Long giới
Chương 2 : Bạn học cao thủ!
“Hoàng Long, ban ngày ban mặt mà ngươi khóa cửa làm gì? Không phải trốn trong phòng quay tay chứ?” Giọng nói của Nguyễn Đức Sang từ bên ngoài truyền vào. Hoàng Long từ trên giường đứng lên, trong lòng cười khổ. Tiếng nói của tên này không nhỏ, chỉ sợ là cả dãy phòng trọ đều nghe rõ. Cái tên này…
Vừa đi ra mở cửa, Hoàng Long vừa dùng tinh thần lực khống chế sức mạnh của mình, mặc dù chưa được tốt lắm nhưng cũng không để sàn nhà bị in một dấu chân nào. Cường độ tế bào của hắn bây giờ là 85 điểm, so với người bình thường cao hơn không ít nhưng không thể so được với chiến sĩ bình thường.
Cửa mở, Nguyễn Đức Sang, Đăng Khoa, Nam Sơn, lần lượt đi vào phòng. Ở đại học Công Nghiệp thì ba người này ở chung một phòng với hắn, qua một tháng huấn luyện quân sự, bốn người Hoàng Long ở chung cũng không tệ lắm, dù sao cũng đều là thanh niên, hơn nữa còn cùng một lớp và sống chung với nhau bốn năm đại học.
“Hoàng Long, là tên nào đánh ngươi?” Ba người Nguyễn Đức Sang đều chăm chú nhìn vào vết thương dài hẹp trên cánh tay của Hoàng Long. Vốn Hoàng Long có thể trực tiếp tiêu hao Long lực để đem vết thương này xóa đi nhưng như vậy sẽ làm người khác chú ý, vết thương không nhỏ, làm sao có thể nhanh lành như vậy được? Hơn nữa, làm như vậy cũng tiêu hao không ít Long lực. Mà Hoàng Long cũng không để Tiểu Long xóa đi vết thương này là do tinh thần lực hiện tại của hắn đã đạt tới 83 điểm, một chút đau đớn như vậy thì hắn vẫn chịu được.
“Không có gì, là ta không cẩn thận mới bị thương thôi” Hoàng Long lắc đầu nói.
“Hoàng Long, ngươi có coi chúng ta là anh em không? Con mẹ nó, thằng khốn nào dám đụng đến anh em ta!” Nguyễn Đức Sang vừa nói vừa dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn xung quanh. Đừng xem vẻ mặt đê tiện và kiểu ăn nói chợ búa của hắn mà xem thường. Trên thực tế, tên này cũng không phải là một tên đơn giản. Hoàng Long biết rất rõ, trong phòng này, trừ hắn ra thì ba tên còn lại đều thuộc dạng con ông cháu cha. Không biết xui khiến thế nào mà lại để một tên bình thường như hắn lại kết bạn được với ba tên này. Thời gian trước kia, tuy ba người Nguyễn Đức Sang không nói gì nhưng Hoàng Long vẫn có chút tự ti trong lòng. Nhưng hiện tại, sự tự ti kia không biết biến đi đâu mất rồi. Có Long Giới, Hoàng Long tự tin rằng thành tựu tương lai của hắn sẽ không kém bất kì ai.
“Hoàng Long, là tên nào đánh ngươi, nói đi! Anh em chúng ta không dễ bị bắt nạt như thế đâu” Thân người lớn nhất, cao 1m8 – Nam Sơn nghiêm giọng nói: “Vết thương trên tay ngươi là do dao găm gây ra, điều này ta sẽ không nhìn sai! Hoàng Long, thường ngày ngươi đâu có thói quen chơi dao”
“Là Phú Thiện?” Đăng Khoa lạnh lùng hỏi. Hoàng Long nhẹ gật đầu rồi nói: “Không phải hắn đánh ta, nhưng người đánh ta chắc là do hắn sai tới”
“Hoàng Long, chúng ta xin lỗi ngươi. Tên Phú Thiện đó không người là loại người như vậy. Không dám động vào bọn ta thì lại nhắm về ngươi trả thù” Nam Sơn hung hăn nện một quyền vào tay vịn giường, khiến cho thanh vịn bị đánh cong vòng.
“Chuyện này để ta tự xử lý” Hoàng Long từ chối sự giúp đỡ từ ba người Nguyễn Đức Sang. Hắn biết ba tên này mà muốn ra tay cho tên Phú Thiện một trận thì rất là dễ dàng. Điều này có thể thấy khi sau đợt huấn luyện quân sự Phú Thiện phải tránh xung đột với ba người Nguyễn Đức Sang mà bỏ đi là có thể hiểu rõ.
Đăng Khoa nhíu mày nói: “Vậy ngươi cẩn thận, Phú Thiện cũng không phải là một tên đơn giản, hơn nữa hắn là một tên tiểu nhân nhiều mưu kế” Đăng Khoa trước giờ luôn là một tên ít nói, lần này hắn nói nhiều như vậy là điều hiếm thấy. Hoàng Long gật đầu.
“Được rồi, không nhắc tới tên kia nữa, Hoàng Long ngươi đi băng bó vết thương cho tốt đi” Nguyễn Đức Sang lái sang chuyện khác nói.
Hoàng Long chỉ chỗ thuốc trên bàn nói: “Ta đang chuẩn bị bôi thuốc”
“Hoàng Long, ngươi ăn gì chưa?” Nam Sơn nói: “Không thì chúng ta ra ngoài ăn đi, một tháng huấn luyện quân sự cơm thật sự rất khó ăn” Ba người Nam Sơn đều biết gia cảnh của Hoàng Long không khá giả nên thường ngày đều rủ hắn ra ngoài ăn. Nhưng Hoàng Long trừ lần đầu đi cùng, còn sau này thì đều từ chối. Hắn biết ba tên kia sẽ không bao giờ để hắn trả tiền, mà mỗi lần đều do ba tên kia mời, lòng tự trọng của Hoàng Long không cho phép điều đó. Nhưng hôm nay hắn có Long Giới, tinh thần đang vui vẻ. Có Long Giới thì sau này chuyện kiếm tiền không phải là khó.
“Chưa ăn, ta băng bó vết thương một chút rồi đi”
Năm phút sau, Hoàng Long đã băng bó vết thương một cách cẩn thận, bản thân tự lực cánh sinh từ sớm nên chuyện bị thương và băng bó với hắn cũng không xa lạ nên làm khá quen tay.
“Haha, đi ăn cơm, tới đó ta sẽ cho các ngươi xem một thứ rất hay” Nguyễn Đức Sang khuôn mặt đê tiện cười nói.
Từ phòng trọ đi ra, mười phút sau, bốn người Hoàng Long đã đến một quán cơm ven đường. Những quán cơm như thế này thì chỗ nào cũng có nhưng bọn họ chọn chỗ này là do vẻ bề ngoài không tệ mà còn sạch sẽ nữa.
“Trải qua một tháng, dưới sự nỗ lực của đám đoàn trường, rốt cuộc cũng đã tuyển chọn ra được hai mươi mốt hoa khôi học đường. Thứ hạng cụ thể chưa xác định, chúng ta ăn nhanh một chút, chín giờ trên mạng bắt đầu bỏ phiếu đó” Gọi món ăn xong! Nguyễn Đức Sang cười nói.
Trong đại học, những tên rảnh rỗi thường không ít, và đám đoàn trường này là một trong số đó. Hàng năm vào thời gian tân sinh viên nhập học, là khoảng thời gian mà bọn đoàn trường bận rộn nhất: các hoa khôi năm tư ra trường, các học sinh mới nhập học… Cho nên bảng danh sách hoa khôi phải làm lại và bầu thứ tự lại. Đây là công tác mỗi năm của đám đoàn trường.
“Năm nay, chất lượng mỹ nữ so với các năm đều nhiều hơn không ít, như Vô Ái của khoa ngoại ngữ, Thiên Băng của khoa mỹ thuật, Kiều Trang của khoa tài chính, còn có Hà Ngọc của của bên hệ thống thông tin đều rất có khả năng cạnh tranh trên bảng hoa khôi đó” Nguyễn Đức Sang hăng hái nói: “Vô Ái thuộc về loại mỹ nữ ôn nhu, Thiên Băng thì người như tên, cho dù cách xa ngàn dặm cũng cảm thấy sự lạnh lẽo trên người nàng toát ra, Hà Ngọc thì thuộc về loại mỹ nữ truyền thống điển hình, trên người có một loại bình tĩnh tự tin rất tự nhiên, còn Kiều Trang, sau này ngươi có thấy nàng thì cũng nên tránh xa một chút, nàng ta là một ma nữ điển hình, mới khai giảng chưa bao lâu mà số người bị nàng chỉnh đã không dưới hai mươi người, trong đó có cả huấn luyện viên quân sự”
Hoàng Long, Nam Sơn, Đăng Khoa đều cùng nhìn ra sau lưng của Nguyễn Đức Sang.
“Các anh em, có chuyện gì vậy?” Nguyễn Đức Sang trong lòng có một cảm giác bất an.
“Nguyễn – Đức – Sang! Anh nói ai là ma nữ hả?” Một âm thanh giận dữ từ sau lưng của Nguyễn Đức Sang vang lên. Nguyễn Đức Sang, Nam Sơn, Đăng Khoa ba người cùng với Hoàng Long vừa vào trường được một tháng, Hoàng Long thì không có tiếng tăm gì nhưng mà ba người kia thì danh tiếng trong trường không nhỏ cho nên có bị người nhận ra cũng không có gì lạ!
Nguyễn Đức Sang sắc mặt biến đổi, âm thanh này hắn biết là của ai – là của Kiều Trang bên khoa tài chính. Trong thời gian huấn luyện quân sự hắn cũng hay chạy tới khu huấn luyện của khoa tài chính nên biết nàng.
Ba người Hoàng Long làm như việc này không hề liên quan đến mình, mặc cho ánh mắt cầu cứu của Nguyễn Đức Sang, làm một thái độ ta không hề quen biết tên này nhìn lảng sang hướng khác. Nhưng vẫn liếc mắt chú ý tới tình huống bên này.
“Ma nữ? Ai nói ma nữ gì đâu? Bạn học, chắc bạn nghe lầm rồi!” Nguyễn Đức Sang kiên trì nói, nếu là mỹ nữ khác thì hắn còn có thể nói đùa một chút…Haiz… Nhưng Kiều Trang này là một ngoại lệ, hơn mười thằng bạn của hắn đang nằm trong phòng y tế tịnh dưỡng là một tấm gương.
“Tiểu Long, dò xét một chút thực lực của bọn họ được không?” Hoàng Long chuyển ý nghĩ hỏi. Kiều Trang chỉ quét mắt qua người hắn, nhưng làm cho hắn có một cảm giác khó chịu rõ rang. Nên biết bây giờ thực lực của hắn cũng là khá mạnh.
“Đợi một chút, Chủ nhân” Tiểu Long nói: “Nguyễn Đức Sang: cường độ tế bào 425, sức sống tế bào 311, tinh thần lực 263, cường độ tế bào của tay trái cao hơn toàn thân. Đăng Khoa: cường độ tế bào 513, sức sống tế bào 467, tinh thần lực 295. Nam Sơn: cường độ tế bào 214, sức sống tế bào 152, tinh thần lực 143. Kiều Trang: cường độ tế bào 452, sức sống tế bào 469, tinh thần lực 303”
Hoàng Long thầm kinh hoàng, mặc dù hắn biết mấy người bạn của mình không ai tầm thường nhưng không ngờ cảm đám điều biến thái như vậy. Nhưng Hoàng Long rất nhanh bình tĩnh lại, có Long Giới trình độ của hắn sẽ mạnh hơn thế này gấp trăm lần chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Kiều Trang lại mạnh như vậy! Khó trách có thể đánh cho rất nhiều người vào phòng y tế như vậy. Từ số liệu mà nhìn thì Nguyễn Đức Sang còn yếu hơn nàng một bậc, hèn chi hắn sợ hãi như vậy” Hoàng Long thầm nghĩ.
“Phải không? Chắc là ta đã nghe lầm!” Kiều Trang nói xong câu này thì xoay lưng bỏ đi.
Nguyễn Đức Sang vẻ mặt như than khóc nói: “Thảm quá, bị Kiều Trang ghi nhớ thì những tháng ngày vui vẻ của ta sau này cũng kết thúc rồi”
Hoàng Long kì quái hỏi: “Nàng không phải là không làm gì ngươi mà!”
“Hoàng Long, vậy là ngươi không biết, nàng như vậy thì càng nguy hiểm, tương lai đen tối của ta sắp tới. Ta thật hi vọng nàng có thể ở chỗ này đánh cho ta một trận là tốt nhất”
“Đức Sang, ngươi bớt kêu la thảm thiết với bọn ta đi, chuyện cũng là do tự ngươi mang lại” Nam Sơn nói.
“Đăng Khoa, không, nhị ca, ngươi sẽ không đứng yên nhìn anh em chịu khổ chứ? Với thực lực của nhị ca thì một Kiều Trang nho nhỏ không làm khó được ngươi” Nguyễn Đức Sang làm vẻ mặt đáng thương nhìn Đăng Khoa nói.
(Chú thích: Nam Sơn là lão đại(đại ca), Đăng Khoa là lão nhị(nhị ca), Hoàng Long là lão tam(tam ca), Đức Sang là lão tứ(tứ ca). Từ nay về sau sẽ dung cách xưng hô này để đỡ phải gọi tên)
“Trời làm bậy thì còn có thể tha thứ, chứ tự mình làm bậy thì không thể sống!” Đăng Khoa mỉm cười nói.
“Ba tên khốn kiếp các ngươi, thấy chết mà không cứu hả?” Đức Sang cả giận nói.
Đồ ăn mang lên, Đức Sang nhanh chóng càng quét hết thức ăn trên bàn để giảm bớt nỗi sầu trong lòng.
“Đại ca, ta tận mắt nhìn thấy Kiều Trang đi vào quán ăn này” Ngoài cửa truyền đến vài tiếng ồn ào, rồi sau đó bảy tám người đi vào trong quán. Trong đó đi đầu chính là Phú Thiện, kẻ đã sai người tạo ra vết thương trên cánh tay của Hoàng Long. Bốn người Hoàng Long cũng không có đi vào sâu phía trong ăn nên khi bọn người Phú Thiện đi vào là họ đã nhìn thấy. Trong mắt Hoàng Long chợt hiện một chút giận dự, nhưng hắn lại cuối đầu xuống. Với thực lực của hắn hiện giờ vẫn chưa thể cùng Phú Thiện đối đầu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
“Phú Thiện, ngươi giỏi lắm!” Nam Sơn hừ lạnh một tiếng.
Thấy Đăng Khoa, Đức Sang và Nam Sơn cũng ở đây, Phú Thiện có một chút sợ hãi. Trong lúc huấn luyện quân sự, hắn cùng ba người Nam Sơn có xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng bị đánh cho một trận tơi bời. Nên khi thấy ba người kia hắn có hơi chút sợ hãi lên tiếng: “Các ngươi cũng ở đây sao?”
“Phú Thiện thiếu gia thật là uy phong nha, lúc nào cũng có năm sáu tên đàn em theo sau” Đức Sang mỉa mai nói, ánh mắt Hoàng Long lúc này nhìn về một người phía sau Phú Thiện, chính là kẻ đã gây ra vết thương trên tay hắn.
“Lão tam, là hắn?” Đang Khoa nhìn hướng Hoàng Long dò hỏi. Hoàng Long nhẹ gật đầu, có phủ nhận cũng không được, ánh mắt của Đăng Khoa rất chính xác khi nhìn nhận vấn đề.
Sát khí của ba người Đăng Khoa nhanh chóng bao phủ lên người của tên kia, hắn ta chỉ là một người bình thường thì là sao chịu nổi sát khí của ba người Đăng Khoa, chân tay mềm nhũng, trực tiếp quỳ xuống. Phú Thiện nói: “Ba người các ngươi làm như vậy cũng hơi quá đáng đó”
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
52 chương
1400 chương
137 chương
48 chương
249 chương