tôi lại rất rõ ràng. Ba người chúng tôi túm tụm lại một chỗ, bị biến cố bất ngờ xảy ra này làm cho kinh sợ, không dám động đậy gì. Trước mắt chúng tôi, những sợi màu đen bay qua vèo vèo. Cáo con vừa ngẩng đầu lên không nhịn được nữa, nhanh tay nhanh mắt liền tóm gọn lấy một sợi đen đó, nhìn kĩ thì thấy hóa ra là một con rắn đen đang ngó ngoáy, uốn éo thân mình, đầu lưỡi phun phì phì vươn ra rất dài. Trên đầu con rắn có một cái mào màu đen, ngũ quan rõ ràng trông giống như một cái đầu người thu nhỏ, nó ngoác cái miệng đầy răng sắc nhọn định cắn vào cổ Cáo con. Nhìn thấy hành động đó ngay lập tức tôi rút dao ra chém, chặt đầu con rắn đứt làm hai đoạn. Con rắn đen ở nơi bị bắt trong chớp mắt cũng chia thành hai đoạn, tiếp tục bơi về chỗ của huyết đồng. Cùng với sự xuất hiện như thủy triều của đàn rắn đen, nước máu trong ao chuyển động theo hình vòng xoáy như miệng phễu rồi cạn đi với tốc độ cực nhanh. Chẳng mấy chốc thân người chúng tôi đã lộ ra khỏi mặt nước rồi. Cáo con khi nãy bị con rắn đen đó dọa cho một trận hết hồn, tháo mặt nạ ra, trút bỏ bình dưỡng khí, thở hổn hà hổn hển không nói nên lời. Lâm Nam lo lắng tới mức khản cả giọng, nói: “Mau, mau tới chỗ huyết đồng lây hắc ngọc, nếu chần chừ sẽ muộn mất!” Tôi ngẩng đầu nhìn về phía ao nước đang cạn dần, con huyết đồng đã chết có màu trắng bệch, từng đám xúc tu bày lộn xộn giữa các tảng đá, phần thân thì bu đầy những con rắn nhỏ màu đen đầu đang quay thẳng ra ngoài, còn đuôi cắm vào phần thân mình trên xác chết của huyết đồng, uốn lượn đều tăm tắp giống như đám rong biển vậy. Cảnh tượng này nhìn giống như một hòn đá khổng lổ, bên trên mọc đầy những đám lông dài màu đen, đám lông lá đó khiên người khác phải kinh sợ. Chúng tôi vốn chưa từng nghe nói tới loại rắn đen có cái mào quái dị trên đầu thế này. Làm sao mà huyết đồng vừa mới chết thì chúng lại xuất hiện từ khắp các hướug Nhìn hình đầu người đáng sợ trên mào của chúng rất giống với tà thuật mà Lâm Nam và Cáo con đã từng mắc phải chắc hẳn phải có độc tính yêu quái cực mạnh. Tại sao lũ rắn này lại cắm đuôi vào phần thi thể của huyết đồng, dường như chúng đang ra sức bảo vệ cho huyết đồng vậy. Tôi nghĩ nếu quả thực lũ rắn đen này có ý định tấn công thì ba người chúng tôi chắc chắn không phải là đối thủ của chúng, kết quả tất phải là cái chết! Thế nhưng lũ rắn đen này vẫn chỉ khẽ bơi tại một chỗ, không hề có ý định chủ động tấn công chúng tôi. Lâm Nam tuy rất muốn nhanh chóng lấy được hắc ngọc huyết nhĩ nhưng nhìn vào đám rắn đông như vậy cũng không dám manh động. Từ việc lúc trước con rắn đen há miệng định cắn Cáo con có thể thấy được lũ rắn nhỏ này nhất định có chất độc rất mạnh, hơn nữa chúng lại còn đông như thê. Trong lúc chúng tôi còn đang đắn đo suy nghĩ thì từ những lạch nước giờ đã khô cạn xung quanh ao máu lại vang lên tiếng cười sắc lạnh quen thuộc, khiến ba người chúng tôi nổi hết cả da gà. Chắc hẳn là đám thây ma trẻ em đó theo đường lạch nước đã đuổi tới đây. Bọn chúng bị mất đi nguồn nước máu để tổn tại, phát ra những tiếng kêu thê lương, ngày càng tới gần hơn. Lúc này Lâm Nam cũng chưa nghĩ ra được cách nào, trong bóng tối trước mặt là lũ rắn, sau lưng là thây ma, quá là tiến thoái lưỡng nan. Thấy tiếng cười của lũ thây ma trẻ em mỗi lúc một gần hơn, tôi hoảng loạn thò tay vào tìm trong túi xem còn thứ vũ khí nào không, sờ đến tận bên dưới cùng thì phát hiên thấy vẫn còn mấy quả bom cháy, liệu có dám dùng hay không? Tôi lo lắng suy nghĩ. Ở trong sơn động vốn hoàn toàn dựa vào làn gió lên xuống theo thủy triều mang luồng dưỡng khí tới. Huyết đồng vừa chết chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hoạt động của thủy triều. Khi nãy ao còn đầy nước máu, giờ đã chảy đi mất hết, không thể khẳng định được là chúng có chảy về nguổn nước ở vùng thâm sơn cùng cốc hay không. Bây giờ mà lại dùng bom cháy, vạn nhất làm tất cả dưỡng khí của chúng tôi cũng bị cháy hết thì chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao? Nhưng giờ phút này đã chẳng thể quan tâm được nhiều đến thế. Một khi bọn thây ma trẻ em tràn tới, chúng tôi khó lòng đối phó được hết lũ quái vật có thể nhảy nhót lung tung, tốc độ lại nhanh như chớp này. Cho dù là không còn dưỡng khí thì chúng tôi vẫn còn vũ khí có thể chiến đấu với chúng một trận, chi bằng… Tôi dứt khoát vung tay, ném một quả bom cháy vào giữa đám rắn, tôt nhất là để hai phe quái vật tàn ác này quyết một trận sống mái với nhau! Vừa ném xong bom cháy, chúng tôi liền quay trở lại nấp vào trong khe đá, chỉ nhìn thấy giữa ngọn lửa cháy đùng đùng, đội hình vốn rất chỉnh tề của lũ rắn bị thiêu đốt trở nên rối loạn, bám bừa vào bất kì chỗ nào trên cơ thể của huyết đồng. Còn đám thây ma trẻ em từ khắp các hướng chạy tới kia thì nhất thời không thích ứng được với ánh sáng chói lòa, hết đứa này đến đứa khác đâm sầm vào giữa đám rắn. Bọn chúng liền mở to những cái miệng đầy răng xông vào cắn xé lũ rắn. Lúc mới đầu vẫn chưa thể nhận xét xem bên nào lợi hại hơn, bởi phần lớn lũ thây ma đều có phần đầu sưng tấy và phần thân đầy nếp gấp đã trở nên rất cứng, nhìn bề ngoài giống như đã mọc lên một lớp vảy cứng vô cùng kiên cố. Ba người chúng tôi thấy vậy thì tự thấy mình rất may mắn, nếu quả thực phải đánh nhau với lũ thây ma này thì đúng là rắc rối to! Đang đứng quan sát thì Lâm Nam chợt lên tiếng: “Cháy như thế này thì e rằng hắc ngọc huyết nhĩ cũng tan thành tro bụi rồi. Thôi bỏ đi, còn huyết nhĩ gì nữa chứ, người còn thì của cũng còn!” Cáo con không còn hơi sức đâu mà tranh luận với anh ta, cảm thấy tức ngực khó thở, hô hấp rối loạn bèn vội vàng đeo mặt nạ dưỡng khí vào hít liền hai hơi. Chúng tôi quan sát thấy hai phe quái vật đánh nhau vẫn chưa phân thắng bại. Một lúc sau tôi thấy đàn rắn băt đầu chiêm thế thượng phong, bởi thân mình của lũ rắn đen tuy dễ bắt lửa nhưng cho dù có chết thì xác của nó vẫn tiếp tục cháy trên mình của thây ma. Mùi thối rữa kết hợp với mùi thịt cháy khét lẹt tràn ngập bầu không khí trong hang. Số lượng của đám thây ma trẻ em đã ít dần, theo tính toán của tôi thì chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Quả nhiên không ngoài dự liệu của chúng tôi, chỉ một lát sau cuộc giao tranh giữa đàn rắn và lũ thây ma trẻ em đã đi đến hồi kết, chỉ còn lại vài con rắn đen chưa bị thiêu cháy đang quằn quại trong đám lửa, còn tuyệt đại bộ phận bọn chúng cùng với đám thây ma đều đã ra đi. Đúng vào lúc đó, dưới đáy hồ chỗ đàn rắn chợt có một dòng nước ngầm phun lên lấp đầy chỗ trước đây bị huyết đồng chiếm cứ. Cùng với sự xuất hiện của dòng nước là rất nhiều không khí tươi mới, còn vô số những xác rắn và thây ma thì bị dòng nước dâng cao nhấn chìm dần. Lúc này chúng tôi mới phát hiện ra dưới đáy hồ vốn còn có một cửa hang khác. Dòng nước ngầm cuốn đi hết những xác chết của lũ rắn và thây ma, khiến từng tảng đá lộ dần ra. Phần thi thể còn sót lại của huyết đồng vẫn bị mắc kẹt ở cửa hang, chưa bị dòng nước cuốn đi. “Chắc hẳn hắc ngọc huyết nhĩ đã bị đốt cháy thành than rồi!” Lâm Nam thấy đã không còn nguy hiểm gì nữa bèn cầm lấy chiếc xẻng trong tay Cáo con, dẫn đầu đoàn chúng tôi nhảy xuống xem rốt cuộc có chuyện gì. Xuống đến nơi, Lâm Nam giơ xẻng lên ra sức đào bới trong phần thân thể của huyết đổng, chợt thấy phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau. Va chạm mạnh tới mức khiến hai tay Lâm Nam tê dại, loạng choạng lùi lại ấy bước rồi mới đứng vững được. Chúng tôi định thần nhìn kĩ lại thì thấy trong thân mình huyết đồng thấp thoáng lộ ra một cái hòm hình chữ nhật, nhưng vì bị che lấp nên không nhìn rõ được rốt cuộc là thứ gì. Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng chúng tôi nhận ra thứ đó rất có khả năng là một cỗ quan tài rất lớn. Sau khi nghĩ tới điều này, ba người chúng tôi chợt phấn chấn hẳn lên. Bận rộn suốt cả một đêm, quả đúng là ông trời không phụ người có công, coi như là đã tìm thấy cỗ quan tài đầu tiên. Không cần biết bên trong có vật tùy táng hay không, chỉ cần qua cỗ quan tài này để làm rõ tình hình long mạch như thế nào, liệu có phải đã bị ăn trộm hết sạch rồi hay không thì cũng coi như đã đạt được ý muốn. Ba người chúng tôi vui mừng đồng tâm hiệp lực xẻ đôi con huyết đồng từ trên xuống dưới, chia thành hai nửa. May mà con huyết đồng này đã ăn no long diên hương rồi nên cũng không thối lắm. Sau khi chúng tôi xẻ thịt con huyết đồng xong, bên trong lộ ra một cỗ quan tài to lớn bằng đồng xanh, phía trên không có cỗ quách mà nối liền với huyết đồng thành một khối. Phần thân dưới màu đen của huyết đồng bị gắn chặt với cỗ quan tài. Cáo con vui mừng kêu lên: “Đây chắc chắn là hắc ngọc huyết nhĩ! Ha ha, thành công rồi. Đây là món bảo bối đầu tiên của chúng ta!” Lâm Nam lại không được vui mừng như lúc đầu, cau mày nói: “Có điều gì đó không thỏa đáng! Cỗ quan tài đồng xanh này quả là cổ quái!” Nói xong, anh ta liền rút từ trong người ra một cây nến, nhìn vào phương hướng của chiếc la bàn trong lòng bàn tay, rồi thắp cây nến trên một hòn đá ở hướng Đông Nam. Tôi vừa thấy hiếu kì vừa thây buồn cười trước hành động của Lâm Nam. Đã đến lúc này rồi mà còn làm theo phong cách của Mô kim hiệu úy khi mở quan tài, đúng là mê tín, không chịu thay đổi. Sau một hồi quan sát, tôi bèn phát biểu kết luận của mình: “Nguyên nhân cái chết của con huyết đồng này xem ra không có gì phải nghi ngờ nữa, tôi vốn cho rằng con huyết đồng này chết quá dễ dàng, quá kì lạ. Bây giờ mới biết con huyết đồng này trên thực tế đã tắt thở từ lâu rồi. Hai người xem cơ thể nó và cỗ quan tài bên dưới đã liền thành một khối, lại còn bị mắc kẹt trong tảng đá, nó đã bị giày vò sống dở chết rất lâu rồi. Nó chi còn sống thoi thóp dựa vào lượng nước máu do chính nó tiết ra. Chỉ một chút nước máu này còn bị nước suôi pha loãng đi để nuôi sống cả đám thây ma trẻ em nữa. Bởi vậy chỉ có thể nói người bố trí nên những thứ này quả đúng là có bản lĩnh, xếp đặt cạm bẫy dày đặc. Chúng ta vẫn cho rằng bên dưới lòng đất có thay đổi lớn gì đó xảy ra, nào ai biết được là do cái chết của con quái vật này.” Cáo con gật gật đầu đổng ý với cách nói của tôi: “Có phải chị muốn nói rằng cỗ quan tài bằng đồng xanh này chính là bảo bối của chủ nhân ngôi mộ, bởi vậy ông ta mói tốn nhiều công sức như vậy để tăng cường bảo vệ. May mà ông ta chưa nghĩ tới chuyện đàn rắn và thây ma đâu đá lẫn nhau đến mức lưỡng bại câu thương, thật là tiện cho chúng ta! Trong cỗ quan tài này chắc hẳn là những vật vô cùng quý giá, chúng ta mau mau nghĩ cách mở nó ra, phân chia báu vật rồi đem về nhà!” Lâm Nam vừa thấy tức giận lại vừa buồn cười: “Cáo con, em đã bị của cải làm cho mờ mắt rồi! Trước đây em đâu có như vậy! Em đã quên lúc thường ngày anh nói với em thế nào rồi sao. Chính là điều cấm kỵ ‘Quách đồng xanh, quan tài ngầm, mạng không lớn thì không được đến gần’ đó.” Cáo con thấy tôi không hiểu liền nhanh nhảu giải thích: “Những lời đó là khuôn vàng thước ngọc của người trộm mộ. Lâm Nam mê tín quá, lại còn cái gì mà ‘phát khâu ấn, mô kim phù, bảo vệ bản thân chứ không bảo vệ quỷ thổi đèn; hố chôn đứng, phần mộ trong hòm, dù phải chuyển núi dời non cũng phải rảo bước qua; ma nữ áo đỏ, xác chết mặt cười, quỷ cười không bằng nghe quỷ khóc cả một lô một lốc đó nữa!” Tôi nghe xong mà vẫn thấy mơ hổ, bèn hỏi Lâm Nam: “Những câu đồng dao này có ý nghĩa gì? Anh mau nói rõ ra đi!” Lâm Nam không còn cách nào khác đành giải thích: “Những câu này đều là bí mật không được phép lưu truyền của mô kim hiệu úy. Tôi sẽ giải thích đon giản cho cô hiểu. Câu thứ nhât ‘phát khâu ân, mô kim phù, bảo vệ bản thân chứ không bảo vệ quỷ thổi đèn’ là muốn nói khi ở trong lăng mộ nhất định phải thắp một cây nến ở góc Đông Nam. Nếu trong quá trình mở quan tài mà nến bị tắt, có nghĩa là chủ nhân ngôi mộ bất mãn với việc kẻ trộm mộ đã lấy đi quá nhiều, trong lòng nảy sinh oán hận, cho dù trên người mình lúc ấy có mang những vật trừ tà hộ thân như là phát khâu ấn, mô kim phù, ban sơn bài, tạ lĩnh giáp (ND: ấn đào mộ, bùa tìm vàng, thẻ bài dời núi, áo giáp dỡ núi) thì cũng không ngăn cản được âm khí của chủ mộ nhập vào người. Bời vậy mới có câu tục ngữ: Gà gáy đèn tắt thì không tìm vàng, bảo vệ bản thân không bảo vệ nổi quỷ thổi đèn. Một khi ngọn nên đã tắt thì bất cứ thứ châu báu gì cũng phải đặt xuống, ngay lập tức rời khỏi lăng mộ để bảo toàn tính mạng.” Tôi phải nghe một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩa những điều mà Lâm Nam nói, trong lòng thấy hết sức nghi ngờ. Bây giờ đã là xã hội hiện đại rồi, ai còn mang theo nến vào trong lăng mộ nữa chứ. Cho dù là để kiểm tra xem có khí độc hay không thi cũng đã có các thiết bị hiện đại, hơn nữa đèn pin chẳng phải là nguồn ánh sáng còn mạnh hơn nên gấp hàng trăm lần sao? Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, những thứ lằng nhằng phức tạp mà Lâm Nam nói đều liên quan đến thế giới tâm linh, dù sao thì cũng không thể hoàn toàn không tin. “‘Quách đồng xanh, quan tài ngầm, mạng không lớn thì không được đến gần’ là chỉ hai loại quan tài này thông thường đều có thể có xác chết bị biến hình, những người mạng không đủ lớn thì không đủ để khắc chế chúng đến gần sẽ bị mắc nhiều loại bệnh. ‘Hố chôn đứng, phần mộ trong hòm, dù chuyển núi dời non cũng phải rảo bưóc qua’ là muốn nói những loại lăng mộ này đều có những bẫy ngầm hết sức lợi hại, ngay cả những kẻ đào trộm mộ thuộc dạng có bản lĩnh lớn chuyển núi dời non cũng không dám dây vào. ‘Ma nữ áo đỏ, xác chết mặt cười, nghe quỷ cười không bằng nghe quỷ khóc’ thì dễ giải thích hơn một chút, xác chết trong quan tài nếu mặc áo màu đỏ, khuôn mặt tươi cười thì đều là những điềm đại hung, rất có khả năng đã bị biến thành xác sống, còn nguy hiểm hơn là gặp phải quỷ khóc, tuy nghe đáng sợ nhưng lại dễ đốii phó. Những câu tục ngữ như vậy tôi còn biết rất nhiều, sau khi ra khỏi đây tôi sẽ dẫn cô đi gặp người thân của Cáo con, để ông ấy kể cho cô nghe bốn trường phái trộm mộ có những tuyệt chiêu và điều cấm kị gì. Những điều bí mật trong bản thân bốn trường phái Phát khâu, Mô kim, Ban sơn, Xả lĩnh đều rất nhiều.” Cáo con có vẻ như chẳng hề để ý tới mấy điều cấm kị này, lầu bà lầu bầu: “Mạng không lớn thì cũng chẳng đi được tới đây, còn sợ gì nữa!” Vừa nói vừa dùng xẻng nạy chiếc quan tài đồng xanh đó. Thì ra trộm mộ còn có nhiều quy tắc như vậy, khiến tôi thấy vô cùng hứng thú. Tuy rằng có chút sợ hãi nhưng vẫn không thắng nổi ham muốn mở nắp quan tài ra xem chân tướng sự việc thế nào. Tôi bèn chạy tới gúp Cáo con một tay, đồng thời gọi Lâm Nam tới: “Hai chúng tôi thế này thì coi như thuộc trường phái trộm mộ nào hả? Anh là một cao thủ trong nghề trộm mộ mà còn sợ gì nữa? Mau mau tới giúp đi chứ!” Lâm Nam đành phải tới giúp chúng tôi mở tấm quách ra, miệng thì nói: “Chúng ta à, chúng ta không phải là những kẻ trộm mộ. Cô cũng không phải không biết chúng ta chi là những nhà thám hiểm, nếu quả thực muốn phân loại thì cô hiểu biết về kiến trúc cổ và các loại bẫy ngẩm, tôi hiểu biết về văn hóa thời xưa và cách xử lý những tình huống phức tạp, hiểu nhiều biết rộng, còn Cáo con thì đầu óc nhạy bén linh hoạt, cái mũi thì lợi hại, phán đoán lũ xác sống rất chuẩn xác. Tôi thấy chúng ta coi như là một sự tổng hợp của cả bốn trường phái lớn… Khoan hãy ra tay, cỗ quan tài này quả thật rất kiên cố, không phải là của chủ nhân ngôi mộ đâu, chính là của vị đại pháp sư đã bố trí những cạm bẫy này đây!” Ba người chúng tôi đều dừng tay lại, chỉ thấy ngọn đèn pin của Lâm Nam chiếu thẳng vào một hàng chữ cổ bên ngoài tấm quách, tuy là chữ triện nhưng cũng dễ dàng nhận ra một chữ “tế” rất lớn được đúc bằng đồng!